9. rồi trời lại bắt đầu mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

rồi trời lại bắt đầu mưa. trên con đường về nhà, hyungseob vẫn đầu trần tha thẩn. em đeo cái balo xanh xám ưa thích, tay trái cầm lon cà phê đóng hộp. hyungseob rất thích uống cà phê sữa đóng hộp, em không thích uống cà phê đen. nó đắng, và lạnh. hệt như trái tim em những ngày mưa mùa hạ thế này. những ngày không có cậu ở bên.

những câu chuyện cũ, những mùa màng cũ, những kỉ niệm cũ. cũng mùa hạ đó, cũng những hạt mưa đó. em không mở mắt nổi, nhưng cũng không ngủ nổi. không ngủ nổi vì trống rỗng trong tim. và cũng không ngủ nổi vì nhớ cậu.

bất cứ khi nào mưa rơi, bất cứ đêm đen nào em nằm một mình trên tấm đệm xanh màu trời, nhìn ra ngoài với ánh đèn giường hiu hắt, em cũng như muốn gào lên. giá như cậu ấy đừng xuất hiện, giá như chúng mình chưa từng bước ngang đời nhau. giá như chúng ta chưa từng quen, chưa từng hò hẹn. giá như thế, thì có lẽ bây giờ em cũng vẫn để đầu trần đi mưa, nhưng có thể cầm chai nước cam ưa thích thay vì cà phê sữa.

hyungseob nhớ tới ngày nắng nào đó rất gần, em ngồi cùng cậu trên quả đồi xanh. em cầm cuốn sách của cậu trên tay, vừa cười vừa bình loạn.

sao cậu lại cho anh nam chính này đi nước ngoài du học cơ chứ? chị kia xinh như vậy mà....

sao cậu lại để hai ông bà này cưới nhau chứ, già rồi mà... nhưng cuộc đời thật ra cũng chỉ mong thế thôi nhỉ, có người ở bên cạnh mình những lúc cô đơn, an ủi và vỗ về lẫn nhau. cậu có nghĩ thế không?

cuối cùng thì anh ấy vẫn chết sớm nhỉ?

giống như cậu vậy, để mình lại đây, với những câu chuyện đau tới thắt lòng. giá như cậu đừng như thế, đừng đi sớm thế, mình cũng vẫn sẽ ngồi đây, trên quả đồi này, nhưng là cùng với cậu, chơi đùa và thấy cậu cười đầy yêu thương ....

và em khóc, thật to, thật nhiều. em không muốn giấu nữa. rằng cậu có nghe thấy lời em không? lòng em chằng chịt những dây tơ đan chéo, gai góc đâm mãi vào người rồi cũng chẳng còn đau, nhưng buồn, buồn quá, buồn thấu ruột thấu gan. mình em đứng giữa nhân gian, chôn chân dưới đất, ngước mặt lên trời, ôm nức nở vào lòng mình. gió ghé ngang, gió chẳng đem bớt đi trong lòng em những bịn rịn. để em ngồi thu lu một mình nơi góc tối, nhìn ánh trăng len lỏi vào nền đất, thì thầm trăng ơi mi có thấu ta không.

trên bia mộ, tấm ảnh của cậu cười, nụ cười thật hiền.

17.07.2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro