Chương 1: Chỉnh đốn tác phong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghiêm Thấm Huyên một tay cầm điện thoại, một tay đánh tay lái vững vàng dừng xe ở ngay tầng ngầm của quán bar Bán Đình tại thành phố S.

Đèn thang máy nháy đến số "2", cửa được mở ra, hai người phục vụ đứng ở ngoài nhìn thấy cô cung kính gật đầu: "Cô Nghiêm, cô Dung và cô Duẫn đang ở sảnh Mân Côi đợi cô."

Nghiêm Thấm Huyên gật đầu, những tấm kính trên cửa thang máy phản xạ lại màu xanh nhạt của chiếc quần cô đang mặc, mái tóc để rối tuỳ tiện, chiếc cổ thon dài làm tôn lên gương mặt xinh đẹp trời cho.

Trên cổ của cô là một sợi dây chuyền thuộc dòng Ngọc Bích số lượng hạn chế của Johr, là vật kỉ niệm một năm mà Lục Thiêm Lịch đưa cho cô.

Cô đi vào sảnh Mân Côi, trong đầu vẫn quẩn quanh cuộc điện thoại ngắn gọn vừa rồi của Doãn Bích Giới ở công ty.

"Chín giờ, ở lầu hai của Bán Tình, chỉnh đốn dân phong. Nhớ đeo sợi dây chuyền Ngọc Bích của Lục Thiêm Lịch cho cô."

Nghiêm Thấm Huyên có thể đoán được lờ mờ Doãn Bích Giới muốn làm gì vào hôm nay, cô đẩy cửa sảnh Mân Côi ra, đập vào mắt chính là một mảnh phù hoa.

Sảnh Mân Côi của Bán Đình được trang trí vừa tinh xảo, vừa thanh nhã, đây là nơi giải trí nổi tiếng của các thiên kim trong thành phố S lẫn các minh tinh thời thượng chịu chơi.

Cuộc sống xa hoa, mỹ nhân hàng phục.

Ngoài những quan chức giàu có nhiều tiền có thể bao cả sảnh Mân Côi ra, người làm được duy nhất chỉ có thiên kim của Dung thị tại thành phố S: Dung Tư Hàm.

Nhà họ Dung ở thành phố S liên quan rộng rãi đến giới chính trị, giới luật pháp, giới y học. Dung Tư Hàm là thiên kim của tập đoàn Dung thị, đồng thời cũng là bảo bối được người người nâng niu trong ngành giải trí.

Mà quan hệ bạn bè của Nghiêm Thấm Huyên với Doãn Bích Giới và Dung Tư Hàm không phải là bình thường.

Doãn Bích Giới ngồi bên cạnh Dung Tư Hàm, vừa cầm ly rượu uống vừa nhắn tin, lúc nhìn thấy Nghiêm Thuấn Huyên đi đến, nở một nụ cười tươi tắn trên mặt.

Nghiêm Thấm Huyên thấy nụ cười này, biết chắc đêm nay có người sẽ có người rất thảm.

Lúc còn đi học, mỗi khi hai cô nàng này gây sự thì Doãn Bích Giới sẽ chỉ vào mặt Nghiêm Thuấn Huyên khen, "Cậu nhìn nụ cười này xem, hôm nay trước khi ra khỏi cửa thì phải chào lạy tổ tiên một cái chứ, nếu không coi chừng gặp đại hung đấy." Mà nụ cười của Doãn Bích Giới hôm nay, giống hệt như nụ cười khi ấy.

Dung Tư Hàm cuộn tròn hai chân trên ghế sofa, lười biếng cười với Nghiêm Thuấn Huyên, nói: "Hôm nay Bích Giới và tớ muốn tặng cho cậu một món quà."

Doãn Bích Giới đưa mắt nhìn về một phía, Nghiêm Thấm Huyên lập tức hiểu ra, nhìn theo phía đó. Không nhìn thì thôi, nhìn xong thì bao nhiêu cuộn sóng nổi lên trong lòng.

Ở một quầy bar cách chỗ bọn họ không xa, có vài người đang đứng vây quanh một người, không ngừng than ngắn thở dài vì chiếc dây chuyền giống hệt như cái mà cô đang mang, mà cô gái đang đắc ý đứng ở trung tâm đám đông đó chính là người mẫu trẻ triển vọng mới nổi gần đây – Hồ Tuyết Lâm.

Nghiêm Thấm rốt cuộc cũng hiểu mục đích của Doãn Bích Giới và Dung Tư Hàm.

Doãn Bích Giới vừa biết ngày hôm qua Hồ Tuyết Lâm mang theo sợi dây chuyền Ngọc Bích này tham dự một tiết mục trên truyền hình, lập tức cùn Dung Tư Hàm mở ra bữa tiệc Hồng Môn này.

Nhìn một hồi, sắc mặt từ lạnh nhạt của Nghiêm Thấm Huyên từ chuyển sang nụ cười hồ ly hiếm thấy.

Cô cũng đâu phải người lương thiện gì, nếu Hồ Tuyết Lâm đã được đưa tới cửa, Bích Giới và Tư Hàm lại còn có ý tốt thế này, sao cô có thể từ chối được.

"Đi thôi, hôm nay chị đây sẽ nói cho cô biết, cái gì mới gọi là tác phong chỉnh đốn xã hội." Nghiêm Thấm Huyên nhíu mày nhìn Doãn Bích Giới, Dung Tư Hàm cười cười, đứng dậy từ từ đi sau hai người .

Mấy cô nàng đang líu ríu vừa thấy Nghiêm Thuấn Huyên đi đến liền lập tức vứt bỏ Hồ Tuyết Lâm mới rồi vẫn còn là trung tâm, xoay người đi về phía bọn họ.

Nghiêm Thấm Huyên đi vòng qua đám oanh oanh yến yến đó, thẳng đến trước mặt Hồ Tuyết Lâm, nhẹ nhàng cười nhìn cô nàng: "Cô Hồ bây giờ đang là gương mặt triển vọng của giới giải trí, không biết tôi đây có may mắn được mời cô uống một ly không?"

Hồ Tuyết Lâm vừa thấy Nghiêm Thuấn Huyên, sắc mặt liền thay đổi, phấn và lông mi giả trên gương mặt trang điểm đậm suýt nữa rơi xuống cả, nét mặt cũng lúc trắng lúc xanh, cuối cùng ngại mặt mũi nên đành miễn cưỡng cười, gật đầu.

Nghiêm Thấm Huyên chọn hai ly rượu Kê Vĩ, đưa một ly cho cô nàng, cùng cụng ly một cái. Doãn Bích Giới không hổ là bạn cấu kết cùng làm việc xấu nhiều năm nay của Nghiêm Thuấn Huyên, gương mặt lạnh lùng bình thường nay nở một nụ cười ấm áp hiếm thấy, "Cô Hồ, sợi dây chuyền này của cô đẹp thật đấy. Thiếu gia của Lục thị ắt hẳn là phải hao tốn nhiều công sức lắm!"

Người của thành phố S luôn có vài phần kiêng kỵ với tính cách nóng nảy của Doãn Bích Giới, huống chi là một nhân vật nhỏ như Hồ Tuyết Lâm, vội vàng nói: "Anh ấy không thích khoa trương, tôi cũng không muốn anh ấy mua sợi dây chuyền đắt giá thế này."

"Cũng đúng, Lục thiếu khi tặng quà kỉ niệm cho Thấm Huyên của chung tôi cũng là sợi dây chuyền có số lượng hạn chế toàn cầu của Johr. Í, hình như nhìn giống Ngọc Bích này lắm á." Dung Tư Hàm đứng đằng sau, nghe giọng nói kì quái của Doãn Bích Giới không nhịn được bật cười, những người đứng bên cạnh lăn lộn không ít trong giới giải trí cá lớn nuốt cá bé, chỉ cần nhìn cũng đã biết ba nhân vật lớn này đang muốn khai đao với Hồ Tuyết Lâm, tất cả đều yên lặng nhìn họ với tâm trạng xem kịch vui.

"Tuyết Lâm à, xem ra Lục Thiêm Lịch đúng là có ý với cô rồi, cô xem, người cũ người mới đều dùng chung một món đồ, lúc ấy, sợi Bích Ngọc này cũng là anh ấy đưa tôi đi đặt đấy." Nghiêm Thấm Huyên chỉ chỉ vào cổ của mình, sợi dây chuyền Ngọc Bích chiết xạ ra những tia sáng chói mắt dưới ánh đèn.

Hồ Tuyết lâm dù sao cũng là người trẻ tuổi, thiếu kiên nhẫn, ánh mắt bắt đầu trở nên ngoan độc, câu trả lời mang đầy ý mỉa mai: "Cô Nghiêm à, sao cô chia tay với anh ấy rồi mà vẫn có thể đeo sợi dây chuyền mà anh ấy tặng thế?"

"Tuyết Lâm, sao cô lại không hiểu điều này chứ. Tôi làm người, chưa bao giờ cướp đoạt thứ gì của người khác cả, của tôi thì sẽ là của tôi, anh ta cũng đưa cho tôi, vậy không phải là của tôi sao? Có nhiều thứ, muốn thay đổi không dễ đâu." Nét mặt Nghiêm Thuấn Huyên lạnh xuống, dù sáng dù tối cũng hiểu ra một điều.

Ở đây đều là người thông minh, chỉ cần nhìn dáng vẻ và những lời này thôi, đều dễ dàng hiểu ra.

Dung Tư Hàm cầm ly rượu đi đến trước mặt Hồ Tuyết Lâm, cái cằm nhỏ nhẹ giơ lên, "Cô Hồ đây đang chuẩn bị tấn công vào giới điện ảnh, bộ phim thứ nhất chính là "La Bàn" của đạo diễn Trương nổi tiếng đang được mọi người ngóng chờ, nhất định cô sẽ phát triển nhanh chóng thôi."

Hồ Tuyết Lâm tuy đang bực bội trong lòng, nhưng trước mặt Dung Tư Hàm cũng không dám thất lễ, vội vàng cung kính chạm ly với cô.

Đặt ly rượu xuống, Dung Tư Hàm lại nói tiếp, một chút ấm áp không hề xuất hiện trong đôi mắt to tròn: "Mấy cô diễn viên đóng vai chính trong phim của đạo diễn Trương lần nào cũng bị bệnh chết cả, cô Hồ nhất định phải chú ý giữ gìn xuất khoẻ đấy."

Lần này, mặt của Hồ Tuyết Lâm hoàn toàn không còn chút huyết sắc nào.

Nghiêm Thấm Huyên lúc này mới khom lưng gần sát vào người cô nàng, người ngoài nhìn vào thì tưởng hai người đang nói nhỏ nhau nghe, nhưng ở bên trong, ánh mắt Nghiêm Thuấn Huyên dần trở nên tàn nhẫn.

"Cô bé, muốn giật bạn trai người khác thì phải xem xem bạn gái người ta là ai thì mới ra tay chứ, cô tưởng cô như vậy là xong rồi sao? Tôi nói cho cô nghe, đối phó với cô ư? Tôi có trăm ngàn thủ đoạn để làm cô chết không được mà sống cũng không xong, đừng để tôi nhìn thấy dáng vẻ ti tiện như hôm nay của cô nữa. Đàn ông thì cô cứ lấy đi đi. Cơ mà muốn làm thế thân của tôi, cô xứng à?"

Hồ Tuyết Lâm cắn môi, ức chế đến nỗi run rẩy cả người, đây là lần đầu tiên từ khi bước vào làng giải trí, cô nàng bị sỉ nhục thế này, muốn nhịn thế nào cũng không nhịn nổi nữa, chỉ vào Nghiêm Thuấn Huyên nói: "Mẹ nó, cô câm miệng đi!"

Tiếng nói lanh lảnh vang lên làm mọi người xoay đầu lại, Nghiêm Thuấn Huyên chỉ chờ điều này, gương mặt lập tức thay đổi sang dịu dàng hiền lành, lịch sự nói: "Cô Hồ, cô nói gì vậy?"

Hồ Tuyết Lâm nhìn Nghiêm Thấm Huyên, lý trí hoàn toàn bị tức giận đốt cháy cả, cô nàng chỉ thẳng vào mặt Nghiêm Thuấn Huyên, mắng, "Lục Thiêm Lịch bây giờ là bạn trai của tôi, cô đừng có mà nhúng chàm anh ấy!"

Vừa nói ra, tiếng cười của Doãn Bích Giới đã vang lên, "Tuyết Lâm à, tình cảm của cô ấy và Lục Thiêm Lịch hơn ba năm nay mọi người ở thành phố S này đều biết cả, muốn nhúng chàm thì cũng đã mấy trăm lần rồi."

Hồ Tuyết Lâm tự đào hầm rồi tự nhảy vào, Nghiêm Thấm Huyên uống cạn ly rượu trong tay, biết thời biết thế chà đạp lên mặt mũi của cô nàng, "Yên tâm đi, tớ cũng sợ bị bệnh mà."

Hồ Tuyết Lâm đỏ mặt, hai mắt ầng ậc nước, ánh mắt nhìn Nghiêm Thuấn Huyên như đang nhìn kẻ thù giết cha vậy, muốn chửi mắng cô nhưng lại sợ hãi, cuối cùng chỉ biết khóc.

Nói xong, Nghiêm Thấm Huyên liếc nhìn cô nàng cũng không thèm, Dung Tư Hàm thấy cũng dạy dỗ xong rồi, sắc mặt trở nên nhu hoà hơn, gọi phục vụ lại: "Đưa cô Hồ đến phòng nào đó nghỉ đi, cứ tính tiền cho tôi."

Phục vụ đỡ Hồ Tuyết Lâm mặt mũi trắng bệch đi vào thang máy.

Dung Tư Hàm nhìn Hồ Tuyết Lâm biến mất trong thang máy, từ từ đi đến giữa sảnh, khoé môi cong lên, cầm ly rượu trong tay giơ cao: "Vừa rồi làm cho mọi người cười chê, hôm nay mọi người cứ thoải mái, không say không về."

Chỉ một câu nói thôi, quyết định Hồ Tuyết Lâm từ một minh tinh đang triển vọng trở thành một người thừa.

Mọi người lại cụng ly, tán gẫu như bình thường, Doãn Bích Giới quay đầu lại thấy Nghiêm Thấm Huyên đã đi ra ngoài cửa, nhướng mày đuổi theo cô.

"Sao vậy? Đã dạy dỗ con bé kia rồi, còn buồn bã gì chứ?" Doãn Bích Giới chặn trước mặt Nghiêm Thuấn Huyên, hỏi cô.

Nghiêm Thấm Huyên lắc đầu, "Tớ không biết nữa, đúng là sảng khoái hơn rồi, nhưng không thấy vui vẻ mấy."

Doãn Bích Giới nhìn cô, biết chắc là cô nàng này lại nhớ đến Lục Thiêm Lịch, định nói gì đó thì thấy cô nàng thở dài một hơi, dường như vừa quyết định điều gì đó, cười cười nhìn cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro