Chương 3: Tạm thời nghỉ học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng ngày thứ hai, Biện Bạch Hiền thức dậy, sau khi rửa mặt xong, cột tóc đơn giản sau đó đi ra ngoài. Cô biết cô hiện tại cần phải đi làm để nuôi sống mình. Cô không có dư tiền để trả học phí, cũng không có dư tiền đi phung phí vào khiêu vũ. Vì cuộc sống cô tính bỏ khiêu vũ, cũng nghỉ học.

Đi tới trường học, đi vào phòng hiệu trưởng nói muốn tạm nghỉ học, hiệu trưởng cũng không phản đối, cũng biết tình trạng nhà cô, cho nên không có giữ lại. Hiệu trưởng là một người rất thực tế, hôm nay biết cha mẹ Biện Bạch Hiền không có ở đây, công ty cũng đổi chủ, liền không có cần thiết giữ lại. Người không có giá trị lợi dụng, muốn có lợi ích gì.

Tới tạm biệt người dạy cô khiêu vũ, cô cảm thấy rất đáng tiếc, bởi vì cô cảm thấy Biện Bạch Hiền là hock trò giỏi nhất mà cô từng dạy. Cô cảm thấy Biện Bạch Hiền trời sinh đã có năng khiếu nhưng thực tế luôn tàn khốc, cô cũng không thể giúp được gì cho Biện Bạch Hiền về khoản phí kếch xù của môn khiêu vũ này.

Biện Bạch Hiền thu dọn đồ của mình sau đó đón xe về chỗ ở của mình.

Cô lên đại học theo học kinh tế học vì cha hi vọng cô sau khi tốt nghiệp có thể thừa kế công ty. Cô muốn tìm công việc văn thư hoặc là trợ lí. Cô điền lí lịch hồ sơ xong, gửi cho rất nhiều công ty, ở nhà chờ tin tức. Đã đợi được một tuần.

"Chào anh." Biện Bạch Hiền nhận điện thoại.

"Này, cô khỏe chứ, xin hỏi cô là Biện Bạch Hiền sao?"

"Dạ, là tôi, có chuyện gì không?"

"Tôi là trợ lí của tập đoàn Phác Thị, bởi vì đọc được lí lịch sơ lược của cô, cho nên muốn mời cô làm trợ lí của tổng giám đốc, có thể không Biện tiểu thư?"

"Có thật không? Dĩ nhiên là có thể, xin hỏi khi nào tôi có thể làm việc?" Biện Bạch Hiền vui mừng hồi đáp.

"Ngày mai có thể tới đi làm sao?"

"Ừ, có thể, cảm ơn, tạm biệt!" Biện Bạch Hiền nằm ở trên giường vui mừng cúp điện thoại.

"Tốt lắm, tổng giám đốc, cô ấy nói ngày mai sẽ tới làm." Lãnh Hiên cúp điện thoại mặt không vẻ gì nói với người đàn ông đối diện. Thật ra thì anh cũng không hiểu, tổng giám đốc không có tự mình tuyển dụng nhân viên bao giờ, giờ lại còn phải kêu anh tự mình gọi, thoát khỏi anh cũng rất là bận rộn, thật là không biết trọng nhân tài gì cả. Anh đi theo tổng giám đốc đã 5 năm, chưa bao giờ thấy anh lại khác thường như hôm nay.

Không sai, tổng giám đốc tập đoàn Phác Thị chính là Phác Xán Liệt, là người đàn ông yêu nghiệt lần trước là đưa Biện Bạch Hiền vào bệnh viện.

Sáng sớm hôm nay, Phác Xán Liệt đi tới công ty đang hướng đến phòng làm việc, cũng không biết có phải thư ký cố ý ngã nhào hay không, dù thế nào đi nữa anh nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong đống hồ sơ xin việc. Anh nhặt hồ sơ dưới đất lên: "Là cô ấy, là cô gái nhu nhược làm cho người ta hung hăng muốn yêu thương." Anh ma xui quỷ khiến lại nhặt hồ sơ đó đem đến phòng làm việc, cũng kêu hạ thủ đắc lực của anh là Lãnh Hiên gọi điện cho cô. Anh nghĩ đây là lần đầu tiên anh sử dụng đặc quyền ưu tiên này, những người muốn làm việc ở tập đoàn Phác Thị đều phải qua sát hạch nhiều lần. Bởi vì anh không muốn nuôi người vô dụng. Từ lần trước cô từ bệnh viện chạy ra ngoài, không biết tại sao anh luôn muốn gặp lại cô lần nữa. Có thể do cặp mắt to kia hấp dẫn anh, giống như đem cả trái tim hòa tan. Anh nghĩ anh có thể đã yêu cô gái kia, vừa thấy đã yêu, loại chuyện này không thể nào xảy ra trên người của Phác Xán Liệt anh.

Anh nghĩ anh nên xây dựng một kế hoạch làm cho cô gái kia ngoan ngoãn tự nhào vào ngực mình.

Ngồi trên ghế, nhấc điện thoại nội bộ: "Vào đây một chút đi Lãnh Hiên."

Lãnh Hiên đi vào nhìn thấy tổng giám đốc vẫn còn ngồi nhìn sơ yếu lí lịch của cô gái đó: "Tổng giám đốc, có chuyện gì?"

"Đi điều tra tư liệu về cô gái này, tôi chỉ cho cậu thời gian một ngày."

"Được, tổng giám đốc. Không có việc gì nữa tôi ra ngoài trước." Lãnh Hiên liếc mắt nhìn lí lịch tên cô gái sau đó liền đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro