Chap 10 : Hạnh phúc bỗng vụt mất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một đêm bị cày vất vả trên người, toàn thân cậu mệt mỏi, đau nhức không còn chút sức lực. Từng giọt nắng len lỏi qua cửa sổ soi thẳng vào đôi uyên ương đang nằm trên giường kia. Chí Huân từ từ nâng hàng mi nặng trĩu, đột nhiên đập vào mắt cậu là khuôn mặt của Vũ Trấn. Hắn đã dậy từ rất sớm và ngắm nhìn cậu nãy giờ.

Ngại ngùng, mặt tự dưng đỏ lên. Với lấy chiếc chăn che người lại, gượng dậy để đi thay quần áo. Do đêm qua hắn quá kịch liệt khiến cho chân cậu trở nên mềm nhũn đứng không vững mà ngã ra phía sau. Vũ Trấn nhanh chóng ôm lấy cậu. Đưa tay lần mò trong chiếc chăn ấy như muốn làm thêm lần nữa. Chí Huân vội đẩy hắn ra, thật sự cậu rất mệt, còn như vậy nữa chắc khỏi đi học luôn quá.

-Đừng.........mà.....đêm qua chúng ta đã....

-Anh không biết là buổi sáng, tinh lực của đàn ông rất dồi dào hay sao? Chắc anh cũng hiểu điều đó mà, đúng không?

Không thể từ chối hắn được. Chí Huân run cầm cập, nhắm tịt hai con mắt lại, mím chặt môi chờ đợi một trận mây mưa tiếp theo. Nhìn cái biểu hiện đáng iu này, Vũ Trấn chỉ muốn trêu trọc cậu mãi thôi. Đưa tay gõ lên trán một cái rồi cười vui vẻ.

-Tha cho anh đó hahhhah.... thôi !! để tôi giúp anh đi làm vệ sinh. 

Hắn vòng tay qua chân và eo, bế cậu vào nhà tắm rồi chở cậu đến trường luôn. Mọi người ai cũng bất ngờ khi thấy cậu bước ra từ một chiếc xe sang trọng. Biết là con trai tập đoàn lớn nhưng bình thường cậu chỉ đi bộ và chỉ đi bộ mà thôi. Tất cả món đồ trên người của cậu đều rất tầm thường , không hề giống như thiếu gia nhà giàu cả. Bởi những thứ đắt tiền đó không phải tài sản của cậu, chúng thuộc về Phác gia nên cậu sẽ không tiêu xài chúng.

Như biết rõ được thời gian cậu sẽ tan lúc mấy giờ. Vũ Trấn đến đón, dẫn cậu đi ăn trưa. Ngồi đối diện với nhau mà không dám nói câu nào chỉ dám liếc một cái rồi lại cuối gầm mặt xuống. Hắn biết trước giờ cậu chưa hề ngưng sợ hắn, mặc cho hắn ôn nhu với cậu, không chửi mắng , không đánh đập giống như lúc trước. Nhưng chắc có lẽ kí ức đó không thể ngày một ngày hai mà quên đi được. Hắn thấy cậu ăn uống không được tự nhiên nên cũng có chút khó chịu. Bộ cậu không muốn ăn cùng hắn sao? 

-Đồ ăn không ngon? 

-Không.......ngon lắm....hì hì

Giật mình khi hắn lên tiếng, Chí Huân gắp đồ ăn liên tục vào miệng.

-haizz....Anh sợ tôi đến thế à?  Tôi nói rồi, tôi sẽ không làm anh đau. Nên anh có ngưng cái thái độ đó đi được không? 

"Rầm " Hắn vung mạnh tay xuống chiếc bàn, tạo âm thanh lớn. Có lẽ những biểu hiện này của Chí Huân khiến hắn thấy cậu trở nên xa cách với hắn ,mà sinh ra bực bội. Chí Huân hai mắt tròn xoe, sợ hãi nhìn hắn, mồ hôi tuôn trào ướt cả hai bên thái dương. Vũ Trấn hít một ngụm khí rồi bình tĩnh ôn nhu lại.

-Ăn nhanh đi, sắp đến giờ rồi đó !!

-.................*gật đầu*

-Chiều nay có lẽ là ba từ Mỹ trở về đó.

-Thật sao? 

-Ừ

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Phải rồi, Vũ Trấn đã hoàn thành năm năm huấn luyện và daỵ dỗ để trở thành một người lãnh đạo giỏi. Mục đích Vũ Trấn trở về hàn quốc chính là về tiếp nhận công ty JH của Thuỵ Văn.
Cũng như giải toả nỗi nhớ mong hằng ngày của hắn. Chưa có giây phút nào cậu lại cảm thấy hạnh phúc khi được ở bên cạnh hắn như thế. Nhưng không được bao lâu, niềm hạnh phúc đó bỗng chốc tan biến thành hư vô.

                              ***

Tin tức sáng nay :

Đêm qua chiếc máu bay thuộc hãng XX từ Mỹ đến Hàn Quốc đã mất tích sau khi rời khỏi sân bay. Các quan chức năng Cảnh sát hiện đang truy tìm kiếm

Chí Huân đang ngồi xem tin tức, ban đầu cậu không hề có phản ứng gì nhưng khi tiếng chuông điện thoại vang lên. Cậu như chết lặng khi nghe rất nhiều người báo rằng Chủ tịch Phác cũng đã ở trên chiếc máy bay bị mất tích đó. Khắp công ty đều hoảng loạn, rối bời hết cả lên.Vũ Trấn cũng nghe được tin mà gấp gáp cùng cảnh sát làm việc.
Chí Huân ngồi ở nhà, im lặng chờ đợi, ruột gan cứ sôi sùng sục không yên.

                         ***

Tin nóng :

-Sau ba ngày tìm kiếm gắt gao thì đã tìm thấy chiếc máy bay gặp nạn. Hầu hết các hành khách đều đã thiệt mạng.

-Chủ tịch Phác Thuỵ Văn của tập đoàn JH đã tử vong trên chuyến bay thuộc hãng XX. Xác được người thân nhận về vào sáng ngày 17/4 / 2018

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Buổi tang lễ được diễn ra trong không khí tràn ngập sự tiếc nuối. Đám người đen nghịt lướt qua. Cả Vũ Trấn và Chí Huân trên mặt đều thể hiện một nỗi buồn tuyệt vọng, đôi mắt vô hồn hướng nhìn phía linh cữu Thuỵ Văn.
Một ngày đượm buồn của gia đình, người thân , những người phải nói lời tạm biệt với ngài Chủ tịch "Hãy yên nghỉ ".

Chí Huân mếu méo không kìm nén được những giọt nước mắt xúc động, người cha mà cậu luôn xem là cha ruột của mình đã cho cậu biết được tình yêu thương từ gia đình. Luôn bao bọc cậu trong hơi ấm ấy, nhưng giờ lại lạnh lẽo nằm trong đó. Giữa những đám đông chỉ toàn là nước mắt, có một người thanh niên đang cuối gầm mặt xuống, cắn răng nuốt cảm xúc vào trong. Chí Huân giờ rất muốn tìm cho mình một chỗ dựa vững chắc thì đột nhiên cánh tay của Vũ Trấn đặt lên vai cậu, vỗ vài cái như tiếp thêm sức mạnh.

-không được quá yếu đuối

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ngày Thuỵ Văn mất chưa được bao lâu , công ty càng ngày hỗn loạn vì tranh giành chiếc ghế Chủ Tịch. Họ luôn cho mình là người xứng đáng để có được nó. Bất ngờ thay, một luật sư cùng với bản di chúc của ông sắp sửa được công bố. Yêu cầu triệu tập mọi người thân và cổ đông lại cùng nghe kết quả với nhau.

Dù không phải con trai ruột nhưng trong gia phả họ Phác vẫn có tên Chí Huân. Vũ Trấn và cậu cùng đến công ty JH. Vị luật sư thấy đã đông đủ và bắt đầu đứng dậy

-Các vị nghe đây. Số tài sản của ông Phác Thuỵ Văn sẽ được trao quyền thừa kế lại cho hai đứa con trai của mình. Trong đó 50 %  thuộc về con trai Phác Vũ Trấn, 40% thuộc về con trai Trưởng Phác Chí Huân. Còn 10% còn lại sẽ tích vào quỹ công đức. Tức là Cổ đông lớn nhất của JH là Phác Vũ Trấn đây có 40% cổ phần. 

Bản di chúc được công bố xong, ai nấy đều rất ngạc nhiên, xì xào ,bàn tán.

"Tại sao con trai nuôi lại nhận được nhiều tài sản như thế chứ?  "

"Cậu ta chỉ thua Vũ Trấn 10% thôi sao? "

" Vậy cậu ta là cổ đông lớn thứ hai sao? Không thể tin được "

Chí Huân rất bối rối, không ngờ Thuỵ Văn  để lại cho cậu rất nhiều thứ như thế . Bởi ông biết Vũ Trấn ghét Chí Huân nên sợ sẽ đuổi cậu ra khỏi nhà trong lúc ông gặp chuyện bất trắc, ông nghĩ rằng đó là điều duy nhất ông có thể làm cho con trai Hạ Anh được sung sướng, hạnh phúc. Nhưng Thuỵ Văn đâu biết là chính cái suy nghĩ quá chu đáo, quá tốt của ông đã khơi dậy lòng căm hận chôn sâu của hắn. Và chính ông một lần nữa đã đẩy cậu vào địa ngục mang tên Phác Vũ Trấn.

Trên đường đi trở về,  cậu có liếc nhìn sang hắn, khuôn mặt tối sầm, lạnh lùng như băng. Không hề toả ra một ít ánh nắng nào giống như 30 phút trước. Chỉ trong thời gian ngắn thôi cũng khiến con người thay đồi nhanh đến vậy sao?. 

Vừa vào nhà, cơn nóng giận bộc phát , nắm lấy tay cậu lôi mạnh lên phòng. Quăng một cái, cậu đã ngã nhào ra, trúng cái bàn làm chiếc bình bông cũng bị bể tan tành. Đôi mắt đầy tơ máu, hung tợn. Đây quả thật là Phác Vũ Trấn của 5 năm trước, ác ma thật sự đã quay trở lại rồi.

-Em.....bị làm sao vậy....?

Đau đớn, cậu cố gắng gượng dậy. Cậu thật không hiểu tại sao hắn lại trở nên như thế.

-Làm sao sao?  Đang giả ngây với tao đấy à ? Có lẽ ngay từ đầu tao nên giữ cái suy nghĩ mày vào nhà này là có mục đích chiếm đoạt hết những thứ thuộc về tao? 

-Sao?  Thích thú nhỉ?  Quá thành công rồi phải không?  Tao thật ngu ngốc khi lần này trở về còn định tha thứ cho mày. *cười khinh*

-Không....!! Anh không hề có ý đó thật mà!!  Tin anh

"CHÁT" Thình lình bị ăn một bạt tai khiến cậu mơ hồ, trên mặt bỏng rát, tai vẫn còn ong ong không nghe rõ.
Còn chưa biết bị đánh đến mức nào. Bổng dưng cậu cảm nhận sự lạnh lẽo truyền đến, chiếc áo bị lột phanh ra.
Vũ Trấn đã nắm lấy một mảnh thuỷ tinh gần đó, cứa vào phần xương quai xanh một đường dài , khiến cậu khóc thét trong đau đớn. Máu bắt đầu chảy ra, rất nhiều. Cái quá khứ bi thương ám ảnh lại quay về hiện tại, ông trời thật muốn đùa giỡn với cuộc đời của cậu mà. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro