Chương 1: Mới gặp nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ thấy một người đàn ông anh tuấn từ trên chiếc xe Lamborghini bước xuống.

"Này, tiểu thư, cô không sao chứ, này, tiểu thư, cô tỉnh lại đi."

Người đàn ông xuống xe nhìn thấy người phụ nữ nằm trên mặt đất, còn tưởng rằng là người giả vờ bị đụng, đi tới phát hiện Biện Bạch Hiền thật sự bất tỉnh, người đàn ông đưa tay sờ đầu cô gái, rất nóng, bị bệnh chẳng trách lại té xỉu. Vì vậy mà lần đầu tiên trong đời Phác Xán Liệt làm việc thiện đem người phụ nữ lên xe đi đến bệnh viện.

Vừa lên xe, người đàn ông cầm điện thoại di dộng gọi cho viện trưởng bệnh viện thành phố, cũng chính là Phác Xán Liệt gọi điện thoại cho Tư Đồ Triệt.

"Này, Triệt, mình là Liệt đây, hiện tại trên đường mình gặp một người phụ nữ bị té bất tỉnh, định đưa đến bệnh viện, cậu chuẩn bị một chút đi."

Bên kia Tư Đồ Triệt còn chưa thoát ra từ trong cơn chấn kinh.

"Cái gì phụ nữ á, cậu lúc nào thì có phụ nữ mà mình không biết, còn cậu nữa lúc nào thì trở về Anh, ai, mình.... "

Tư Đồ Triệt còn chưa nói hết thì bên kia Phác Xán Liệt đã không nhịn được cúp di động.

"Cái người này vẫn vậy, không chịu nói nói một chút, thật là tức đến chết mà, không đợi người ta nói hết lời, hừ..."

Tư Đồ Triệt tức giận cúp điện thoại, ở cửa bệnh viện chờ tên kia đến, chỉ thấy chốc lát một chiếc Lamborghini dừng ở cửa bệnh viện. Chỉ thấy người đàn ông xuống xe đi tới ghế phụ ở hàng trên ôm người phụ nữ xuống xe đi tới trước mặt Tư Đồ Triệt.

"Cậu xem một chút đi, rốt cuộc cô ấy như thế nào rồi?"

Tư Đồ Triệt không thể tin, trợn to mắt, người anh em này của anh cho tới bây giờ chưa bao giờ khẩn trương vì bất kì người phụ nữ nào, có một khoảng thời gian anh nghĩ cậu ta là gay.

"Khẩn trương như vậy, không phải là người phụ nữ trong Kim Ốc Tàng Kiều của cậu đó chứ!"

Phác Xán Liệt trợn mắt nhìn Tư Đồ Triệt một cái, Tư Đồ Triệt thức thời ngậm miệng không nói lời nào, nhường đường, để cho Phác Xán Liệt bế Biện Bạch Hiền đến phòng bệnh. Sau một loạt kiểm tra, Tư Đồ Triệt chuyên nghiệp nói:

"Dinh dưỡng không đầy đủ, dính vào gió rét, không có việc gì đâu chỉ cần nghỉ ngơi một ngày là tốt."

Phác Xán Liệt ừ một tiếng nhưng không nói tiếp, Tư Đồ Triệt gấp gáp không chịu được đến bên cạnh muốn biết cậu ta và người phụ nữ này có quan hệ như thế nào, xem mặt cậu ta không phản ứng anh cũng thức thời đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền. Phác Xán Liệt nhìn gương mặt tái nhợt của Biện Bạch Hiền, rốt cuộc có chuyện gì xảy mà làm cô nhu nhược đến mức này, làm cho người ta muốn thương yêu. Anh cũng không hiểu mình tại sao lại đối với người phụ nữ lần đầu gặp mặt này sinh ra tình thương cảm, cái cảm giác muốn bảo vệ cô không tự chủ được liền xông ra.

Ngủ một buổi chiều, Biện Bạch Hiền mở mắt ra đã nhìn thấy người đàn ông xa lạ ngồi ở trước giường của mình, cô thề đây là lần đầu tiên trong đời cô gặp một người đàn ông đẹp trai như vậy, nhất thời quên mất phản ứng, thật lâu sau mới tìm được âm thanh của mình, thầm mắng mình là hoa si (háo sắc).

"Anh là ai, đây là đâu?"

Phác Xán Liệt vui mừng nhìn thấy cô có phản ứng hoa si với mình, vui vẻ nói: "Đây là bệnh viện, cô ngất xỉu trên đường cho nên tôi đưa cô tới."

"Aaa, cảm ơn anh!"

"Không có việc gì, dù sao cũng do tôi lái đụng vào cô."

"Tôi biết tự tôi, không phải là vì xe của anh mới xỉu, tôi đã ngủ bao lâu rồi?"

"Một buổi chiều."

Một buổi chiều sao, không đợi người đàn ông phản ứng, Biện Bạch Hiền đã đi xuống giường muốn đi ra ngoài.

"Cô làm gì thế?"

Cô làm sao lại không biết đau lòng chứ.

"Cảm ơn anh, tiên sinh, nhưng mà tôi thật sự có chuyện quan trọng cần phải làm."

Nói xong không đợi Phác Xán Liệt nói tiếp, đã mở cửa chạy ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro