Chương 8: Mệt thú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc sáng Nghiêm Thuấn Huyên tỉnh dậy, cảm thấy cái giường bên dưới thoải mái đến không thể thoải mái hơn nữa, cô duỗi lưg một cái, mở mắt ra liếc nhìn đồng hồ đã qua 12 giờ mới lười biếng bò dậy.  

Rửa mặt rồi, cô vừa rót cho mình một ly nước thì nghe thấy điện thoại vang lên âm báo có tin nhắn, là tin nhắn của Trần Uyên Sam, bảo cô dạy rồi thì chuẩn bị ra ngoài ăn trưa, sau đó đưa cô về, còn bảo đã nhờ người ta đặt thuốc giải rượu trước cửa.

Cô đặt điện thoại xuống, ra ngoài mở cửa, quả nhiên nhìn thấy một bịch thuốc giải rượu để trước cửa, bỗng cảm thấy vừa buồn cười lại vừa ấm áp.  

Khi cô đến trắc sảnh đã thấy Trần Uyên Sam đang chầm chậm dùng bữa trưa, ánh mặt trời rọi lên gò má của anh, nói không ngoa đúng là một chàng hoàng tử bước ra từ truyện tranh, Nghiêm Thuấn Huyên cảm thấy tự khinh bỉ với ý nghĩ này của mình.

Thôi thì cứ hoàng tử đi, không phải là ông bác kinh khủng nào đó là được rồi.

Cô đi đến đối diện anh, kéo cái ghế ngồi, ngáp một cái, Trần Uyên Sam thấy cô vừa mới ngủ dậy đã bắt đầu lười biếng, đưa ly cà phê cho cô, cô không thèm ngẩng đầu, uống ừng ực cho đến hết ly. 

Hai người tuy không nói gì nhưng vô cùng ăn ý, Kim Tuấn từ cửa đi vào, vốn định báo cáo với Trần Uyên Sam chút chuyện, thấy hai người nào đó đang vui vẻ dùng bữa sáng thì khựng lại một chút, cuối cùng che miệng cười lui ra ngoài trước.  

Dùng xong bữa ăn sáng thì đã có xe đợi trước cửa, Nghiêm Thấm Huyên nói vài lời tạm biệt với các nhân viên xong thì lên xe, Trần Uyên Sam đứng ở cửa nghe Kim Tuấn báo cáo một hồi xong cũng lên theo.

Vừa lên xe thì tiếng chuông điện thoại của anh reo lên, anh nhận điện thoại, cô đang suy nghĩ xem là ai gọi đến mà làm cho anh nói chuyện dịu dàng như vậy đã nghe thấy anh nói với cô: "Hi San nói tuần sau muốn cô đi Disney Land với nó, cô có rảnh không?"  

Cô nghe anh nói vậy, nhớ đến tiểu công chúa đáng yêu kia, cuối cùng thoải mái đồng ý: "Không thành vấn đề, đến lúc đó hẹn thời gian cụ thể đi."

>>>>>

Nghiêm Thấm Huyên vừa đi ra khỏi thang máy liền nhìn thấy một người đang chán nản ngồi trước cửa phòng cô. 

Người kia nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu lên thấy cô trở về, tức giận và lo lắng trong nháy mắt bộc phát.

"Em đi đâu?! Sao đêm qua không về?!" Lục Thiêm Lịch đứng lên, đi đến trước mặt cô, giọng nói vô cùng đáng sợ.

Cô nhìn hắn kích động đến nỗi nổi cả gân xanh, đành kiên nhẫn đáp: "Ở chỗ bạn."

"Bạn? Em mới đến Nhật, sao lại có bạn được? Nam hay nữ?" Hắn nắm chặt vai cô, làm cô đau đến nỗi lông mày nhíu lại.   

"Anh đừng có nói hai ba câu thì động tay động chân." Cô hoàn toàn mất kiên nhẫn, hất tay hắn ra, "Bây giờ tôi không phải là gì của anh hết, không cần đi đâu cũng báo cáo với anh!"

Lục Thiêm Lịch nghe cô nói vậy,  xịu mặt xuống, "Thấm Huyên... ... Rốt cuộc làm thế nào em mới tha thứ cho anh... ... Anh vứt bỏ hết mọi thứ, đến Nhật tìm em...... Em có thể đừng đẩy anh ra xa như vậy được không...."

Cô nghe hắn nói vậy, cảm xúc phức tạp khó lắm mới vứt đi được đột nhiên ùa về, không biết nên trả lời thế nào. 

"Lục Thiêm Lịch, tôi không phải là cún cưng của anh, gọi đến là đến, đuổi đi là đi." Hồi lâu sau, cô tiếp tục, "Tôi nhìn thấy anh, sẽ nhớ lại rất nhiều chuyện khiến tôi cảm thấy khó chịu."  

Lục Thiêm Lịch nghe cô nói vậy, yên lặng một hồi rồi nói, "Thấm Huyên, coi như anh cầu xin em đi, cho anh một ngày, chỉ một ngày thôi được không? Anh chỉ cần như vậy thôi, xin em đó.."

Cô nhìn anh, đầu tóc xốc xếch, râu chưa cạo, gương mặt tiều tuỵ, đành gật đầu. 

>>>>>>

Lục Thiêm Lịch lần này thật sự vứt bỏ hết sĩ diện đàn ông của mình, chỉ vì muốn giành lại trái tim người bạn gái cũ.  

Sáng hôm sau, khi cô ngủ dậu đã nghe thấy tiếng gõ cửa, vừa mở cửa đã hết hồn, một cô bé mặc ki-mô-nô đứng trước phòng cô, lễ phép nói: "Chào cô, tôi được ông Lục dặn dò đưa cô đến một nơi, tôi ở ngoài chờ cô thay đồ xong nhé?"

Nghiêm Thấm Huyên không hiểu được Lục Thiêm Lịch đang suy nghĩ cái gì, nhưng nếu tốn thời gian để suy nghĩ thì thà cô đi thay đồ cho nhanh còn hơn.

Cô gái kia mang Nghiêm Thấm Huyên ra khỏi khách sạn, đi vòng vèo một hồi thì đến một căn nhà được trang trí vô cùng lộng lẫy, tinh xảo.

Cô gái kia dịu dàng khom người với cô, nở nụ cười nhẹ nhàng nói: "Thưa cô, cô cứ vào đây là được, trách nhiệm của tôi chỉ là đưa cô đến đây thôi."

Nghiêm Thấm Huyên cũng hành lễ với cô bé, sau đó đưa tay mở cửa.

Đập vào mắt là một căn phòng cực kì hoành tráng, giữa phòng treo một cái tivi lớn.

Cô từ từ đi vào bên trong, căn phòng to như vậy mà chỉ có duy nhất một cái tivi lớn, và một cái ghế sofa đối diện.  

Cô ngồi lên ghế, cầm remote nhấn nút bật màn hình.

Là một cuộn băng video.

Từ lần đầu tiên gặp mặt của cô với Lục Thiêm Lịch, xác định quan hệ, hẹn hò, ngày kỷ niệm... Tất cả, lần lượt chuyển động trên màn hình tivi, có hình ảnh cô khóc chảy nước mắt nước mũi tùm lum, lại có lúc Lục Thiêm Lịch cõng cô nhảy cóc giữa tiếng kêu gào của đám bạn bè, cũng có cả hình ảnh lúc mọi người ngồi vây quanh trong sân lớn của nhà họ Lục, làm sinh nhật cho má Lục... 

Nghiêm Thấm Huyên nghe bài hát mà cô yêu nhất phát lên, xem từng tấm hình trước kia, đôi khi chịu không nổi bật cười, những hình ảnh đó như thật sự xuất hiện trước mắt cô.   

Xem một hồi, một dòng chữ lớn xuất hiện trên tivi, kêu cô xem quyển sổ được đặt trên bàn trà.

Cô quay đầu, nhìn thấy có một quyển sổ tay được đặt ngay ngắn trên bàn, cô với tay lấy nó qua, coi một hồi, nước mắt thi nhau rơi xuống.  

Là quyển sổ mà Lục Thiêm Lịch đích thân viết.

Ở trên là những câu chuyện xảy ra trong một trăm ngày đầu tiên mà họ quen nhau, chuyện nào hắn cũng viết lại rất kỹ càng, có vài trang còn kèm theo hình nữa. Sau đó thì không viết thường xuyên nữa, nhưng thi thoảng vẫn kèm theo một vài kỷ niệm đáng nhớ.  

Nước mắt rơi lã chã trên mặt, cô lật từng tờ, từng tờ một xem, khi xem đến trang cuối cùng, cô chịu không nổi nữa, lấy tay bịt mặt lại để không khóc thành tiếng.

"Vợ yêu, cuốn sổ này vốn là định đưa cho em vào ngày kết hôn, anh cũng tưởng tượng được khi em thấy nó sẽ mít ướt thế nào, nhưng hôm nay, anh lại phạm vào một sai lầm lớn như vậy, anh thật không biết em còn có thể làm cô dâu của anh không, anh biết anh rất hèn hạ, nhưng anh chỉ còn cách dùng những ký ức này để trói chặt em, bởi vì trong tay anh hiện giờ, chỉ còn ký ức của chúng ta mà thôi."

Cô không phải không như vậy, ký ức suốt ba năm, làm cho cô mỗi lần hạ quyết tâm quên hắn đi, cuối cùng vẫn bị quá khứ trói chặt.

Lục Thiêm Lịch từ từ đi xuống, đôi mắt nặng trịch, hắn đi đến ngồi xuống cạnh cô, ôm cô vào lòng, run rẩy nói: "Thấm Huyên, anh sẽ cố gắng bù đắp lại lỗi lầm của mình, xin em, hãy cho anh một cơ hội đi. Chỉ cần em đồng ý, chúng ta sẽ đi đăng ký ngay bây giờ, anh lập tức đưa em về, để cả đời em có thể trói chặt anh lại."  

Không hổ là một người kinh doanh giỏi, không hổ là một người đàn ông quá hiểu cô, Nghiêm Thấm Huyên biết rõ, tuy đây là một cách theo đuổi quá là trẻ con và sến súa, nhưng sự kiên định mỏng manh của cô đang bị hắn lay động.

"Thấm Huyên, anh hy vọng khi anh trở về thành phố S có thể đưa em trở về cùng. Ít nhất cũng đừng trốn tránh anh nữa, được chứ?"

>>>>>>

Nghiêm Thấm Huyên cuối cùng vẫn không đáp một câu nào.

Đối với Lục Thiêm Lịch, cô tự biết mình không phải cao thủ, cho nên quyết định yên lặng không nói gì, cô vẫn còn phân vân giữa chấp nhận và từ chối.

Dù sao cũng là người đàn ông mình yêu sâu sắc, thoáng một cái đã chia tay nhanh gọn lẹ,  không ai làm được cả, Lục Thiêm Lịch dĩ nhiên bắt được điểm này, nhưng hắn lại không biết, một vết thương sâu trong trái tim, dù còn hay đã mất, nó vẫn mãi mãi nằm trong tim.  

Mọi thứ dường như trở về quỹ đạo ban đầu, trước khi hai người chia tay.

Mấy hôm nay, Lục Thiêm Lịch thăm dò đủ đường, thấy cô đồng ý, đôi khi sẽ ở dưới lầu đợi cô tan làm, hai người đến một nơi nào đó ăn cơm, đi dạo, sau đó trở về phòng của Nghiêm Thấm Huyên xem TV, thi thoảng tán gẫu vài câu, hơn mười một giờ Lục Thiêm Lịch mới trở về phòng của mình.

Không có ai biết, cũng không ai can ngăn.

Cô cảm thấy không khó chịu với cách ở chung này, Lục Thiêm Lịch vẫn quyết tâm quay lại với cô cũng không hấp tấp, hai người lại giống như những người bạn già vậy. 

Nhưng cô không khỏi thấy bấn loạn trong lòng, có một mâu thuẫn không nói nên lời với hắn. 

Sáng thứ bảy, bởi vì có hẹn đi Disney Land với tiểu công chúa, phải dậy sớm nên cô chỉ trang điểm qua loa rồi xuống lầu ngay, vừa lúc xe của Trần Uyên Sam cũng vừa dừng lại trước khách sạn, cô quên mất mình vẫn chưa nói với Lục Thiêm Lịch đã ra ngoài.

Nghiêm Thấm Huyên bị Trần Hi San kéo tay chạy khắp DisneyLand, làm cô suýt nữa mật cũng ói ra mất.

Cô bé mới mười tuổi chơi tàu lửa siêu tóc ba lần xong, ngay cả mắt cũng không chớp. Nhưng mà Nghiêm Thấm Huyên cô lại gấp hai lần tuổi cô bé, sức chịu đựng có hạn, chịu không nổi cứ lăn qua lăn lại như vậy.

Trần Uyên Sam không nỡ nhìn cô đau khổ như vậy, chỉ là mỗi lần anh ôm tiểu công chúa đi chơi, Hi San luôn vùng vẫy, chạy đến Nghiêm Thấm Huyên nói, "Em không đi với anh đâu, chỉ muốn chị Thấm Huyên thôi."

Nghiêm Thuấn Huyên làm sao chịu nổi giọng nói ngọt ngào đáng yêu của cô bé, khi cô bước lên tàu lửa siêu tốc lần thứ tư, suýt nữa thì khóc ngất luôn ngay trên đó. 

Rốt cuộc cũng có thời gian ngồi xuống, Trần Uyên Sam ôm Hi San đang ngủ vào lòng, đưa một lon nước cho Nghiêm Thấm Huyên.

"Làm phiền cô quá, tôi chưa từng thấy Hi San thích ai đến vậy." Anh nhìn cô uống nước, nhẹ nhàng nói.

"Đúng vậy, cô bé bám tôi, anh được rảnh tay rồi." Cô liếc anh một cái, sau đó dịu dàng nhìn Hi San: "Có điều, tôi cũng rất thích cô bé này, tôi khôngg có em gái, cô bé đáng yêu như vậy, tôi không thích cũng khó."

Trần Uyên Sam nhìn cô, môi mỏng nhấp nhẹ, nghe cô nói câu cuối, đôi môi càng lúc càng cong lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro