Chương 15: Tĩnh hậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghiêm Thấm Huyên lúc này mới chính thức cảm nhận được khái niệm đại ca xã hội đen mà người ta hay nói.

Chưa đến một tiếng sau khi Kim Tuấn bị trúng đạn, bọn họ đã ở trong một bệnh viện cấp cứu tư nhân ở Tokyo, cô ngồi bên ngoài, Trần Uyên Sam ngồi bên cạnh cô, bên trái anh là cả một hàng thuộc hạ mặc đồ vest màu đen, sau khi nhận được tin báo liền tức tốc chạy đến đây.

Cả hành lang bệnh viện yên lặng như tờ, bóng đèn đỏ bên ngoài phòng cấp cứu sáng lên, cô tỉnh ngủ hẳn, thi thoảng lại cẩn thận nhìn sang Trần Uyên Sam bên cạnh, trong lòng có hơi sợ hãi.

Những người này có người cô đã gặp rồi, có người chưa. Nhưng lúc này mọi người đều nghiêm túc, kể cả Trần Uyên Sam bên cạnh cô, làm cho trái tim cô chịu một áp lực vô hình, ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn.

Lúc này, một người đàn ông đứng bên phải Trần Uyên Sam đi lên trước, khom người trước mặt anh, run rẩy nói, "Trần thiếu, do tôi thất trách."

Nghiêm Thấm Huyên biết người đàn ông này, ông ta là người chịu trách nhiệm về an toàn của khách sạn, việc bảo vệ Trần Uyên Sam và những vị khách khác đều do ông ta toàn quyền phụ trách.

"Lão Vu, Trần thiếu ở Tokyo mấy năm chưa từng gặp chuyện thế này, bảo vệ Trần thiếu đều là những nhân viên nòng cốt được tuyển chọn gắt gao, chẳng lẽ lúc sát thủ nổ súng bọn họ đang ở trong mộng à?" Một người đàn ông có vết sẹo trên mặt cười lạnh nói.

"Người bảo vệ Trần thiếu đã được tìm thấy trong một căn phòng ở khách sạn, tất cả đều bị đánh ngất xỉu rồi buộc chặt vào nhau, mới tỉnh lại đây thôi." Lão Vu đứng thẳng người, trán lấm tấm mồ hôi nói với TrầnUyên Sam.

"Từ sau khi Trần thiếu bàn giao công việc ở Mĩ cho Diêm sư phụ trở về đây, tất cả các khách sạn ở Tokyo đều theo chỉ thị của ngài, không dính dáng đến các thế lực ngầm nữa, cũng không gây hấn tạo kẻ thù." Ánh mắt Đao Ba Nam trở nên tối tăm, mở miệng nói: "Có năng lực đánh ngất người bảo vệ của ngài, to gan gây án ngay giữa đường, nhất định không thể là người ở Tokyo."

Nghiêm Thấm Huyên nghe bọn họ nói với nhau, chỉ cảm thấy nhức đầu, vô thức gật gật đầu.

"Người nổ súng đã chết, trên người không có bất kỳ dấu hiệu cho biết thân phận." Lão Vu tiếp tục nói, "Trần thiếu, ngài xem..."

Trần Uyên Sam yên lặng nhìn vào vách tường trắng xoá của bệnh viện, ánh mắt sâu xa, chỉ nghe thuộc hạ báo cáo lại, từ đầu đến cuối không hề nói một lời.

Lúc này, một người đàn ông cũng mặc vest đen đi từ thang máy ra, hắn bước đến bên cạnh Trần Uyên Sam, cung kính nói với anh: "Trần thiếu, phòng họp đã chuẩn bị xong, mời ngài đi qua."

Trần Uyên Sam gật đầu với hắn, ý bảo thuộc hạ đến phòng họp chờ anh trước.

Lúc này, trong hành lang chỉ còn bảo vệ đứng ở hai phía, Trần Uyên Sam xoay người lại, nhìn vành mắt cô ửng đỏ, mắt mở to mím môi nhìn anh.

Bây giờ không còn người ngoài nữa, cuối cùng cô cũng có thể tự do bộc lộ nỗi sợ hãi trong lòng mình, vừa rồi, chỉ còn thiếu chút nữa, người đang nằm trong phòng cấp cứu bây giờ chính là anh đó!

Anh khẽ thở dài một cái, ôm cô vào lòng, hai tay vỗ về mái tóc mềm mượt của cô, hôn lên vành tai nhỏ nhắn, nhẹ giọng an ủi cô: "Cô bé của anh, đừng sợ."

Cô vùi đầu vào lòng anh, nghe tiếng tim đập đều đều, sự trầm ổn và bình tĩnh của anh như bao trùm lấy cô, cũng bao trùm lấy nỗi hoảng sợ trong tim cô.

Cô nhíu nhíu mũi, không nói gì, cánh tay anh lại càng kẹp chặt cô hơn.

"Không sao đâu." Ánh mắt của anh dần dần trở nên nhu hoà,"Đừng lo lắng, có anh ở đây."

>>>>>>

Vài tiếng sau khi Trần Uyên Sam vào phòng họp, Nghiêm Thấm Huyên rốt cuộc cũng thấy đèn cấp cứu tắt.

Cô đứng dậy, bước nhanh đi tới cửa, đón bác sĩ đi ra.

"Đầu đạn chỉ cần chệch một tí nữa là không cứu được, cũng nhờ vậy mà kéo được ông ta từ quỷ môn quan về. Bây giờ thân thể của người bệnh cực kỳ suy yếu, không thích hợp bị làm phiền, để ông ta nghỉ ngơi trước đã."

Nghiêm Thấm Huyên cảm ơn bác sĩ, mấy tiếng trước bọn họ còn vui vẻ tán gẫu với nhau, vậy mà bây giờ Kim Tuấn đã nằm trong phòng cấp cứu, trở nên yếu ớt, làm cho cô cảm thấy khó chịu không nói nên lời.

Vào ngày thứ ba thì Kim Tuấn tỉnh lại, bình thường quan hệ của hắn và cấp dưới vô cùng tốt, lần này ngàn cân treo sợi tóc, đám người đứng bên giường bệnh một ngày một đêm đều ướt cả vành mắt.

Nghiêm Thấm Huyên vốn xem Kim Tuấn như anh mình, lần này hắn lại thay Trần Uyên Sam bị thương, hai ngày qua cô tan việc liền lập tức chạy đến bệnh viện trông hắn. Kim Tuấn sợ cha mẹ lo lắng, bảo cô đi báo với ba mẹ hắn rằng hắn có việc phải ra nước ngoài công tắc.

Hai ngày qua cô đều ở trong phòng bệnh, là người phụ nữ duy nhất trong đây, nhìn Trần Uyên Sam cùng đám nhân viên cao cấp đến thăm hỏi Kim Tuấn, trừ bác sĩ mặc đồ màu trắng ra, những người còn lại đều mặc đồ vest đen, gương mặt không có gì gọi là giống dân xã hội đen cả.

Dự án của Nghiêm thị và Qua Sam đã kết thúc việc kí kết, Nghiêm thị chuẩn bị mở rộng công ty nên mở tiệc rượu không ngừng, vì vậy, hai ngày qua cô trở về Nghiêm thị, làm việc đến quên mất trời đất, buổi tối trở về từ bệnh viện, xử lý công việc xong cũng đã khuya.

Trần Uyên Sam hai ngày qua lại càng khó gặp, chỉ khi anh đưa cô về khách sạn hai người họ mới gặp nhau.

Đêm khuya, xe cộ lưu thông trên đường khá ít ỏi, cô ngồi ở ghế phụ, nhìn râu ria vì không có thời gian cạo mà mọc lởm chởm dưới cằm anh, chân mày nhíu lại, thỉnh thoảng có đèn đỏ dừng lại, anh nắm tay cô xoa xoa, không nói gì.

Từ ngày đầu tiên Nghiêm Thấm Huyên quen Trần Uyên Sam đã suy nghĩ đến, cô phải vì anh mà suy nghĩ, cô biết rõ công việc anh bận rộn, thế nên cô không muốn gây thêm phiền phức cho anh nữa.    .

Cô chỉ có thể cố hết sức giúp anh chu toàn những chuyện mà anh không có thời gian làm, để anh có thể được nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.

Đưa cô đến dưới khách sạn, anh nghiêng người tháo dây an toàn giúp cô, bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt cô: "Ngày mai anh phải đến Mĩ, anh đã bố trí người bảo vệ em rồi, hai ngày qua làm phiền em mệt mỏi như thế..."

Anh còn chưa nói xong, cô duỗi tay ra, đặt lên môi anh, nhìn anh không vui nói: "Trần Uyên Sam, em không phải thuộc hạ của anh, anh khách sáo với em thế làm gì? Chẳng lẽ muốn em nói một câu 'Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế' à?"

Anh bị lời nói của cô chọc cười, nhìn đôi mắt cố che giấu sự mất mát, nỗi nhớ và lo lắng của cô, anh thở dài một tiếng, ôm cô chặt hơn: "Chờ anh về."

>>>>>>>>>

Bộ phận xã hội của Nghiêm thị có quan hệ xã giao rộng, nổi tiếng là chuyên tổ chức những bữa tiệc cao cấp nhất thành phố S.

Lần này chọn khách sạn nổi tiếng nhất ở Tokyo làm địa điềm, mời đầu bếp đứng đầu Italy đến, người phục vụ nào cũng hiền hoà lễ phép thông thạo từ 3 thứ tiếng trở lên, các vị khách tham dự bữa tiệc nhỏ giọng nói chuyện với nhau, nâng ly tán gẫu.

Cô thật không ngờ, khi gặp lại Trần Uyên Sam bảy ngày sau đó là tại bữa tiệc khai mạc chi nhánh công ty.

Bữa tiệc tổ chức được một nửa anh mới đến, khi đó cô đang đứng ở giữa khu dành cho chủ tịch, lần đầu tiên chủ trì tiệc làm cô không khỏi khẩn trương, nhìn mọi người bên dưới, bắt chước cách nói chuyện tự tin của anh, đọc diễn văn một cách bình tĩnh.

Khi Trần Uyên Sam từ cửa sau đi đến khu chủ tịch, nhìn thấy cô đứng thẳng người, cầm loa, nâng ly xuống bên dưới, nở nụ cười ngọt ngào mà anh ngày nhớ đêm mong.

Anh từ từ đi dọc theo cầu thang lên bục, trong tiếng vỗ tay hoan nghênh của mọi người, ánh mắt ngơ ngẩn của cô, anh đứng bên cạnh cô.

"... ... Sau này, sự phát triển của Nghiêm thị ở Tokyo sẽ góp phần thúc đẩy Qua Sam, vì vậy mong mọi người đứng ở đây có thể cùng chúng tôi hợp tác vui vẻ!"

Anh đứng bên cạnh cô, dùng tiếng Nhật lưu loát để nói chuyện với mọi người bên dưới, không có chuẩn bị nhưng từng chữ nói ra đều khiêm nhường, ôn tồn, cô có thể thấy rõ ánh mắt mà mọi người bên dưới dành cho anh, đó là những ánh mắt đầy tôn kính và khâm phục.

Nghiêm Thấm Huyên nghe giọng nói ôn hoà quen thuộc của anh vang lên bên tai, trái tim rốt cuộc cũng có thể tĩnh lặng lại.

>>>>>>>>

Tiệc rượu tiến hành được một nửa, cô vất vả lắm mới có thể thoát được đám người kia, rón rén rời khỏi phòng khiêu vũ, muốn lên tầng thượng của khách sạn hóng gió một chút.

Nghiêm Thấm Huyên lấy cúp A của mình thề, cô thật sự chỉ muốn đi hóng gió.

Gió đêm thổi đến, vừa đẩy cửa ra, nhờ ánh trăng giúp đỡ, cô nhìn thấy một người đàn ông ngồi xổm xuống đất, mặt của anh ta đối diện với cái nơi giữa đùi của một người đàn ông khác, nhỏ giọng mắng: "Sao cái khoá này lại chặc thế nhỉ..."

Nghiêm Thấm Huyên cố gắng khống chế lắm rồi, nhưng cuối cùng vẫn bật ra một tiếng: "A – – "

Người bên kia nghe thấy có tiếng động, xoay người lại, Nghiêm Thấm Huyên chỉ cảm thấy thần kinh của mình phút chốc căng lại.

Người đàn ông đứng trong bóng tối đang hút thuốc kia, cho dù có bị màn đêm che khuất vẫn có thể nhìn thấy đường nét hoàn mỹ và ánh mắt sâu thẳm của anh, chẳng phải là Trần Uyên Sam sao.

Người đàn ông ngồi xổm trên mặt đất bị Trần Uyên Sam ghét bỏ đẩy một cái, cũng đứng lên. Nghiêm Thấm Huyên cố gắng nhìn, ra là trợ lý hay đi cùng Trần Uyên Sam – An Chí Thượng.

Aant thấy Nghiêm Thuấn Huyên đến, định cung kính chào hỏi thì phát hiện ánh mắt của bạn nhỏ Nghiêm loè loè toả sáng.

Không đợi An Chí Thượng mở miệng, Nghiêm Thấm Huyên lập tức tỏ vẻ mặt: đừng lo, chị đây sẽ giúp cậu em giữ bí mật, sau đó cười xấu xa nói: "Không có gì không có gì, hai người cứ tiếp tục đi, tôi sẽ coi như chưa thấy gì!" Nói xong lập tức đi ra ngoài, nhất định là cô cười đến sắp chết rồi.

Nghiêm Thấm Huyên biến mất, An Chí Thượng quay sang nhìn Trần Uyên Sam, "Đại boss, có phải vợ yêu của anh hiểu lầm gì không?"

Trời đất chứng giám, Trần Uyên Sam chỉ là xách anh đến đây hỏi tội anh sao lại mua cái quần có khoá kéo chặc vậy thôi, sau đó anh mới cúi đầu kiểm tra thử.

Trần Uyên Sam dụi điếu thuốc, khinh bỉ nhìn anh, "Anh nói xem?"

An Chí Thượng lập tức giơ chân, "Bố đây dù gì cũng đã vợ con đuề huề rồi đấy nhá! Sao có thể có hứng thú với đàn ông chứ!"

"Hửm?" Trần Uyên Sam yên lặng kéo tay áo lên, làm cho tóc gáy An Chí Thượng dựng đứng, vội vàng khoát tay, "Boss à, ý em là em không có hứng thú với đàn ông! Chứ không phải là không có hứng thú với anh!"

Trần Uyên Sam càng thêm khinh bỉ ghét bỏ nhìn anh một cái, thầm suy nghĩ xem nên xử lý cô gái vừa rồi thế nào đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro