Chương 72: Con cảm thấy mình hiểu Mitchell hơn ta sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua trung thu, tâm tình lo sợ bất an của Park Jihoon cũng sớm bình tĩnh lại. Không lâu sau đó, hắn nghe Park Woojin nói Tri Lang đã trở về, trong lòng cũng không còn sợ hãi mà bừng lên một loại ý trí chiến đấu.

Hắn biết là rất khó, cũng có thể thấy được một Park Woojin không biết trước hậu quả: Nếu bọn họ thất bại, mọi chuyện sẽ thật sự kết thúc. Nhưng hắn hy vọng Park Woojin chân chính có được tự do, càng mong muốn có được một cuộc sống yên vui vô lo vô nghĩ. Cho nên chẳng sợ tiền đồ trắc trở, hắn không cho phép mình ở thời khắc này được phép lùi bước.

Bắc Kinh về đêm cũng trở nên trầm mặc.

Park Woojin ngồi xổm trên mặt đất, đang chuẩn bị giúp Park Jihoon ngâm chân, nước trong bồn cũng đã pha xong. Y nắm mắt cá chân Park Jihoon nhìn kỹ xem, dùng ngón cái ấn nhẹ một cái, mắt cá chân liền hiện một cái hố nhỏ, một lúc vẫn không mất đi. Park Woojin thở dài, dùng tay múc nước xối lên mũ bàn chân Park Jihoon: "Nóng hay không?"

Park Jihoon một tay chống cằm, một tay đặt trên bụng, ôn nhu cười: "Mỗi ngày anh đều lấy nước ngâm chân cho em, vẫn còn hỏi em có nóng hay không?"

Park Woojin không trả lời hắn như bình thường, mà trầm mặc giúp hắn ngâm chân. Động tác của y vô cùng nhẹ nhàng, giống như đang nâng thứ đồ vật trân quý nhất, từ từ rửa từ mắt cá chân cho đến ngón chân Park Jihoon.

Park Jihoon dựa vào sô pha, yên tĩnh nhìn Park Woojin một lúc, đột nhiên lại cảm thấy thực đau lòng, cúi người kéo Park Woojin.

Park Woojin thấy Park Jihoon dùng sức khom lưng, vội vàng đỡ hắn: "Em chậm một chút, đừng đè đứa nhỏ, nó quậy em phải làm sao đây?"

Park Jihoon một tay đỡ eo, một tay kéo Park Woojin đến gần mình: "Anh lại đây với em."

Park Woojin nhẹ nhàng buông tay, nhìn hắn: "Sao thế? Em khó chịu à?"

Park Jihoon lấy khăn giấy bên cạnh lau khô tay cho Park Woojin, lại túm y ngồi xuống bên cạnh mình, lại lay lay chân y.

Park Woojin nhìn hành động của Park Jihoon, hô hấp ngừng lại, tập trung vào eo hắn: "Em muốn làm gì? Chậm một chút, đừng nghịch."

Park Jihoon ôm chân Park Woojin, đem chân y bỏ vào bồn: "Em muốn anh cùng ngâm chân với em."

Park Woojin sợ hắn làm chính mình bị thương, theo ý Park Jihoon bỏ chân vào nước ấm.

Hai người cùng nhau rửa chân, Park Jihoon cười hì hì hỏi y: "Có nóng không?"

Park Woojin dùng lực một chút đem người ôm ngồi lên đùi mình.

Park Jihoon phối hợp xoay người ôm cổ Park Woojin, mềm mại dặn dò: "Anh phải ôm cho chặt nha, để em ngã là không được đâu." Ngoài miệng nói như vậy nhưng động tác lại giống như không có một chút lo lắng nào cả.

Park Jihoon dùng chân nhẹ nhàng dẫm lên chân Park Woojin, còn dùng ngón chân cào cào chân y, chơi đến vô cùng vui vẻ.

Park Woojin rất cẩn thận chăm lo đến việc ăn uống của hắn, tuy rằng mang thai chỉ béo bụng, nhưng rốt cuộc toàn thân hắn lại vẫn béo hơn trước một chút, hơn nữa sau khi mang thai, nhiệt độ cơ thể Park Jihoon cũng luôn hơi cao, ôm vào lòng vô cũng mềm mại, ấm áp.

Park Jihoon cũng cảm giác được cánh tay đang ôm hắn chậm rãi run nhẹ, hắn biết Park Woojin đang khẩn trương, vì ngày mai sẽ là ngày quyết đấu chính diện, y lo lắng không khống chế tốt cảm xúc của bản thân sẽ làm tổn hại đến hắn.

Park Jihoon không nói chuyện, nhẹ nhàng ôm y, hai người lặng lẽ ôm lấy nhau, truyền cho nhau chút ấm áp.

"Nước lạnh rồi, để anh lau chân cho em." Park Woojin đặt Park Jihoon trên đùi xuống, cảm xúc rõ ràng bình ổn hơn khá nhiều.

Park Woojin tuỳ tiện vẩy nước ở chân mình một chút, vào phòng tắm cầm khăn lông ra, lót ở đầu gối, giúp Park Jihoon lau chân.

Park Jihoon dịu dàng nhìn y, nhẹ giọng nói: "Woojin, nhìn em này."

Park Woojin ngạc nhiên nửa giây mới ngẩng đầu lên: "Sao thế?"

Ánh mắt Park Jihoon đen nhánh lấp lánh tinh quang: "Đây chỉ là trò chơi thôi, anh hiểu không? Lần này có em bên cạnh anh cùng chơi với ông ta."

- ----

Sáng hôm sau, sau khi Park Woojin cùng Park Jihoon ăn sáng xong liền trở về Park gia, Park Woojin không muốn người nọ nhúng chàm ở nhà của Park Jihoon. Ba mẹ Park đều ở nước ngoài, không biết có phải do ông ngoại thông báo với họ hay không, nên cũng không trở về.

Park Woojin hơi nôn nóng, Park Jihoon phải ở bên cạnh đọc truyện cười cho y nghe. Kỳ thật Park Jihoon cũng không biết mình đang đọc cái gì, chỉ hy vọng có thể phát ra âm thanh, khiến căn phòng lớn trống rỗng này không quá mức an tĩnh.

Tòa nhà Park gia này chính là nơi ba mẹ Park chuẩn bị riêng cho bọn họ chuẩn bị kết hôn, bên trong bài trí toàn là ảnh gia đình. Từ trên xuống dưới giống như viện bảo tàng Tây Dương, đi lên còn vang vọng tiếng cùm cụp nho nhỏ.

Chờ đến 9 giờ, đồng hồ quả lắc đinh đinh vang lên, một con chim nhỏ từ sau song cửa mửo ra, bay tới uyển chuyển mang theo "Thư gửi Elise".

Chẳng qua lúc âm thanh vang lên, Park Jihoon đột nhiên cảm giác được adrenalin tăng vọt, ngay sau đó chuông cửa cũng liền vang lên.

Leng keng.

Người giúp việc nhanh chóng chạy tới, Park Woojin cản lại: "Để tôi ra."

Park Jihoon đi theo sau Park Woojin, chờ y mở cửa ra.

Bên ngoài là một người vô cùng hoà nhã, thân hình cao lớn, chỉ thấp hơn Park Woojin một chút, mặc âu phục hải quân màu lam, cà vạt hoa râm thêu hoa văn hình mèo. Trên tay người nọ cầm theo một cái rương bằng da, một tay khác nắm đầu gậy mộc hình gà, trên người rải rác mùi nước hoa Cologne, cả người thoạt nhìn vừa ưu nhã vừa khiêm tốn, khiến người khác không chút phòng bị.

Park Jihoon không nghĩ tới, người thoạt nhìn hiền lành thế này lại là một người ăn thịt người không nhả xương - Tri Lang.

"A, Mitchell, lâu lắm rồi chỉ có thể gọi video call với con, lại cao thêm rồi." Ông đem rương da đưa cho người giúp việc, vô cùng thân thiết ôm lấy Park Woojin.

Park Woojin đối với ông ngoại tỏ ra vô cùng tôn kính chào: "Ông ngoại."

Ngay sau đó Tri Lang liền để ý đến Park Jihoon đứng bên cạnh: "Vị này, chính là bảo bối của Mitchell đúng không?"

Park Jihoon đón nhận ánh mắt người ông này: "Rất vui khi được gặp ông ạ."

Tri Lang cúi đầu cười cười, dáng vẻ khoé môi khẽ động giống y như bản sao của Park Woojin: "Bạn nhỏ, ta cũng rất vui khi nhìn thấy con."

Park Jihoon hơi hơi ngẩng đầu lên: "Con tên là Park Jihoon."

Tri Lang ngạc nhiên nhìn hắn, lướt qua Park Woojin, đỡ lưng Park Jihoon đi vào trong: "Ta đương nhiên biết con là Jihoon. Chúng ta vào nhà nói chuyện, con đứng lâu như vậy, có người đau lòng." Dáng vẻ thong dong của ông ngoại giống như ông mới chính là chủ nhân căn nhà này.

"Mitchell," Ông ngoại vừa ngồi xuống, liền mở rương da của mình ra, bên trong là bộ đồ pha cafe bằng tay, một bên đếm hạt cafe một bên tuỳ ý hỏi Park Woojin: "Lần trước trong video con có nhắc tới mấy thương vụ với ta, cuối cùng cũng thông qua rồi sao?"

Park Woojin nhìn từng hạt cafe trong tay ông, biểu tình không nhìn ra được lo lắng, đi theo tiết tấu của người kia, quy củ trả lời: "Vô cùng thuận lợi, mấy cái án tử này đều lấy được, thấp hơn giá cả mong muốn một phần ba."

Ông ngoại vui tươi hớn hở: "Ta đã nói với con, mấy việc này chỉ là trò chơi thôi, con chỉ cần không để lộ ra át chủ bài của mình, kẻ địch cũng sẽ không nhân ra thực lực của con, bọn họ chỉ biết nhìn chằm chằm vào lợi ích, con liền có thể từng chút từng chút làm phần thắng nghiêng về phía mình. Kỳ thật ta có quan sát mấy thương vụ của con, con có thể lấy được thành tích tốt hơn nữa. Mitchell, con vẫn kém một chút." Tri Lang nhẹ nhàng xay cafe tay, hạt cafe thong thả cọ xát như đánh vào thần kinh của Park Jihoon, làm hắn khó có thể tập trung lực chú ý.

Park Woojin cung kính gật đầu: "Lần sau con sẽ làm tốt hơn."

Tri Lang lắc đầu: "Lần sau, Mitchell, con không thể lần nào cũng hy vọng vào lần sau. Con nhìn 60 hạt cafe này xem, ta hy vọng mỗi một hạt đều có chất lượng như nhau, mùi vị như nhau. Một khi sức lực ta bỏ ra không đủ, chúng đã bị ta huỷ diệt rồi. Có lẽ ta còn 600 hạt, 6000 hạt, 60000 hạt... nhưng ít nhất 60 hạt này, không còn lần sau nữa rồi."

Park Jihoon đang bị ông ngoại Park Woojin giảng về việc xay cafe đến đau cả đầu, liền thấy ông chuyển hướng sang mình: "Jihoon, con thích uống cafe không?"

Park Jihoon thẳng thắn, thành khẩn trả lời: "Con không hiểu về cafe, con thích uống trà."

Ông ngoại Park Woojin có chút tiếc nuối nhếch miệng: "Cafe rất ngon, ta hy vọng con có thể thưởng thức."

Park Jihoon cười nói: "Tạm thời con không thể thưởng thức được."

Ông ngoại Park Woojin nhìn bụng hắn, nở nụ cười: "Có phải con cảm thấy, con có thể hiểu Mitchell hơn ta hay không?"

Đến.

Park Jihoon thả lỏng như cũ: "Chúng con chỉ tiếp xúc với nhau một số chuyện, cho nên không thể nói là hiểu hay không hiểu."

Tri Lang đem bột cafe bỏ vào giấy lọc, lại cho vào máy, nói với người giúp việc: "98 độ 3, cảm ơn."

Người giúp việc làm xong việc được giao, quay lại, Tri Lang nhận lấy đồ trong tay, một vong một vòng tưới lên cafe, mùi cafe nhàn nhạt lan toả trong không khí.

Ông ngoại Park Woojin thong thả ung dung buông đồ trong tay xuống, ánh mắt dừng trên người Park Jihoon: "Mitchell hẳn là nói rất nhiều chuyện của ta cho con nghe rồi nhỉ. Để ta đoán xem, nó nhất định nói cho con biết về con chó nó nuôi đầu tiên, cũng nhất định nói cho con biết ta đối với nó có bao nhiêu kỳ vọng, phải không? Nhưng ta đoán nó không nói cho con biết về chuyện hạt cafe, biết vì sao không?" Ông cũng không đợi Park Jihoon trả lời mà tự mình nói trước: "Bởi vì đây mà một chuyện xưa rất yên tĩnh, con nhìn nó xem, có phải nó yên tĩnh ngồi kia không nói hay không?"

Park Jihoon có chút sợ hãi nhìn về phía Park Woojin, lại thấy y không hề chớp mắt mà ngồi im trên sô pha, đôi mắt chăm chú nhìn hương cafe lượn lờ trong không trung, như đắm chìm vào một thế giới khác.

Ông ngoại Park Woojin thấy Park Jihoon ngạc nhiên không nói thành lời, vôcùng vừa lòng: "Không sao, Mitchell không thể nói chuyện, để ta kể cho connghe."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro