Chương 1: Trọng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm giao thừa, Bắc Kinh đã phát lệnh cấm đốt pháo trong nội thành, vùng ngoại thành ngược lại, pháo hoa ngàn sắc màu nở rộ trên không, nơi xa ảm đạm vài ngọn đèn dầu.

"Hưu —— bang!" Cách đó không xa một đóa pháo hoa kim sắc nở rộ trên vùng trời xanh biển, Park Jihoon bừng tỉnh.

"Không! Không cần!" Hắn tựa hồ như bị bóng đè không thể thoát thân, không ngừng nghẹn ngào giãy giụa lùi về phía sau.

Trong trời đêm pháo hoa rực rỡ không ngừng nở rộ, đem căn phòng trống trải ánh lên vết loang lổ.

Park Jihoon nhìn ánh sáng không ngừng biến hoá, chậm rãi hoàn hồn, thấy rõ bản thân đang nằm trên giường lớn mềm mại kiểu Âu, hai mắt còn ướt át bỗng chốc mở to.

Đây là biệt thự của Park gia, nhưng...... Sao có thể?

Hắn vội vàng sờ bụng mình, bình thường, thậm trí còn có một chút cơ bụng, dấu vết xuất hiện một sinh mệnh nhỏ cũng không có.

Hắn không tin tưởng mà nhấc áo ngủ lên, thực bóng loáng, ở trong bóng đêm có vẻ đặc biệt trắng nõn, không có những vết hồng hồng như khi mang thai.

Park Jihoon ở trên giường ngồi đơ ra một lát, trên tủ đầu giường bỗng nhiên sáng lên ánh sáng mỏng manh. Hắn cúi người sờ đến di động.

Trên mặt bàn có một cái tin ngắn: "Jihoon, năm mới vui vẻ, chúc em một năm bình bình an an, đơn phương từ tâm. Anh trai"

Park Jihoon nhớ rõ mấy chữ này, bởi vì hắn đến chết cũng chưa có được hạnh phúc.

Hắn nhìn về phía đồng hồ, một tia lạnh lẽo từ cột sống thẳng tắp chạy lên: ngày 15 tháng 2 năm 2018.

Park Jihoon gắt gao nắm chặt di động, nước mắt theo cánh mũi chảy xuống thấm ướt cổ áo.

Hoá ra là ta trọng sinh.

Hoá ra ta quỳ gối cầu nguyện trong bóng đêm lâu như vậy cũng không ai nghe thấy.

Hoá ra Park Woojin đến cuối cùng cũng không đến cứu ta cùng con của y.

Kiếp trước Park Jihoon đối với Park Woojin ỷ lại cùng tin tưởng vô điều kiện, cũng vì thế mà đánh mất chính mình cùng sinh mệnh trong bụng, ngu xuẩn đến nực cười.

Park Jihoon chống thân mình ngồi dậy, bật đèn phòng nghỉ, ánh đèn vàng ấm áp nháy mắt tràn ngập khắp phòng, tuy rằng vẫn như cũ trống rỗng quạnh quẽ, nhưng bị cảm giác không chân thật sau khi trọng sinh xua đi hết.

Hắn nhìn khung ảnh gỗ màu đỏ trên tủ đầu giường, bên trong là chính hắn với dáng vẻ thanh niên tươi sáng.

Ảnh chụp, Park Jihoon mặc một bộ đồ màu xám đầu đội mũ len, thẹn thùng nhìn máy ảnh mỉm cười. Park Woojin cao hơn hắn nửa đầu, áo sơ mi xanh khoác thêm áo lông vàng nhạt, tóc có chút rối bời, trên mặt còn mang theo một tia không kiên nhẫn.

Trước kia, Park Jihoon cho rằng Park Woojin chỉ là không thích chụp ảnh, nhưng hiện giờ hắn có thể từ ý trên mặt nhận ra hắn chán ghét cùng bất đắc dĩ có mối quan hệ với người bên cạnh.

Hắn trước kia còn tự lấy cớ có lẽ do xa cách Park Woojin, hiện tại hồi tưởng lại cũng thấy buồn cười.

Park Woojin là người nào? Con trai độc nhất cũng là người thừa kế duy nhất của WooJi giàu nhất Bắc Kinh. Chẳng qua hắn tính cách thật sự quái gở, bằng không với xuất thân như vậy cũng đủ để tình sử của hắn dài như sách, không phải bị gia đình an bài lấy một người xuất thân bình thường như Park Jihoon.

Lúc trước Park Woojin xuất hiện tại bữa tiệc Park Jihoon khai trương Thư Ba, nho nhã lễ độ mời hắn cùng ăn tối, hắn còn cho rằng y chỉ muốn chơi đùa một chút.

Sau gia trưởng hai nhà mang theo bọn họ chính thức gặp mặt, Park Jihoon mới biết Park Woojin chính là cháu trai thần bí của Park gia gia.

Ông của Park Jihoon là cấp trên của Park lão gia, nên từ khi còn nhỏ hắn đã biết người gia gia này rồi. Khi hắn 4 tuổi, Park Woojin còn đang trong bụng mẹ, đã được hai nhà ước định thông gia.

Chẳng qua Park Woojin từ nhỏ đã ra nước ngoài học, nên Park Jihoon vẫn chưa có cơ hội chính thức gặp mặt vị hôn phu này.

Nhưng điều này cũng không gây trở ngại tới việc Park Jihoon thích Park Woojin.

Đáng tiếc Park Woojin có tiếng cuồng công việc. Sau khi kết hôn nửa năm, Park Jihoon cũng chỉ có thể vội vàng thấy hắn vài lần.

Khi đó hắn tự nghĩ ra lý do. Park Woojin vẫn nhỏ tuổi hơn hắn, Park Woojin bận công việc, Park Woojin vô tình quên thôi.

Không quan hệ.

Đứa bé cũng là kết quả của việc say rượu mà thành, Park Jihoon còn cho rằng đứa bé có thể giúp hắn giữ cuộc hôn nhân này.

Ai biết đây mới chỉ là bắt đầu của ác mộng, không phải sống tốt hơn mà là mất mạng.

Park Jihoon đem khung ảnh úp xuống, đi vào phòng để quần áo thay quần dài áo lông vũ, chọn vài bộ đồ bình thường chính mình mang qua đây, cầm theo một cái túi sách, lại vào phòng ngủ lấy sạc dự phòng sau đó khoá cửa ra ngoài.

" Thiếu gia, đã trễ thế này, còn muốn ra ngoài sao?" Giúp việc đứng ngoài cửa ngủ gà ngủ ngật, thấy hắn đi ra còn buồn ngủ mà hỏi.

"Tôi quay lại thành phố." Park Jihoon ném xuống một câu, từ trên cầu thang xoắn ốc nhanh chạy xuống.

Hắn đẩy cửa lớn, một trận gió lạnh thổi thẳng vào mặt, thổi tan cả tia do dự cuối cùng trong mắt hắn.

Nếu ta đã có thể sống lại lần nữa, liền nhất định không thế giống kiếp trước hèn mọn bị người khác kinh bỉ. Ta phải sống thật tốt, bình bình an an, đơn phương từ tâm.

Park Jihoon quay đầu nhìn toà kiến trúc đồ sộ đèn đuốc sáng trưng, hơi nâng cằm, trong mắt anh lên tia lửa sáng quắc: "Đến đây thôi, Park thiếu."

Park Jihoon lấy con xe già cỗi của mình, không về nhà, mà một đường chạy đến Thư Ba ở trung tâm thành phố.

Thư Ba không tiếp tục kinh doanh đã có non nửa năm, lúc trước Park Jihoon không nghe lời khuyên bảo của trưởng bối Park gia, trực tiếp cho thuê rồi bán ra, nghĩ sẽ có một ngày phát triển tốt hơn. Kiếp trước hắn mù quáng, không tự lượng sức mình, Thư Ba cũng vẫn luôn ở chỗ này tự sinh tự diệt.

Park Jihoon mở cửa cuốn, một tay bịt miệng, một tay xua xua bụi.

Tuy rằng đã lâu không tới, nhưng Park Jihoon đối với căn nhà nhỏ này vẫn vô cùng quen thuộc. Hắn lật tấm chống bụi, đi đến sô pha bên cạnh.

Hắn nặng nề mà ngủ.

Lúc này đây, không có mộng.

Sáng sớm hôm sau, Park Jihoon bị cơn đau dạ dày làm tỉnh, hắn ôm bụng, chậm rãi từ trên sô pha chống thân thể, xoa đôi mắt vừa thấy, bên ngoài trời đã sáng rồi.

Hắn vốn dĩ nghĩ nằm một lúc cơn đau dạ dày sẽ qua đi nhưng trọng bụng lại như có con thỏ nhỏ nhảy qua nhảy lại.

Park Jihoon đứng dậy tự lấy cho mình ly nước âm, uống xong liền lên tinh thần đi vào sáng sớm.

Phương Bắc mùa đông khô ráo mà lạnh lẽo, nhưng lại kèm theo ánh dương len lỏi, mang đến cho người ta cảm giác sức sống.

Park Jihoon trước khi kết hôn ở cùng với ba mẹ và anh trai, cách Thư Ba không đến hai con phố.

Sau khi trọng sinh, tuy rằng hắn quyết định ly hôn với Park Woojin, nhưng cũng không có ý định quay về nhà bố mẹ.

Hắn không biết lấy lý do gì để giải thích việc muốn ly hôn.

Hắn còn nhớ rõ trước đây lúc kết hôn, Park gia muốn làm thật lớn, lớn đến oanh oanh liệt liệt mọi người đều biết. Thậm trí còn có fans trên mạng, suốt ngày tung cẩu lương.

Có người chúc phúc cũng có người mỉa mai nói Park Jihoon trèo cao, một bước thành phượng hoàng, sớm có ngày rơi từ trên xuống.

Khi đó Park Jihoon vẫn đang đắm chìm trong tân hôn vui vẻ, cảm thấy Park Woojin thật tốt, nho nhã lễ độ, tài mạo song toàn.

Cuối cùng sự thật chém cho Park Jihoon một nhát, đánh đến chính mình bỏ mạng còn kéo theo cả sinh mệnh trong bụng.

Những việc này chỉ có Park Jihoon trọng sinh biết, cha mẹ hắn không biết, bọn họ chỉ biết vợ chồng son cãi nhau 2, 3 ngày lại làm lành.

Tuy rằng Park Jihoon không biết phải đối mặt với cha mẹ mình như thế nào, nhưng lúc yếu đuối người ta thường vô thức mà tìm đến nơi ấm áp nhất để dựa vào. Chờ Park Jihoon tỉnh lại, phát hiện bản thân đã chạy đến cửa tiểu khu quen thuộc.

Cửa hàng bình thường đã sớm mở cửa, hiện tại đều nghỉ, giấy hồng thông báo không tiếp tục kinh doanh dán đầy cửa. Park Jihoon ấn bụng đau dạ dày, có chút chật vật đứng nơi cầu thang đầy vụn giấy hồng.

"Nha, đây là cậu hai nhà họ Park?" Một thanh âm chói tai vang lên, Park Jihoon không tình nguyện quay đầu lại.

Người nói chính là hàng xóm trên lầu, Lý Thẩm. Cô ta trước giờ kỳ thị đồng tính, từ khi Park Jihoon cùng Park Woojin kết hôn vẫn luôn chỉ chỉ trỏ trỏ.

"Ai, Lý Thẩm ăn tết vui vẻ." Park Jihoon bất động thanh sắc mà đè nặng bụng, hơi hơi hướng Lý Thẩm gật đầu thăm hỏi.

" Jihoon, hôm nay mùng 1, cậu ở đây làm gì? Hôm nay phải theo chồng sang nhà hắn chứ? Sao chưa gì đã quay lại?" Lý Thẩm trên mặt hiện rõ biểu tình cho rằng Jihoon bị Park gia ghét bỏ đuổi về.

Park Jihoon không muốn tiếp tục chủ đề này, nhìn giỏ đồ trong tay Lý Thẩm hỏi: " Dì Thẩm mua gì thế ạ? Đồ tết trong nhà đã hết rồi sao?"

Lý Thẩm xua xua tay: "Ra ngoài mua hai cái đậu hũ, người trẻ tuổi không hiểu loại này phải mới ăn mới ngon. Lại nói, Park gia thiếu gia đâu? Không đưa cậu trở về?"

Park Jihoon thấy bà không có ý định buông tha, lạnh mặt, nhớ tới trước khi hắn xảy ra chuyện, mẹ có gọi điện thoại tới có nhắc tới chuyện Lý Thẩm có con riêng, cuối cùng bị thông gia phát hiện kéo đến kiện tụng, khiến cô ta tay trắng rời đi.

Park Jihoon cười lạnh một tiếng: "Lý Thẩm quan tâm cháu, không bằng nhiều quan tâm quan chuyện nhà mình trước đi, trời đều đang nhìn đấy. Bắt cá hai tay, dễ mất cả chì lẫn chài."

Lý Thẩm luôn thấy Park Jihoon tính cách mềm mỏng nên cố tình gây chuyện. Không nghĩ tới bị hắn nói trúng tâm bệnh, mặt không khỏi biến sắc nói: " Đứa nhỏ này, tết nhất nói linh tinh. Thật đen đủi." Nói xong liền vác túi tức giận bỏ đi.

Lý Thẩm vừa đi, Park Jihoon liền cảm thấy có chút không chịu đựng nổi. Phía sau lưng mồ hôi ướt đẫm cả áo khoác, lạnh lạnh dính chặt trên người.

Park Jihoon ôm đầu gối ngồi xổm trên mặt đất, cố gắng điều chỉnh hô hấp, chợt nghe thấy tiếng: "Jihoon?"

Park Jihoon nghe thấy giọng nói này hốc mắt liền ướt, mặt bị hơi lạnh làm cho nhợt nhạt hơi cúi xuống che đi uỷ khuất nới đáy mắt, mơ mơ hồ hồ thấy bóng dáng người đi tới, âm thanh trầm thấp: " Anh"

Park Sungwoon duỗi tay nâng hắn đứng dậy, thấy hắn tay đè ở bên phải dạ dày, đem hắn đỡ lấy, lông mày đẹp đẽ nhíu lại: " Lại đau dạ dày? Ở chỗ này làm gì? Sao không về nhà?"

Park Jihoon từ lúc trọng sinh tới nay lần đầu nghe thấy có người quan tâm hắn, uỷ khuất cứ thế tràn ra. Hắn ôm lấy eo Park Sungwoon, dựa đầu lên vai, động cũng không muốn động.

Park Sungwoon tính cách khác hẳn Jihoon, cũng không có thói quen thân thiết với người khác. Hiện tại bị em trai ôm lấy, có chút không quen, có chút khó hiểu hỏi: " Jihoon, em làm sao thế?"

Park Jihoon nói không nên lời, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

Park Sungwoon thấy cảm xúc của hắn không quá ổn, chỉ có thể lại hỏi: "Về nhà không?"

Park Jihoon lại lắc đầu.

Park Sungwoon rốt cuộc cũng nhận ra Jihoon đang khóc, trầm mặc một lúc sau đó đưa tay või lưng hắn: " Vậy em muốn đi đâu, vừa hay anh lái xe tới, anh đưa em đi."

***

Không tới 10 phút, Park Jihoon đã về tới Thư Ba.

Hắn cầm một ly sữa bò, cuộn người trên sô pha, chờ Park Sungwoon nấu mỳ.

Một lát sau, Park Sungwoon bưng mỳ tới: " Nói đi, tại sao em lại muốn ly hôn với Park Woojin?"

Park Jihoon bĩu môi: " Sao là sao? Làm con dâu hào môn cũng quá nhàn rỗi vô vị."

Park Sungwoon đặt thật mạnh bát mỳ xuống trước mặt hắn: " Nói cho rõ ràng, nhàn rồi đến mức chạy về ngồi xổm trước cửa nhà mà khóc à?"

Park Jihoon xoa xoa cánh mũi, chối bỏ: " Là do trời quá lạnh lại thêm gió thổi mới như thế, em 28 tuổi đầu rồi ai còn ngồi trước cửa khóc chứ? Anh nhìn lầm rồi."

Park Sungwoon mặc kệ hắn, thẳng thắn nói: " Em xem em, không khi nào nói được câu tử tế. Anh đã nói với ba mẹ hôm nay sẽ về nhà, nếu em không muốn về anh về trước, để mọi người đỡ lo lắng."

Park Jihoon hiện tại cảm thấy ở đây có chút ấm áp, có mỳ ăn, có sữa uống, anh trai có hay không cũng đều được. Hắn lười biếng xua xua tay với Park Sungwoon: " Đi đi, anh mau đi đi."

Park Sungwoon không yên tâm nhìn hắn một cái: "Có việc gì thì gọi điện, đừng ngớ ngẩn."

Park Jihoon đáp lại cho có lệ: " Vâng vâng vâng, nhắn tin, gọi điện, tìm anh trai."

Park Sungwoon trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, cầm di động xuống lầu.

Park Jihoon nghe thấy tiếng chuông gió treo ở cửa kêu leng keng, nghĩa là Park Sungwoon đã đi rồi, khoé mắt đau nhức, tự ôm bát mỳ trên bàn lên.

Park Sungwoon vậy mà còn nhớ rõ mỗi lần hắn ăn mỳ tôm trứng gà, đều là trứng lòng đào.

Chưa ăn được 2 miếng, chuông cửa lại vang lên, có người vào.

Park Jihoon trong miệng còn đang ăn mỳ, mơ hồ nói vọng xuống tầng dưới một câu: " Xin lỗi, hôm nay cửa hàng đóng cửa."

Người nọ lại tựa hồ không lập tức đi ra ngoài, mà là dọc theo cầu thang chầm chậm mà đi lên.

Tiếng bước chân quá mức quen thuộc, quen thuộc tới độ Jihoon buông bát mỳ trong tay, chăm chú nhìn hướng cầu thang như sắp gặp kẻ địch.

Tiếng giày da thủ công được làm ở Italy gõ xuống sàn nghe vừa dễ nghe lại có chút lười biếng.

Park Woojin mặc âu phục màu xám, khoác thêm áo lông vũ, cà vạt còn chưa tháo như mới từ tiệc rượu của giới thượng lưu trở về.

Y trầm mặc từ cầu thang bước từng bước một tỡi chỗ Jihoon, khuôn mặt đẹp đẽ phảng phất sức sống tuổi trẻ.

Y đi đến bên cạnh sô pha, nhìn bát mỳ trên bàn trà, lại nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của Jihoon, không mang theo tình cảm mà hỏi: " Em tại sao lại ở đây?"

Park Jihoon bưng bát mỳ tiếp tục ăn, thấy Park Woojin đứng không nhúc nhích mới lãnh đạm nói: " Anh tìm tôi có việc gì?"

Park Woojin trong mắt hiện lên một tia hoang mang. Park Jihoon trước kia lúc nào cũng chủ động thân thiết nói chuyện với y, ít nhất sẽ không có chuyện một bên ăn mỳ một bên nói.

Y đành cứng nhắc mà trả lời: " Ông nội hỏi em hôm nay có thể qua ăn cơm không? Tôi gọi điện về nhà mới biết em đêm qua đã ra ngoài rồi. Tôi đã đồng ý hôm nay sẽ cùng về nhà ăn cơm."

Park Jihoon gác chân lên bang, ngồi không ra ngồi, nhìn nhìn di động, ngừa đầu về phía Park Woojin nói: " Thật không khéo, hôm nay tôi không đi được."

Park Woojin lần đầu tiên bị Park Jihoon thẳng thừng từ chối, nhịn không được hỏi: " Em có việc gì bận à?"

Park Jihoon nhếch miệng cười, nụ cười làm cho người ta có cảm giác gió xuân quất vào mặt như cái tên của hắn, giong nói ôn hoà lại thân thiết: " Woojin à, chúng ta ly hôn đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro