Chương 8: Đồng nghiệp gây khó khăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biện Bạch Hiền lúc nhận thẻ của Đông Phương Húc đưa cô thì rất muốn cự tuyệt. Nhưng Đông Phương Húc ép cô cầm lấy, không có cách nào cô chỉ là tiếp nhận thôi. Nhưng nghĩ lại Đông Phương Húc mở một nhà hàng lớn như vậy, cái thẻ này sẽ không bao nhiêu tiền, không cầm thì phí phạm. Nếu là lúc trước cô nhất định sẽ không cần chỉ là bây giờ cô không có tư cách để kiêu ngạo nữa rồi.

Chỉ là Biện Bạch Hiền không biết, Đông Phương Húc đưa cô thẻ này, không chỉ ăn miễn phí ở nhà hàng được ăn miễn phí mà tất cả các hệ thống khác thuộc tập đoàn Đông Phương đều được áp dụng. Bởi vì anh đã đắc tội với Phác Xán Liệt nên dùng thẻ này lấy lòng Biện Bạch Hiền, nhịn đau trong lòng mà đưa loại thẻ số lượng giới hạn này cho Bạch Hiền.

Ngồi trên xe Biện Bạch Hiền nhìn chằm chằm cái thẻ trong tay, Phác Xán Liệt nhìn thấy Biện Bạch Hiền nhìn chằm chằm tấm thẻ đen mà ngẩn người, cho là cô thích Đông Phương Húc, không vui nói: "Em thích cậu ta?"

Dù sao Đông Phương Húc cũng thuộc loại tình nhân của đại chúng, so với anh miệng lưỡi trơn tru hơn, si với anh sẽ làm các cô gái vui hơn, lần đầu tiên anh không có lòng tin với chính mình như vậy.

"Người nào nha?" Biện Bạch Hiền không có kịp phản ứng hỏi.

"Đông Phương Húc." Phác Xán Liệt cắn răng nghiến lợi nói.

"Làm sao lại thích chứ, mới thấy mặt một lần mà thôi."

Biện Bạch Hiền bàng quang nói.

"Vậy ý của em là nhìn thấy nhiều lần rồi sẽ thích?"

Lúc nghe thấy Biện Bạch Hiền nói không thích Đông Phương Húc, Phác Xán Liệt thở phào nhẹ nhõm, nếu như bảo bối của anh nói thích, anh không ngại đem cái mặt anh tuấn của Đông Phương Húc ra mà cạo sờn, có kêu cậu ta lại thì cũng không dám mê hoặc bảo bối nhà anh.

"Anh có ý gì chứ, anh vừa nhìn thấy anh ấy là người thuộc dạng tình nhân của đại chúng thế kia, tôi sao có thể hứng thú với đồ xài rồi."

Biện Bạch Hiền mất hứng nói. Nghe Bạch Hiền nói như vậy, Phác Xán Liệt mới thả lỏng tim mình. Mặt của Đông Phương Húc coi như là được bảo vệ. Không biết chính lúc này Đông Phương Húc đang chuẩn bị chạy trốn kia biết được số mạng của anh sẽ được quyết định phụ thuộc vào câu nói của Biện Bạch Hiền thì anh sẽ như thế nào, nhất định là anh sẽ kêu to là chọn lầm bạn tốt.

"Không có gì, chỉ là tùy tiện hỏi thế thôi." Phác Xán Liệt vui mừng nói.

Nháy mắt một tháng đã trôi qua, một tháng này cuộc sống của Biện Bạch Hiền từ nhà đến công ty, đến đồn cảnh sát, ba điểm trên một đường thẳng. Cảnh sát vẫn chưa tìm được nguyên nhân tai nạn của cha mẹ cô, chỉ có thể coi là tai nạn ngoài ý muốn. Biện Bạch Hiền cảm thấy rất thất vọng, nhưng cô không bỏ cuộc nhất định cô phải điều tra được nguyên nhân cái chết của hai người họ. An ủi linh hồn cha mẹ trên trời.

Mà một tháng qua, ở công ty, cô và đồng nghiệp chung sống cũng không khá lắm, bởi vì cô ngoại trừ đưa cà phê cho tổng giám đốc ra thì không có việc gì khác, tất cả nữ đồng nghiệp ghen tị với cô, nói cô được tổng giám đốc chỉ định đúng tên vào đưa cà phê, các cô thư kí trước cũng không được như thế, lúc đưa cà phê cho tổng giám đốc thì có thể quyến rũ tổng giám đốc. Hiện tại công việc đưa cà phê của các cô ấy bị Biện Bạch Hiền cướp mất làm sao lại không khiến họ tức giận chứ.

Hơn nữa Biện Bạch Hiền cũng không có tư chất gì trong công việc, làm cho các cô nhất trí cho rằng, cô là một người có bộ ngực lớn mà không có đầu óc chỉ như bình hoa mà thôi.

Một tháng đó Phác Xán Liệt đàng hoàng từ lần ăn cơm trước đó, về sau không có hẹn Biện Bạch Hiền nữa, anh không muốn ép cô, gấp quá làm cô sợ mà chạy mất. Thỉnh thoảng gọi cô vào đưa cà phê cũng là anh muốn gặp cô một chút. Anh cố ý kêu Lãnh Hiên không giao bất kì công việc gì cho bảo bối nhà anh, anh sợ nhìn thấy bảo bối nhà anh mệt. Gọi điện thoại nội bộ: "Là tôi, mang cà phê vào." Nói xong không đợi đối phương trả lời liền cúp điện thoại.

Không sai anh nhớ bảo bối của anh, đã tới trưa mà không thấy cô, cho nên anh muốn uống cà phê. Mà Biện Bạch Hiền sau khi nghe tổng giám đốc gọi thì nhanh chóng đi pha cà phê.

Tới công ty một tháng cô căn bản cũng biết được thói quen của Phác Xán Liệt, buổi sáng hai ly cà phê, sáng một ly, trưa một ly, hơn nữa phải là cà phê Lam Sơn, đun sôi, phải pha tại chỗ anh mới uống.

Đi tới phòng giải khát lấy ly chuyên dụng của tổng giám đốc, vừa định đun nước thì đã thấy một cô gái đang bĩu môi nhăn mặt đứng chặn ở đó.

"Mời tránh ra một chút." Bạch Hiền dịu dàng nói. Dù sao đều là đồng nghiệp, cô không muốn quan hệ quá căng thẳng.

"Ơ~, tôi tưởng là ai chứ, thì ra là trợ lý tâm phúc bên cạnh tổng giám đốc của chúng ta, thế nào cô cũng muốn uống nước sao?"

Vương Mỹ Na âm dương quái khí nói.

Bởi vì ở công ty trừ tổng giám đốc, cũng chỉ có Lãnh trợ lý có thể phân phó cô làm việc. Cho nên bọn họ đều cho rằng cô là do Lãnh trợ lý tiến cử. Vương Mỹ Na tới công ty đã hai năm, cô chính là vì Phác Xán Liệt mà làm việc ở đây, mỗi ngày có thể đến gần Phác Xán Liệt cũng chỉ có lúc đưa cà phê, hiện tại bị Biện Bạch Hiền đoạt mất, cô ta có thể không tức giận sao.

"Mời tránh ra một chút được không?"

Biện Bạch Hiền tốt bụng lặp lại lần nữa.

"Tôi không muốn tránh đi đấy?"

Vương Mỹ Na khinh thường nói. Biện Bạch Hiền không ngờ cô ta sẽ không nói đạo lý như thế.

"Cô, tôi đang đun nước cho tổng giám đốc đó."

Biện Bạch Hiền không nói tổng giám đốc thì thôi, cô lại nhắc làm Vương Mỹ Na càng tức giận hơn.

"Ít đem tổng giám đốc ra dọa tôi, cô cũng chẳng qua là do bò lên giường Lãnh trợ lí nên mới có phần công việc như hôm nay thôi."

"Cô...cô nói bậy."

Biện Bạch Hiền tức giận phản bác. Lúc này Mạc Kỳ Thiên ở bên cạnh nhìn cảnh này, lắc lắc thân hình lẳng lơ của mình đi tới bên Vương Mỹ Na giả mù sa mưa nói: "Thôi, Mỹ Na người ta là tâm phúc bên cạnh Lãnh trợ lý, đắc tội với cô ấy, cô chết lúc nào không biết đó."

Mạc Kỳ Thiên đang khuyên cái gì, không nghi ngờ gì là đang đổ thêm dầu vào lửa, cô ta hi vọng hai cô làm cho lớn chuyện càng tốt, tốt nhất là đem tổng giám đốc vào để khai trừ hai cô. Như vậy cô sẽ ít đi hai tình địch, tổng giám đốc ghét nhất, đồng nghiệp trong công ty không đoàn kết, gây gỗ đánh nhau. Mạc Kỳ Thiên nói thế nào cũng theo Phác Xán Liệt 5 năm rồi, đối với tính tình của anh cũng hiểu rõ tương đối.

"Hừ, Thiên Thiên, nể mặt cô tôi liền không tính toán với cô ra rồi."

Vương Mỹ Na nói xong liền bưng cái ly đi qua một bên. Mà Biện Bạch Hiền cầm cái ly đi tới máy đun nước bên cạnh lấy nước, trong lòng uất ức vô hạn, cố nén nước mắt không để cho nó rơi xuống.

"Không thể khóc, không cho phép mình rơi nước mắt, khóc liền đại biểu là mình chấp nhận, mình không còn là công chúa cao cao tại thượng của ngày đó nữa, mình nhất định phải kiên cường."

Biện Bạch Hiền ở trong lòng cho mình thêm động viên. Nấu nước pha xong cà phê, bưng ly cà phê vừa định đi ra ngoài, mà ở cửa phòng giải khát, Mỹ Na nhanh mắt đưa ra một cái chân.

"Aaaaa."

Biện Bạch Hiền khổ sở kêu lên. Không sai, Vương Mỹ Na chính là cố ý làm Biện Bạch Hiền trật chân té.

"Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý, cô không sao chớ."

Vương Mỹ Na hả hê nói. Nói xong cũng không đợi Biện Bạch Hiền nói chuyện liền mang theo nụ cười thắng lợi đi ra ngoài.

Mà Biện Bạch Hiền ngồi chồm hổm trên mặt đất, bởi vì là nước sôi vừa mới nấu xong, cho nên nhiệt độ tương đối cao, chỉ thấy tay Biện Bạch Hiền sưng đỏ một mảng, cái ly cũng bị vỡ, trên tay đau cộng thêm ủy khuất trong lòng, không để cho nước mắt rơi xuống cô vội lập tức lau sạch nước mắt, Bạch Hiền cô nhất định phải kiên cường.

Không để ý tay đau, lập tức lại đi lấy một cái ly khác đi pha cà phê. Còn Mạc Kỳ Thiên ở bên cạnh xem trò vui nhìn thấy tay Biện Bạch Hiền bị thương thì cười lạnh cũng đi ra khỏi phòng giải khát.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro