Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lưu Vũ làm thế nào cũng không nghĩ tới chuyện như này sẽ xảy ra trên người mình, ngay lúc cậu đang đắm chìm trong thế giới nhỏ của bản thân không chú ý tới có người đang đến gần, bất chợt một bàn tay mập mạp từ phía sau lưng đưa đến, trong nháy mắt chạm vào mặt cậu. Lưu Vũ phản xạ có điều kiện đứng lên, quay đầu lại thì thấy một người đàn ông cậu hoàn toàn không quen biết, trên mặt tràn trề dầu nhờn, vừa nghĩ tới tay của hắn mới đụng phải mặt mình, Lưu Vũ trong lòng cảm thấy không thoải mái.

"Xin lỗi ngài, nơi công cộng xin đừng động tay động chân."

Lưu Vũ đã rất bình tĩnh, không muốn làm lớn chuyện, đành nuốt giận vào trong, nhưng lời cần nói vẫn phải thốt ra.

"Gì mà nơi công cộng, chỉ cần tôi muốn thì bất cứ nơi đâu cũng sẽ là chốn riêng tư của tôi. Nhìn cậu cũng không phải người trong giới này, có nghĩ đến ôm đùi không bé con, tôi đây rất mong chờ biểu hiện của cậu đấy."

Người đàn ông giọng nói mang theo đầy vẻ khinh miệt, định giơ tay lên lại muốn đụng chạm làm Lưu Vũ phải nghiêng người né tránh.

"Không cần, xin ngài rời đi cho, nếu không đi tôi sẽ báo cảnh sát ngay bây giờ."

Tên béo mập này chính xác đã chạm vào chỗ ngứa trong lòng cậu, trước đây khoảng thời gian còn ở cùng Châu Kha Vũ, Lưu Vũ thường xuyên bị người khác nói là bay lên đậu cành cao của Châu gia biến thành Phượng Hoàng.

Ngày mới bắt đầu, Lưu Vũ một lòng một dạ muốn cùng ở cùng Châu Kha Vũ, nên không quan tâm đến cách nhìn của người khác cho mấy, càng về sau cảm giác an toàn từng chút từng chút một biến mất, cậu trở nên càng ngày càng nhạy cảm, khi nghe đến những câu đại loại như trên sẽ có cảm giác sợ hãi. Lưu Vũ rõ ràng chỉ muốn yêu thương một người, sống tốt cuộc sống của hai người, cuối cùng vẫn là không thể như ý muốn. Nhờ vậy Lưu Vũ mới hiểu ra ý nghĩa của từ môn đăng hộ đối là gì, vốn dĩ hai con người ở hai đường thẳng song song vĩnh viễn cũng sẽ không thể gặp được nhau.

"Thật không biết tốt xấu".

Người đàn ông vừa nói vừa cầm lấy ly rượu trên bàn, giơ tay hắt thẳng lên người Lưu Vũ, rồi mang ly ném xuống mặt đất.

Tiếng thủy tinh vỡ nát vang vọng khắp sảnh tiệc.

Hầu hết những người ở đây đối với các tình huống như này đều đã quen mắt, nghe được tiếng động cũng là hiếu kì quay đầu nhìn xem vui. Quan trọng hơn chính là không muốn tự tìm phiền toái không cần thiết cho mình.

Châu Kha Vũ không ngờ tới chính bản thân mình sẽ lo lắng cho Lưu Vũ như vậy, nhìn thấy bộ dạng sói đói của kẻ kia, giận đến nổi muốn đánh tên già béo mập một trận. Chờ tới khi Châu Kha Vũ đi tới lại nhìn thấy có người đang giúp Lưu Vũ giải vây, chính là La Ngôn.

Sau khi lấy lại bình tĩnh Châu Kha Vũ không rõ mình đang lo lắng về điều gì, La Gia nhất định sẽ không cho phép có người tại bữa tiệc sinh nhật gây sự, lại thêm Lưu Vũ do chính La Ngôn mời đến, làm gì đến lượt hắn lo lắng. Thế nhưng khi hắn nhìn thấy La Ngôn giúp Lưu Vũ giải vây, giúp cậu hả giận, diễn một vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân lại làm Châu Kha Vũ không cảm thấy vui vẻ. Bởi vì hắn từ đầu tới cuối chỉ là một người ngoài đứng xem.

"Tất cả giải tán được rồi, mọi người cứ tiếp tục cuộc vui đi."

Cuối cùng Lưu Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm khi nghe được lời nói của La Ngôn, bị người khác đứng xem khiến cậu bất giác cảm thấy căng thẳng.

"Vừa rồi cám ơn em, anh xin phép về nhà trước đây, lần nữa chúc em sinh nhật vui vẻ!" Lưu Vũ vỗ vỗ bả vai La Ngôn, kéo ra một nụ cười tiêu chuẩn.

"Hôm nay đều tại em cả, anh đừng cười như vậy em nhìn càng đau lòng hơn. Cũng muộn rồi để em cho người đưa anh về đi." La Ngôn vừa lo lắng vừa tự trách nói.

"Đừng xem anh quan trọng như vậy, anh có thể tự về, chỗ ở cũng không xa lắm đâu, vừa vặn ăn nhiều anh đi dạo một chút là được rồi."

Lưu Vũ không thích phiền phức người khác.

"Được, vậy anh chú ý an toàn."

La Ngôn đối với tính cách của Lưu Vũ cũng không thể làm gì khác hơn.

Lưu Vũ vừa ra đến cửa, một chiếc  Ferrari màu bạc quen thuộc liền đập vào tầm mắt, cũng thật quá phô trương. Ngay sau đó,  Lưu Vũ thấy Châu Kha Vũ mở của xe bước đến, đã lâu như vậy không gặp nhau Châu Kha Vũ vẫn như trước đây, đầy sức hấp dẫn và phong độ, áo sơ mi thân trên được cài nút ngẫu nhiên, xương quai xanh thấp thoáng và quần tây âu chỉnh tề càng tôn lên đôi chân dài thẳng tắp đầy quyến rũ.

“Mặc cái áo này vào rồi anh đưa em về.”

Châu Kha Vũ không cho cậu thời gian phản ứng, nhét vào tay cậu một chiếc áo khoác đen, sau đó quay lại mở cửa xe ra hiệu cho Lưu Vũ vào. Đầu óc Lưu Vũ chưa kịp phản ứng lại lời nói của anh, hai chân đứng tại chỗ như bị hoá đá.

“Em không cần nghĩ nhiều, anh chỉ là tình cờ đi chung đường.”

Châu Kha Vũ liếc mắt nhìn, nhẹ nói.

Lưu Vũ không biết trong hồ lô của Châu Kha Vũ bán thuốc gì, nhưng căn hộ gần phòng tập nhảy của anh và biệt thự của Châu Gia quả thật nằm trên cùng một con đường, nói đến đây  Lưu Vũ không thể từ chối nữa, cậu bước tới mở cửa sau xe ngồi vào,  lựa chọn bỏ qua ghế phụ nơi Châu Kha Vũ đang đứng.

Châu Kha Vũ cũng không nói gì thêm, quay bước trở về ghế lái.

Trên đường đi, trong xe không khí yên tĩnh dị thường, cả hai đều không lên tiếng nói chuyện. Trong lòng Lưu Vũ có rất nhiều câu hỏi, vì sao Châu Kha Vũ đúng lúc xuất hiện trước mặt mình? Trừ khi anh ấy cũng ở tiệc sinh nhật thấy được tình cảnh lúc cậu gặp nạn cho nên nảy sinh thương cảm.

"Tại sao em vẫn sống ở đây mà không tìm nơi khác."

Mắt thấy sắp đến nới Châu Kha Vũ liền lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

“Ở đây khá tốt, gần phòng tập nhảy, đi lại cũng thuận tiện hơn nha.”

Lưu Vũ cảm thấy mình thật sự nên buông tay anh, nên khi nói chuyện cũng không còn cảm giác căng thẳng.

Sau hai câu nói cả hai người đều im lặng.

Lưu Vũ nhìn dòng xe cộ trên đường qua kính xe, tuy đã hơn chín giờ tối nhưng vẫn rất sôi động, điều này tạo thành một sự tương phản mạnh mẽ với bầu không khí trong xe lúc này.

Xe chậm rãi dừng ở tầng dưới trong căn hộ của Lưu Vũ, cậu gấp áo khoác của Châu Kha Vũ đặt ở băng ghế sau, lúc mở cửa ra thì phát hiện cửa xe hoàn toàn không mở được.

“Chờ một chút, anh có chuyện muốn nói với em.” Vẫn là như vậy, Châu Kha Vũ chưa bao giờ cho cậu cơ hội lựa chọn, mặc kệ cậu có muốn hay không, mọi chuyện đều là do hắn sắp đặt."

"Châu Kha Vũ, em mặc kệ anh muốn nói gì, em đều không còn muốn nghe, anh mau để em xuống xe đi."

Nếu là trước đây, dù Châu Kha Vũ nói gì cậu đều nguyện ý nghe, nhưng bây giờ cảnh còn người mất, trong lòng Lưu Vũ cũng không chỉ chứa đựng mỗi Châu Kha Vũ nữa rồi.

Châu Kha Vũ không nghĩ tới Lưu Vũ sẽ đối với hắn nói ra những lời như vậy, Lưu Vũ vẫn là Lưu Vũ trước đây, nhưng một số thứ đều đã khác đi, đối với hắn không còn sự dịu dàng đã từng có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro