Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chờ Park Jihoon mặc quần áo xong rồi, Park Woojin lấy từ ngực ra một hộp kính màu tro đen, mặt ngoài khắc hoa văn tinh tế, không có máy móc lạnh nhạt cứng đờ, ngược lại lộ ra mùi vị nhân tình, nhìn ra được tài nghệ cao siêu của thợ thủ công. Khoá bạc nạm một quả hạnh nhân bằng ngọc lục bảo, khiến cho chiếc hộp này ngạo mạn vô cùng nhuần nhuyễn, biểu đạt thâm thuý.

Park Woojin mở hộp ra, bên trong là một bộ mắt kính mạ vàng. " Đeo lên đi." Park Woojin nói với Park Jihoon.

Park Jihoon lúc nhỏ thường xuyên trùn chăn chơi điện thoại, sau bị Park Daniel phát hiện ra nhưng vẫn bị cận. Chỉ cần bình thường không nhìn đồ ở xa, căn bản không ảnh hưởng đến sinh hoạt. Cho nên Park Jihoon chỉ có một bộ kính dự phòng, ít khi mang theo.

Nhưng hiện tại Park Woojin đưa cho hắn không chỉ là một cái kính mà là một thân phận, rõ ràng từng màu sắc đến từng khuôn mặt.

Park Jihoon từ đáy lòng trào lên một tia ghê tởm, không duỗi tay tiếp, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Park Woojin: "Tôi thấy được."

Park Woojin như cũ nâng hộp kính, thanh âm nhẹ mà cường ngạnh: "Mang lên."

Park Jihoon cứng người vài giây, lấy kính, thong thả ung dung đeo lên: "Vừa lòng chưa?"

Park Woojin nhìn hắn, cúi đầu, biểu cảm có chút không hiểu được: "Vừa lòng."

Park Jihoon đi đến hộp đồ ở bên cạnh, lấy ra một áo lông vũ đen dài quá gối khoác lên người, cùng âu phục bên trong không khác biệt nhiều lắm.

Hắn đón nhận ánh mắt chất vấn của Park Woojin, gằn từng chữ một: "Tôi sợ lạnh."

Park Woojin xuống lầu trước, cũng không quay đầu lại mà nói: "Tới nơi cởi ra để ở trong xe."

Tết âm lịch vừa qua không lâu nên đầu đường cuối ngõ ở Bắc Kinh đèn lồng đỏ thẫm vẫn còn treo đầy, lắc lưu trong gió lạnh lẽo.

Khu phố này chủ yếu là hộ gia đình sinh sống, không khí pháo hoa vẫn bao phủ dày đặc, không giống như những khu thương mại sầm uất phồn hoa mà lạnh lẽo.

Park Jihoon ngồi ở ghế sau ghế lái nhìn cảnh tượng dòng người vội vã qua đường qua cửa kính xe, tự tưởng tượng ra khung cảnh thích hợp. Phía xa kia một đại gia đình xách theo một con gà sống, chắc là cho cháu gái nhỏ về nấu cơm; mấy thiếu niên mặc đồng phục tươi cười đi qua cạnh xe hắn có lẽ là cùng nhau tham gia lớp học thêm.

Lúc trước hắn chọn mở Thư Ba ở chỗ này là vì thích hơi thở sinh hoạt phố phường nơi đây. Park Jihoon cũng từ nơi như vậy lớn lên, tự nhiên cũng hy vọng muốn có chút ấm áp quen thuộc.

Mà bên trong xe lại giống như trong một cái khung kim loại pha lê tinh xảo, nhốt người ta đem đến pháp trường.

Park Jihoon dùng ngón tay vẽ lên mặt kính pha lê lạnh như băng, không nhiễm một hạt bụi, dọc theo đầu ngón tay nổi lên từng vòng sương mù mờ nhạt, mơ hồ như pháo hoa ngoài cửa.

Park Jihoon kéo cửa kính xe xuống một chút, tiếng người xe ầm ĩ cùng gió lạnh ùa vào. Thêm một chút hương vị hạt dẻ xào đường, rõ ràng lạnh thấu xương hoà cùng vị ngọt, nhưng so với ghế da cùng điều hoà trong xe vẫn khiến lòng người ấm áp hơn.

"Em không lạnh phải không?" Park Woojin đột nhiên hỏi, ngón tay ấn tăng điều hoà lên hai độ.

Park Jihoon đóng cửa kính xe lại, nói bừa: "Tôi hơi say xe."

Park Woojin nhìn qua kính chiếu hậu, rõ ràng khuôn mặt trẻ tuổi như vậy mà lại mang theo đôi mắt màu hổ phách sâu không thấy đáy, chỉ cần liếc một cái cũng khiến trên người kẻ khác vô cớ nhiều thêm hai lỗ thủng.

Thấy Park Jihoon né tránh ánh mắt mình, Park Woojin liền nói: "Một lát nữa là tới, em cố nhịn một chút."

Park Jihoon không trả lời y, nhắm mắt lại dựa vào lưng ghế.

Tiệc mừng thọ 70 của ông Đồng tập đoàn Đồng Khánh tổ chức tại khách sạn cao cấp. Thảm đỏ đã chen đầy đoản pháo, tiệc mừng thọ tổ chức như liên hoan phim quốc tế, diễn viên, minh tinh muốn sở hữu thiếp mời đều phải bỏ ra thủ đoạn, muốn lưu lại chút danh tiếng trước ống kính phóng viên.

Park Woojin dừng xe liền có người thay y mở cửa xe. Giới truyền thông, phóng viên đồng thời xoay lại: "Park thiếu tới."

Park Woojin xuống xe đưa chìa khoá cho người giữ cửa, đến phía sau mở cửa xe cho Park Jihoon.

Park Jihoon đã cởi áo khoác lông vũ, hơi hơi ngẩng đầu nhìn y. Có lẽ trong xe quá ấm làm hai má trắng nõn của Park Jihoon phiến hồng, đôi mắt trong trẻo dưới gọng kính mạ vàng như ngập nước. Hắn cong cong đôi mắt, đầu lười để dưới hàm răng, như chấp chứa lời ôn nhu âu yếm, nhưng lại chỉ có Park Woojin mới nghe thấy câu hỏi: "Tôi cùng anh diễn xong lần này, anh sẽ đồng ý ly hôn với tôi chứ?."

Park Woojin đỡ cửa, lông mi rũ xuống né tránh ánh mắt của Park Jihoon. Tiếng chụp hình vang lên từ 4 phía, y vươn cánh tay, khom người hướng Park Jihoon phun ra 4 chữ: "Có thể suy nghĩ."

Park Jihoon chậm rãi bắt lấy cánh tay Park Woojin, để y đỡ mình xuống xe. Ánh đèn flash nháy điên cuồng, chiếu mọi thứ rõ như ban ngày.

Tóc Park Jihoon được vuốt hết về phía sau, chỉ có một vài sợi không nghe lời rũ ở trước mắt, lộ ra hàng mi thanh tú phía dưới, tơ vàng mảnh khảnh, như phác hoạ ra một loại khí chất cao quý mà lười biếng. Khoé miệng cười như không cười, làm hắn càng thêm phần kinh diễm đến kinh tâm động phách.

Một thân tây trang màu nâu, đường nét cắt may ngắn gọn khắc hoạ vòng eo nhỏ. Quần âu dài vừa đủ cùng giày da hai màu đen trắng làm hiện lên mắt cá chân rõ ràng mượt mà.

Mà Park Woojin càng không cần phải nói, thân hình như tượng thần Hy Lạp điêu khắc vừa vặn được âu phục bao lấy, mỗi một bước đều cho người ta thấy thượng đế vậy mà lại bất công, trút xuống 99% sủng ái lên người y, dư lại 1%, lại quên cho y chút ấm áp, làm y thoạt nhìn không có tình cảm mà thôi.

Park Woojin ôm eo Park Jihoon đi vào, bên trong đã ngồi đầy những danh môn vọng tộc.

Trong góc một anh chàng mặc âu phục trắng ôm lấy bạn gái cùng bạn bè nói chuyện phiếm, thấy bọn họ tiến vào liền nói: "Tới rồi, hai người này cũng thật phô trương."

"Lâm thiếu, người ta là người có chủ, Bắc Kinh này, ai mà không mơ tưởng đến Park Woojin." Một người mặc áo dài nói, mùa đông còn cầm quạt phe phẩy.

" Tôi cảm thấy hai người họ không bình thường, nhìn xem Park Jihoon tám chín phần là giả vờ cùng Park Woojin, cứ thực tế chẳng có quan hệ gì. Tôi còn nghe nói hai người ở riêng, còn thấy Park Woojin nổi giận đùng đùng đi ra từ hiệu sách nhỏ." Lâm Duyệt Đường kinh thường cười nhạt.

Người mặc áo dài lại lắc lắc cây quạt: " Không phải, cậu đừng nghe người khác nói. Không nhìn thấy kính Park Jihoon đang đeo sao? Là Park Woojin đặc biệt chạy đến Venice làm cho hắn, so với cái xe tháng trước cậu khoe khoang đáng giá hơn nhiều."

Lâm Duyệt Đường trùng mắt: " Một cái kính? Lỡ độ cận tăng lên thì làm sao bây giờ????"

Thanh niên mặc áo dài lại liếc mắt nhìn bạn mình: " Nhìn cái tiền đồ của cậu kìa, mau mau thu lại." Nói xong ánh mắt tế nhị lại muốn chạy đến phía Park Park 2 người.

ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Park: Hừ, tôi xem ai muốn thổ lộ, tôi căn bản sẽ không tiếp thu.

Ji · sóng mắt đảo qua · hoon: Ly hôn?

Tiểu Park: =???? (??? *)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro