12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Ba năm sau..

 Hai đứa trẻ bây giờ đã có thể nói chuyện với mọi người . Nếu như Bora lúc này vô cùng hiếu động , gen vampire hiện rõ thì Jaehwan vẫn lười nhác , lúc nào cũng ngồi yên một chỗ . Jihoon ôm cục cưng lên , nựng hai má bé rồi lấy cho Jaehwan một hộp sữa  . 

" Papa , hôm nay hai người sẽ ra ngoài sao ." 

" Phải , các con nhớ chỉ được chơi trong nhà , đừng ra khỏi nhà một mình . Nếu đi phải nhờ người lớn đi cùng " 

" Nae..con biết rồi "

 Cô bé chạy lên phòng , tìm Woojin đang ở trong phòng , tiến lại hôn má anh . Woojin bế bé con để trên vai , vui vẻ bước xuống nhà . 

" Đã nói bao lần rồi , nhỡ con nó ngã thì sao ?? " 

 Jihoon thấy vậy liền trách mắng . 

" Không sao đâu , phải không bé con ." 

" Phải phải , không sao đâu mà" 

Woojin để Bora xuống , xoa đầu cô bé rồi nói " Ba phải đi có việc , các con ở nhà ngoan nhé ~ " 

Sau khi giao hai đứa trẻ cho bà vú , hai người bắt đầu rời khỏi căn biệt thự . Hôm nay , ở tòa lâu đài có tổ chức tiệc mừng sát nhập hai dòng tộc vampire . Jihoon cũng không thích đến những nơi tiệc tùng , bất đắc dĩ vì trót nhận lời Woojin mà tới đây . Có lẽ cả buổi tiệc cậu chỉ có thể nói chuyện với mấy chị gái dọn phòng mà hồi xưa quen được . 

__

  Biết thời cơ đã đến , Ji Eun bắt đầu di chuyển đến căn biệt thự của hai người . Trong tâm cô lúc nào cũng mong hai người sẽ chia tay , vì vậy lần trước không thành , lần này chắc chắn sẽ thành công . Nhân lúc Bora đang chơi dưới sân cỏ , cô ta nhanh chóng hạ gục mấy người bảo vệ mà mang con bé đi . Kế hoạch của cô theo đúng dự định , kéo dài chưa đến mười phút đồng hồ . 

 Park Woojin , tôi đã nói tôi nhất định sẽ có được anh...

__

 Hai người sau khi trở về nhà phát hiện mọi người đều bị bất tỉnh . Cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng . Woojin nhanh chóng chạy lên tầng , phát hiện bà vú đang sợ hãi ôm Jaehwan mà trốn trong một chiếc tủ . 

" Vú , rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? " 

" Là...là một cô gái có mái tóc dài ... Cô ta đã mang Bora đi rồi !" 

 Woojin tức giận chạy xuống tầng , bắt gặp ánh mắt của Jihoon ở phía dưới . 

" Hãy nói với em hai đứa vẫn ổn .. Làm ơn " 

 Anh đi tới mà ôm cậu chặt vào lòng . 

" Bora bị đưa đi rồi !" 

" Tại..sao chứ ...Rốt cuộc tại sao.." 

" Là Ji Eun .. anh sẽ đi tìm cô ta ! " 

 Nước mắt Jihoon không ngừng chảy . Trong lòng cậu bây giờ rất đau . Rốt cuộc tại sao cô ta lại làm hại bé con của cậu . Bây giờ trong đầu chỉ còn là một mớ hỗn độn . Tim cậu như bị ai bóp nghẹt , không thể thở nổi nữa rồi ....

__ 

 Jihoon tỉnh dậy , phát hiện đang ở trong phòng . Cậu khó khăn ngồi dậy , với tay lấy cốc nước trên bàn , chẳng may làm rơi vỡ . 

 " Đến đây rồi sao không ra đây nói chuyện ! " 

  Ji Eun bước ra từ sau cánh cửa . Cô ta vẫn diện mấy bộ trang phục như ngày nào , nhẹ nhàng đi tới phía cậu . 

" Rốt cuộc cô muốn gì ? " 

" Tôi đã nói ngay từ đầu rằng chẳng phải tôi muốn anh ấy sao . Nếu cậu đồng ý , tôi sẽ giao đứa bé lại cho cậu ! " 

" Được ...!" 

 Jihoon không ngại ngần mà đồng ý . 

" Tối nay được chứ ? Tôi không muốn cho con mình đi chơi qua đêm ! " 

" Được thôi . Vậy sau khi đưa đứa bé , cậu cần rời đi ngay lập tức ! " 

" Thỏa thuận được kí kết ! " 

__ 

 Đến chiều , Woojin trở về nhà . Jihoon lúc này đang ngồi trên một chiếc ghế gần cửa sổ , cuộn tròn chiếc chăn quanh người , đôi mắt hướng về một nơi xa xôi . 

" Bảo bối , em muốn ăn gì không..? " 

 Anh ngập ngừng bước tới hỏi . 

" Chia tay đi...!"

" Em hãy bình tĩnh lại đi , đang nói gì vậy hả ? " 

" Chia tay đi . Chúng ta không thể đến được với nhau đâu . Được tự làm khổ nhau nữa ! " 

 Nước mắt cậu bắt đầu chảy . Xin lỗi , thực sự không còn cách nào khác . Làm tổn thương anh là điều em không hề muốn ! 

" Em ..chúng ta nói chuyện sau ! " 

" Chúng ta khác nhau . Chúng ta không thuộc về nhau . Tình cảm của hai chúng ta là điều sai trái . Em không muốn tiếp tục !" 

 Cậu hét lên .

" Đủ rồi !  Đừng nói gì nữa . Theo ý em cả " 

 Woojin tức giận đóng mạnh cửa bỏ ra ngoài . Jihoon mắt đẫm lệ , nhìn theo bóng hình anh vừa rời đi , lòng quặn đau .

 Xin lỗi anh ... Duyên này mình lỡ , mong kiếp sau có thể trả cho anh...


__Như lịch hẹn , đúng 7 giờ tối , cậu có mắt ở trong khu rừng phía Đông . Không khí u ám đến đáng sợ . 

" Cậu đã đến rồi sao . Nhanh hơn tôi tưởng đấy . Hai người chia tay thật dễ dàng ." 

Ji Eun ngồi trên một cành cây cổ thụ lớn , thấy cậu mà nói vọng xuống . 

" Đứa bé , mau đưa cho tôi đi ! " 

" Tôi đâu có giữ đứa bé !" 

 Jihoon cố gắng kìm nén cảm xúc lại , nhìn thẳng về phía cô ta . Vẻ mặt cô ta , cậu có thể thấy rõ . Ánh mắt đó đã chuyển sắc đỏ .  

" Ji Eun , đừng đùa nữa ! " 

" Được !" 

 Nói xong cô ta ném xuống một cái bao . Jihoon nhanh chóng tháo nút , mở bao ra . Bora mắt đang nhắm nghiền . Con bé vẫn còn sống . Ôm bảo bối của mình vào lòng , cậu nhanh chóng quay đầu đi ra khỏi đó . 

" Trò chơi còn đang hay , tại sao đã bỏ đi ? " 

" Làm ơn để con bé yên , không phải đã..." 

 Cậu chưa thể nói hết câu .

 Ji Eun cầm một mũi tên vàng , giương cung lên nhắm thẳng về phía Jihoon mà bắn . Máu túa ra từ bả vai . Cô ta nở một nụ cười man rợ . Cố gắng cắn răng chịu đau , Jihoon tiếp tục đi về phía trước . Mũi tên tiếp theo đâm thẳng vào ngực . Cậu không thể bước tiếp , nằm gục xuống đất . Bé con vẫn đang ngủ . Cậu cảm thấy thật may mắn khi con bé không phải nhìn thấy cảnh tượng này . 

" Jihoon , em bị làm sao thế !!" 

 Krystal đi ngang qua , cảm nhận được mùi máu liền ghé tới xem , ai ngờ rằng nó là của Jihoon . Cô nhìn về phía Ji Eun vừa bỏ trốn , một chuỗi căm phẫn hiện lên . 

" Chị , đừng đuổi theo . Bọn trẻ này , giúp em chăm sóc tốt cho nó ! " 

Cậu khó khăn nói. 

" Jihoon , em nói gì vậy . Em không sao đâu , đừng nói gì cả ! " 

"  Giúp em , đưa cái này cho Woojin , nói rằng mong anh ấy sẽ tha thứ cho hành động ngu ngốc của em ! " 

 Jihoon cố gắng tháo chiếc vòng nhỏ ở tay đưa cho Krystal . Cậu nhìn nó , cố gượng cười . Máu đã thấm đỏ chiếc áo mà cậu đang mặc .

" Em buồn ngủ quá .. " 

 Đôi mắt cậu từ từ khép lại . 

 Ước muốn của cậu là được chết đi trong một khung cảnh thật đẹp , và hơn hết là được ở bên người mình yêu ở những giây phút cuối cùng của cuộc đời . Nhưng điều này có lẽ không thể nào thực hiện được nữa . 

 __ 

 Park Woojin sau khi nhận được tin , nhanh chóng đi về phía khu rừng . Jihoon đang nằm trên nền đất lạnh giá , hai mũi tên vẫn còn ghim trên người . 

" Jihoon , tỉnh dậy đi , đừng ngủ mà ! Em có biết Jaehwan đang khóc đòi em không !" 

" Park Jihoon , anh không cho phép em đi đâu ! " 

" Tỉnh dậy , nhìn anh đây này ...!" 

" Em thật ngốc , tại sao lại đi đến đây một mình .." 

" Tôi không cho phép em rời bỏ tôi đâu !" 

 Woojin rút hai mũi tên này ra , ôm chặt cậu vào lòng , nước mắt không ngừng chảy ra . Đây có lẽ là lần đầu tiên mà anh rơi nước mắt với một con người . Tại sao cậu nhóc này lại luôn ngốc như vậy , rốt cuộc tại sao... Rõ ràng hứa sẽ mãi bên cạnh nhau , tại sao lại bỏ đi trước .

" Hãy nhìn anh đi , một lần thôi . Đâu thể ra đi mà không từ biệt như vậy chứ ! Hoon à ..... Mở mắt ngay đi ! " 

 Anh cầm lấy bàn tay của cậu , tựa đầu vào mà khóc . 

" Jihoon , ngủ ngon em nhé !"

.....

                           -   END  -

 Vậy là đến đây chúng ta đã END bộ truyện này rồi các chế ơi <3 thời gian qua cảm ơn các chế đã theo dõi truyện của tui nhé <3 Có thể tôi sẽ ra thêm một chap nhỏ nữa ạ <3 Vì vậy vẫn hãy vote cho tui nhé !!! 

 Tôi cũng không phải nhà văn nên viết có gì sai sót xin hãy bỏ qua cho tôi ạ ><  Một lần nữa cảm ơn các chế nhiều












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro