1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Anh sao thế?' Tả Lâm Kiệt nhìn anh họ Tả Diệp đi lòng vòng quanh phòng mười mấy lần đành phải dứt mắt khỏi bài tập lên hỏi.

'Cô Từ vừa xin nghỉ việc rồi, đột ngột quá kiếm không ra người.'

'Mình tuyển người không được ạ? Chị Từ cũng không phải nhân viên pha chế nên em nghĩ là không khó lắm.' Tả Lâm Kiệt bỏ hẳn quyển sách xuống.

'Không dễ đâu.' Tả Diệp nhăn nhó 'cô Từ đẹp, lại có khiếu ăn nói, quán bar thì toàn nam, phải có nhân viên nữ, nhiều khách đến vì cô Từ đấy.'

Anh họ của Tả Lâm Kiệt, Tả Diệp là quản lý kiêm pha chế ở một quán bar, Tả Lâm Kiệt lên thành phố học ở nhờ nhà anh, thỉnh thoảng được anh kể về công việc trong quán, cậu rất tò mò muốn đến xem một lần cho biết nhưng Tả Diệp không cho, bảo cậu còn nhỏ, quán bar không phải là nơi có thể đến. Tả Lâm Kiệt nghĩ thầm, cậu đã mười chín tuổi rồi, sắp học xong năm nhất đại học, còn nhỏ gì nữa chứ. Nhưng dù vậy Tả Lâm Kiệt vẫn lo cho Tả Diệp, xem ra việc tìm nhân viên thay thế làm anh ấy đau đầu.

'Anh về rồi đây, hai đứa đang làm gì thế?' Lý Hi Khản, bạn cùng nhà với Tả Diệp mở cửa vào thấy cảnh đại Tả đi lòng vòng, tiểu Tả cầm sách mà mắt nhìn vào tường.

Tả Diệp cuối cùng cũng ngồi xuống kể đầu đuôi cho Lý Hi Khản nghe.

'Giờ mà tuyển người thì lúc nào có?' Lý Hi Khản hỏi

'Làm sao biết được, tìm được người ưng ý đâu có dễ chứ, nhưng trước mắt phải tìm người đứng tạm ở quầy vài hôm phụ em đưa nước cho khách.' Tả Diệp than thở.

'Yêu cầu gì không?' Lý Hi Khản hỏi tiếp.

'Cũng không yêu cầu cao gì, đẹp một chút, có duyên và đáng tin nữa, khách thường cho nhân viên quầy nhiều tiền tip, tiền đó phải gộp lại chia cho mọi người, người tham lam là không được, em thì bận pha chế không để ý hết được chuyện đó.' Tìm người quan trọng nhất là phải trung thực, đó chính là chuyện làm Tả Diệp đau đầu.

'Cái cuối khó đây.' Lý Hi Khản trầm ngâm 'đẹp thì anh tìm được cho chú ngay chứ trung thực thì chính anh còn chẳng có mấy ai bên cạnh.' Lý Hi Khản làm việc tại một salon chăm sóc sắc đẹp lớn, khách và nhân viên của anh toàn người đẹp, tìm một người đứng quầy cho Tả Diệp không khó nhưng với chuyện tiền bạc thì lại không dễ dàng, lấy đâu ra người đáng tin trung thực chứ... Lý Hi Khản đảo mắt nhìn quanh, đập vào hình ảnh Tả Lâm Kiệt đang ngồi viết bài.

'Anh có ý này.' Lý Hi Khản búng tay khi bóng đèn lóe sáng trong đầu.

'Sao?' Tả Diệp phấn khích hỏi, đến Tả Lâm Kiệt cũng rời mắt khỏi quyển sách.

'Tả Lâm Kiệt.' Lý Hi Khản chỉ tay.

'Em á?'Tả Lâm Kiệt trố mắt.

'Em đã nói với anh cần nhân viên nữ cơ mà.' Tả Diệp thất vọng.

'Thì nhân viên có ngoại hình giống nữ...' Lý Hi Khản bước về phía Tả Lâm Kiệt, dùng hai tay kéo cằm cậu lên 'và đẹp.' Lý Hi Khản ngắm nghía khuôn mặt của Tả Lâm Kiệt 'bảo đảm đẹp, với lại cực kỳ đáng tin.' Đầu của Tả Lâm Kiệt kẹt giữa hai tay của Tả Diệp, cậu liếc sang anh mình, Tả Diệp có vẻ cũng chẳng hiểu gì. 'Cứ giao cho anh.' Lý Hi Khản thả đầu Tả Lâm Kiệt ra, búng tay lần nữa.

.

Ý tưởng của Lý Hi Khản là trang điểm cho Tả Lâm Kiệt thành nữ và đến quán bar làm việc vài hôm. 'Chỉ là đứng quầy đưa nước cho khách thôi mà, không đi lại nói chuyện nhiều nên không lộ là nam đâu, với tay nghề của anh muốn nhìn ra là con trai cũng khó, Tả Lâm Kiệt bình thường đã đẹp trai rồi, bảo đảm qua tay anh cũng cực kỳ xinh gái, hơn nữa còn ai đáng tin hơn nó chứ?' Lý Hi Khản nói một tràng.

'Nhưng mà...' Tả Diệp vẫn không bị thuyết phục hoàn toàn 'nó còn nhỏ...'

'Em đủ tuổi rồi mà anh.' Tả Lâm Kiệt vội nói 'em làm tạm vài hôm thôi, khi nào anh tìm được người thì nghỉ.' Tả Lâm Kiệt cũng chẳng thích thú gì ý tưởng giả gái cho lắm nhưng cậu rất muốn giúp Tả Diệp, anh đã chăm sóc cậu suốt cả năm qua rồi, cậu không muốn Tả Diệp phải lo nghĩ nhiều.

'Có gì mà lo.' Lý Hi Khản vỗ vai 'chú mày ở đó nữa cơ mà.'

'Nhưng 11h là phải về đấy.' Tả Diệp cuối cùng cũng bị thuyết phục 'không ở lại trễ hơn.'

Tả Lâm Kiệt bĩu môi, cậu đã lớn thế này còn có giờ giới nghiêm hay sao nhưng Lý Hi Khản đã đứng dậy vỗ tay. 'Quyết định thế đi, để anh chuẩn bị, bảo đảm tối nay quán sẽ có nữ nhân viên mới.'

.

Tầm chiều Lý Hi Khản đã lôi Tả Lâm Kiệt vào phòng, nhét cậu lên ghế và bắt đầu sửa soạn. Đầu tiên anh bắt cậu mặc một cái quần yếm jean, cũng là loại trang phục dễ chịu nếu nó không khoét lộ hai bên eo.

'Mặc quần yếm nhìn nữ tính và che được các đường nét con trai, nhưng quán cần nhân viên nữ nên phải gợi cảm một chút, mà eo của em nhỏ như vậy, để lộ là ăn tiền rồi.' Lý Hi Khản nói mà không để cho Tả Lâm Kiệt phản đối, anh đưa cậu cái áo hồng nữ tính dài quá cùi chỏ nhưng lại hở xương quai xanh, bắt cậu đeo chocker vải rộng bản cùng một lô vòng tay, hoa tai các lại rồi bắt cậu ngồi im, mở một cái thùng có hàng trăm chai lọ, cọ chổi các kiểu và Tả Lâm Kiệt tưởng chừng như tất cả đều đổ lên mặt cậu. Khi Lý Hi Khản gắn tóc giả lên đầu, Tả Lâm Kiệt rùng mình mấy cái liền, nhắm tịt mắt lại.

'Xong chưa?' Tả Diệp mở cửa phòng bước vào hỏi.

'Xong rồi, chú mày xem tài nghệ của anh này.' Lý Hi Khản đắc ý nói.

Tả Diệp nhìn sang cậu em há hốc miệng, dường như bị á khẩu. Nhìn vẻ sững sờ của Tả Diệp, Tả Lâm Kiệt xoay người nhìn vào gương, cũng không thốt nên lời.

'Xinh không? Anh đảm bảo đám đàn ông đến quán sẽ bị "con bé" mê hoặc.' Lý Hi Khản xoa tay. Đúng là Lý Hi Khản không nói quá, "cô gái" này có mái tóc ngang vai, tóc mái thẳng, một bên tóc được kẹp lên bằng một cái kẹp lấp lánh, khuôn mặt trái xoan vô cùng thanh tú với đôi mắt hoa đào to tròn được đánh phấn nhũ hồng lộ vẻ trong trẻo, môi trái tim được tô cẩn thận son màu cam đào nhũ bóng, hai gò má cũng hơi ửng lên với style "má hồng say rượu", tổng thể lại đúng là một mĩ nhân nhưng Tả Lâm Kiệt chỉ muốn lao vào tủ khóa cửa lại mà thôi.

Tả Diệp cuối cùng cũng chấp nhận sự thật cô gái xinh đẹp đúng là em trai mình, nuốt khan một cái rồi nói 'đi thôi.'

'Ê này tiểu Kiệt, khi nói chuyện nói nhỏ nhẹ một chút, nói to quá lộ giọng con trai đó.' Lý Hi Khản gọi với theo nhắc nhở.

.

Quán bar bắt đầu mở cửa từ chập tối để chuẩn bị đón khách. Tả Diệp không nói với mọi người về Tả Lâm Kiệt trừ anh Trương, tiếp viên trưởng của quán.

'Tả Lâm Kiệt đây à?' Anh Trương đã từng gặp Tả Lâm Kiệt trố mắt ra nhìn cậu 'trông em khác quá.'

'Hi vọng là ổn.' Tả Diệp thở dài.

Khách bắt đầu đông hơn, quán bar của Tả Diệp cũng là dạng lịch sự, không có nhạc inh tai hay vũ công múa cột, mọi người đến để uống, nói chuyện thỉnh thoảng lại ra sàn nhảy nhót một chút. Tả Lâm Kiệt đứng ở quầy, đưa nước cho các tiếp viên khác, đến giờ mọi việc vẫn ổn.

'Hỏa thiếu gia đến rồi kìa.' Anh Trương nói.

Tả Lâm Kiệt nhìn theo hướng của anh Trương, một người rất cao, rất đẹp trai, phong thái như một công tử nhà giàu bước vào.

'Hỏa thiếu gia là ai?' Tả Lâm Kiệt hỏi Tả Diệp.

'Hồ Văn Huyên, là khách quen của quán.' Tả Diệp nói 'anh ta có vẻ rất thích cô Từ, lần nào đến cũng ngồi ở quầy, không biết anh ta có bực không khi cô Từ nghỉ việc.' Tả Diệp đáp.

Tả Lâm Kiệt biết khách quen của quán, nhất là những người có tiền là những người chi tiêu rất hào phóng, cậu tự nhủ không được làm anh ta mất lòng.

Đi cùng với người được gọi là hỏa thiếu gia đó là hai người bạn khác, một người có mái tóc vàng, đôi mắt lúc nào cũng như đang cười và một người trẻ hơn, cũng rất cao, khuôn mặt pha chút bất cần.

Quách Chấn. Tim Tả Lâm Kiệt đập rộn lên. Cậu biết người nọ, chính là Quách Chấn, sinh viên cùng trường đại học với cậu.

Tả Lâm Kiệt không lo lắng Quách Chấn sẽ nhận ra mình, họ học hai khoa khác nhau, chưa bao giờ nói chuyện với nhau, Tả Lâm Kiệt biết Quách Chấn vì cậu ta rất nổi tiếng trong trường. Đẹp trai, lạnh lùng, được nhiều nữ sinh yêu thích và Tả Lâm Kiệt thừa nhận cậu có chút để ý đến cậu ta.

Nhóm người của Quách Chấn ngồi vào bàn, Tả Lâm Kiệt làm việc, thỉnh thoảng liếc mắt về phía họ, hai người kia nói chuyện sôi nổi nhưng Quách Chấn chỉ im lặng, thỉnh thoảng mới lên tiếng. Hóa ra cậu ta lạnh lùng thật.

Đột nhiên Hồ Văn Huyên đứng dậy đi về phía quầy, tay chân của Tả Lâm Kiệt cuống lên, đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với khách. Hồ Văn Huyên ngồi xuống ghế ở quầy, nhìn Tả Lâm Kiệt rồi hỏi 'nhân viên mới à?'

'Là em họ của tôi.' Tả Diệp đáp, có vẻ muốn nói vị thiếu gia ăn chơi này đừng có ý đồ gì với em của mình.

'Ra là thế.' Hồ Văn Huyên mỉm cười với Tả Lâm Kiệt và cậu thấy anh ta thật ra không có vẻ gì là xấu xa 'tên em là gì?'

'Tả Lâm...' Tả Lâm Kiệt đảo qua một loạt cái tên trong đâu 'Thư!'

Trái với lo lắng của Tả Lâm Kiệt, Hồ Văn Huyên không hỏi bất kì câu gì về cô Từ, người mà cậu nghĩ là anh ta thích. Anh ta chỉ nhìn Tả Lâm Kiệt thêm một lần khi cậu mang nước đến rồi thôi, ngược lại Hồ Văn Huyên lại có vẻ thích nói chuyện với Tả Diệp, anh trai cậu đương nhiên đáp lại vì đây là khách nhưng Tả Lâm Kiệt thấy hai người nói chuyện khá vui vẻ. Tả Lâm Kiệt thở phào, bước đầu như vậy là tốt rồi.

Một lúc sau hai người bạn của Hồ Văn Huyên cũng bước lại quầy, tim Tả Lâm Kiệt đập nhanh theo từng bước chân của Quách Chấn, khi cậu ta đứng trước quầy tim cậu tưởng như dừng lại.

'Sao lại đánh lẻ một mình thế này?' Người có đôi mắt cười vỗ vai Hồ Văn Huyên.

'Tả Diệp pha chế rất ngon, anh có muốn thử không ?' Hồ Văn Huyên hỏi rồi quay lại nói với Tả Diệp 'đây là bạn tôi, Lâm Mạch.'

Tả Diệp gật đầu với Lâm Mạch, anh ta cười đáp lại rồi quay sang Tả Lâm Kiệt. Gáy Tả Lâm Kiệt nóng lên dưới cái nhìn của Lâm Mạch, dưới hàng mi dài và đôi mắt cười đó có một cái gì đó rất đáng gờm 'và đây là...' anh ta hỏi.

'Tả Lâm Thư, em họ của Tả Diệp.' Hồ Văn Huyên đáp và Tả Lâm Kiệt cúi đầu.

'Trông em cỡ tuổi Quách Chấn nhỉ.' Lâm Mạch quay sang Quách Chấn 'lên chào bạn cái nào.'

Quách Chấn bước đến đối diện Tả Lâm Kiệt và bàn tay Tả Lâm Kiệt bắt đầu toát mồ hôi 'chào bạn.' Quách Chấn nói, mắt cậu ta đảo đến những cái chai lọ sau lưng Tả Lâm Kiệt.

'Chào.' Tả Lâm Kiệt lí nhí đáp, thật may lớp son phấn trên mặt khá dày mới che được gương mặt dần đỏ lên của cậu. Đây là lần đầu tiên Tả Lâm Kiệt nhìn thấy Quách Chấn ở cự ly gần thế này. Cậu ta thật đẹp trai. Tả Lâm Kiệt xấu hổ nghĩ.

Lâm Mạch và Quách Chấn ngồi cạnh Hồ Văn Huyên và tình cờ thay Quách Chấn ngồi ngoài cùng, gần như đối diện với Tả Lâm Kiệt. Hồ Văn Huyên, Lâm Mạch và Tả Diệp trò chuyện về một trận bóng mới diễn ra trong khi Quách Chấn yên lặng.

'Cậu có muốn uống gì không ?' Tả Lâm Kiệt suýt nữa quên mất công việc của mình cho đến khi thấy trước mặt Quách Chấn chẳng có gì.

'Coca.' Quách Chấn nói.

'Hả?' Tả Lâm Kiệt tưởng mình nghe nhầm.

'Mình không uống được rượu' và như giải đáp thắc mắc của Tả Lâm Kiệt, Quách Chấn nói thêm 'bị Hồ Văn Huyên kéo đến đây thôi.'

Trong lòng Tả Lâm Kiệt như có bươm bướm vỗ cánh, hóa ra Quách Chấn không phải dạng ăn chơi đàn đúm, cậu khẽ cười 'có mấy loại cocktail không cồn, cậu uống không ?'

Một vẻ lúng túng hiện lên mặt Quách Chấn, cậu ta hơi ngoảnh mặt sang một bên nói 'cũng được.'

Tả Lâm Kiệt đến chỗ Tả Diệp lấy nước, cậu cảm giác có ánh mắt nhìn theo mình, khi cậu quay lại đúng lúc bắt gặp ánh mắt Quách Chấn, cậu ta bối rối nhìn đi chỗ khác.

Con trai nào cũng thích những cô gái đẹp. Tả Lâm Kiệt thở dài trong lòng, đặt cái ly trước mặt Quách Chấn. Cậu có chút lo lắng nếu Quách Chấn hỏi những vấn đề riêng tư như học ở đâu thì Tả Lâm Kiệt biết trả lời thế nào, nói dối không phải là sở trường của cậu. Nhưng Quách Chấn chỉ khuấy khuấy cái ly và cả hai im lặng nghe câu chuyện đã đến hồi sôi nổi của ba người bên cạnh.

Đột nhiên một tiếng động lớn vang lên khiến tất cả giật mình. Tiếng tranh cãi trở thành tiếng la hét ầm ĩ và tiếng đổ vỡ liên tục vang lên.

Choang! Một cái chai ném về phía quầy vỡ toang, mảnh thủy tinh văng tung tóe làm Tả Lâm Kiệt giật mình kêu lên. Ba người trước quầy đứng phắt dậy, Quách Chấn dịch sang một bên chắn trước mặt Tả Lâm Kiệt.

'Chuyện gì thế này.' Tả Diệp vừa lo lắng vừa tức giận, ẩu đả ảnh hướng rất lớn chuyện làm ăn của quán. Anh ra khỏi quầy định tiến về phía ồn ào thì Hồ Văn Huyên đã nắm tay giữ lại.

'Cẩn thận, có nên báo cảnh sát không?'

'Phải xem qua đã, chuyện có thể giải quyết được thì không nên báo cảnh sát.' Tả Diệp lắc đầu, cảnh sát mà đến thì còn tệ hơn cho chuyện làm ăn nữa.

'Vậy được rồi, anh đi với em.' Hồ Văn Huyên nói.

'Em ra ngoài đi.' Tả Diệp nói với Tả Lâm Kiệt.

Tả Lâm Kiệt gật đầu, khi cậu định bước ra khỏi quầy thì Lâm Mạch cũng nói với Quách Chấn 'đi theo bạn đi, con gái ở chỗ này nguy hiểm.'

Tả Lâm Kiệt thấy mọi chuyện trước mắt trở nên vô cùng kì lạ, khi cậu vừa bước ra khỏi quầy bar thì tiếng động ồn ào hơn, Lâm Mạch cũng đi theo Hồ Văn Huyên và Tả Diệp. Khi cậu còn ngơ ngác thì Quách Chấn bước tới bên cạnh nắm tay cậu nói 'chúng ta đi thôi.' Và Tả Lâm Kiệt đi theo Quách Chấn, cậu nhìn bàn tay Quách Chấn nắm chặt tay mình vòng ra sau quầy, đi ra cửa sau. Không khí mát mẻ buổi đêm làm Tả Lâm Kiệt tỉnh táo đôi phần, cậu và Quách Chấn đang nắm tay nhau, đứng dưới ánh đèn đường bên ngoài. Tả Lâm Kiệt định rút tay lại nhưng Quách Chấn vẫn nắm chặt, cậu ta đảo mắt nhìn xung quanh, khi Tả Lâm Kiệt định lên tiếng thì Quách Chấn vội vàng kéo cậu vào con hẻm cạnh đó, đẩy cậu sát vào tường.

'Suỵt.' Quách Chấn đưa tay lên môi ra hiệu. Có tiếng người nháo nhác bên ngoài, tiếng lao xao, tiếng bước chân và những âm thanh hỗn độn khác.

Trong ánh sáng mờ ảo, Tả Lâm Kiệt dựa sát vào tường với Quách Chấn đứng chắn trước mặt, khoảng cách cả hai gần đến mức quần áo chạm vào nhau, Tả Lâm Kiệt có thể người thấy mùi nước hoa nhàn nhạt và cả vị ngọt của món cocktail mà Quách Chấn vừa uống, tay Quách Chấn vẫn nắm tay cậu. Quách Chấn nghiêng đầu nhìn ra đường và Tả Lâm Kiệt nhìn thẳng vào cổ cậu ta, vào yết hầu khẽ di chuyển.

'Hình như ổn rồi.' Sau một khoảng thời gian không biết bao lâu Quách Chấn nói và quay đầu lại. Cậu ta đột nhiên im bặt vì khoảng cách của cả hai lúc này thật sự rất gần, đến mức chóp mũi chỉ cách nhau vài phân. Tả Lâm Kiệt mở to mắt nhìn lên và trong ánh sáng mờ ảo, Quách Chấn cũng nhìn cậu không chớp, bàn tay đang nắm tay cậu hơi lỏng một chút nhưng không có ý định buông ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro