Chương 5: Hiểu lầm, lúng túng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Là anh!" Biện Bạch Hiền nhìn thấy Phác Xán Liệt, kinh ngạc nói.

"Không ngờ em còn nhớ rõ tôi." Phác Xán Liệt vui mừng hồi đáp.

"Gương mặt yêu nghiệt như vậy, không ai gặp một lần sẽ quên." Bạch Hiền nhỏ giọng nói.

"Em nói cái gì? Tôi không có nghe rõ." Thật ra thì Phác Xán Liệt đã nghe cô nói gì, hai người bọn họ đứng gần như vậy, chẳng qua là nghe cô gái yêu thích nói còn nhớ rõ mình, liền không nhịn được hưng phấn, cho nên mới hỏi ngược lại một câu.

"A, không có gì. Tôi là nói lần trước cảm ơn anh đã đưa tôi đi bệnh viện." Biện Bạch Hiền đỏ mặt trả lời.

"A~, vậy em tính cảm ơn tôi như thế nào?" Thấy bộ dáng cô đỏ mặt xấu hổ, Phác Xán Liệt liền không nhịn được muốn trêu chọc cô.

"Tôi...."

"Haha~"

Nghe tiếng cười của Phác Xán Liệt mới biết là anh đang trêu chọc cô. Cô không khỏi thầm mắng mình không có việc gì lại đỏ mặt cái gì chứ. Lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng anh.

"Làm sao anh biết ở chỗ này?" Cô hỏi.

"Vậy sao em cũng ở đây?" Phác Xán Liệt biết rõ còn hỏi ngược lại.

"Tôi tới nơi này đi làm, sẽ không làm cùng chỗ này chứ?" Cô kinh ngạc hỏi.

"Ừ, tôi xác thực là làm ở đây." Anh là tổng giám đốc cái công ty này, anh ngày ngày đều phải đi làm ở đây.

"A, trùng hợp quá, vậy anh nhất định đã gặp qua tổng giám đốc của anh rồi, tổng giám đốc của anh là người như thế nào? Nhìn thấy căn phòng làm việc này cũng cho là người ta biết nhất định rất ngột ngạt nặng nề. Anh nói cho tôi biết trước tổng giám đốc của các anh tính khí thế nào để tôi có tâm lí chuẩn bị tốt, tránh đến lúc phạm sai lầm lại bị mắng." Biện Bạch Hiền cười nói.

"Tôi cảm thấy căn phòng làm việc này rất tốt, sao lại nhìn ra tổng giám đốc rất ngột ngạt đây?" Phác Xán Liệt hỏi.

"Anh xem căn phòng làm việc này, trừ màu đen chính là màu trắng, đơn điệu như vậy nói rõ tổng giám đốc của các anh nhất định là người nghiêm nghị lại lạnh nhạt."

Không ngờ bảo bối của anh còn biết xem tướng, cô nói không sai, anh bình thường đối với cấp dưới rất nghiêm nghị, đối với bạn bè cũng rất lạnh nhạt.

"Tổng giám đốc các anh có người nói giỏi như anh vậy thật tốt." Biện Bạch Hiền tự nhiên nói đến.

"Em cảm thấy tôi rất hay nói?" Bởi vì không ai nói qua anh rất hay nói. Anh luôn luôn kiệm lời, vĩnh viễn đều là hỏi một đáp một, không nói câu thừa. Nghe được bảo bối khích lệ anh hay nói, cũng biết trong lòng bảo bối ấn tượng với anh không tệ, anh không kìm được hỏi lại.

"Đúng nha, đúng rồi, hàn huyên lâu như vậy, không biết anh tên gì? Xin chào, tôi là Biện Bạch Hiền." Nói xong liền đưa tay ra đến trước mặt Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt nhẹ nhàng nắm tay của cô cười nói đến: "Xin chào, tôi tên là Phác Xán Liệt." Nói xong buông tay cô xuống.

"Phác Xán Liệt tên nghe rất quen, đã nghe ở đâu rồi." Biện Bạch Hiền ở trong lòng thầm nói.

A, cô nhớ lại rồi, người lãnh đạo của cô không phải họ Phác ư, bọn họ có quan hệ thế nào?

"Anh và tổng giám đốc có quan hệ thế nào?" Bạch Hiền tò mò hỏi. Cô căn bản không nghĩ Xán Liệt là cấp trên của cô, bởi vì ngoại giới đều nói tổng giám đốc tập đoàn Phác Thị rất lạnh lùng, hơn nữa không gần nữ sắc.

"Hình như là có quan hệ rất quen." Phác Xán Liệt cười nói.

"Tổng giám đốc, cà phê của ngài." Lúc này thư kí trưởng của Phác Xán Liệt, Mặc Kỳ Thiên lắc lắc thân hình đi vào.

Phác Xán Liệt mỗi sáng sớm đều muốn uống một cốc cà phê, đây là thói quen của anh.

Nhưng Mặc Kỳ Thiên lại xuất hiện quấy rầy cuộc đối thoại của anh và bảo bối, cho nên anh hết sức không vui, lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài, không có lệnh của tôi, không cho phép vào."

"Dạ, tổng giám đốc." Mặc Kỳ Thiên hết sức uất ức lui ra ngoài.

"Anh là tổng giám đốc?" Biện Bạch Hiền tức giận hỏi.

"Ừ."

Biện Bạch Hiền tức giận cầm túi xách vừa muốn đi ra. Cho dù ai bị coi là Hầu Tử đùa bỡn đều sẽ tức giận thôi.

Phác Xán Liệt vội vàng bắt được tay của Biện Bạch Hiền, không ngờ bảo bối của anh tính khí vẫn còn lớn.

"Em đi đâu?"

"Anh ở đây đùa bỡn tôi nửa ngày, anh cảm thấy tôi còn phải đợi tiếp sao?" Bạch Hiền tức giận nói.

"Tôi không hề đùa bỡn em." Phác Xán Liệt phủ nhận.

"Vậy tại sao anh không nói cho tôi biết anh là tổng giám đốc?"

"Em cũng không có hỏi a." Phác Xán Liệt cười trả lời.

"Anh...anh..." Biện Bạch Hiền tức giận mặt đỏ bừng không tìm được từ ngữ để phản bác, bởi vì thật cô không có hỏi.

"Được rồi, không nên tức giận, tôi là cấp trên của em, Phác Xán Liệt, hiện tại sẽ kêu người dẫn em làm quen với công việc của em một chút."

Phác Xán Liệt nhìn thấy Biện Bạch Hiền mặt tức giận đỏ bừng không khỏi đau lòng, vội vàng dụ dỗ, anh sợ bảo bối tức giận mà chạy, vậy nửa đời sau của anh có thể cô đơn tới già rồi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro