Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Bạch Hiền thức dậy toàn thân chỗ nào cũng ê ẩm đau nhức k ngừng. Ây da, sao lần nào Xán Liệt cũng như sói đói thế này?

"Dậy rồi sao mèo con" - Xán Liệt trêu chọc lấy tay ôm Bạch Hiền

Bạch Hiền đỏ hết cả mặt, chỉ biết gật đầu

"Aiz em cứ hiền lành như thế làm sao tôi an tâm đây" - hắn cười khuẩy

"Đâu...đâu có" - cậu đầy ngốc nghếch trả lời

"Thiệt là..." - Xán Liệt nói xong liền đè lên người cậu khiến cậu ngạc nhiên chớp mắt liên tục. Sao người đàn ông này có thể chứ? Mới sáng tinh mơ

"Em có biết không buổi sáng rất dễ khơi dậy dục vọng của đàn ông" - Xán Liệt tà mị cúi đầu nói nhỏ vào tai cậu. Chính hắn còn k ngờ, từ trước đến giờ phụ nữ đối với hắn là món đồ chơi, 1 lần duy nhất k có lần thứ 2. Đến nổi lúc mới biết mình có cảm giác với Bạch Hiền, hắn cũng chỉ tưởng là ham muốn thử 1 loại khám phá mới. Ai ngờ đâu càng nhìn cậu, hắn lại càng muốn ôm cậu vào lòng đặt dưới thân mà hung hăng yêu thương thật tốt

"A...cậu...tôi đi làm đồ ăn sáng cho cậu" - Bạch Hiền giả vờ đáng yêu chính là muốn thoát khỏi đây, nếu k chính bản thân mình sẽ bị ăn sạch sẽ

"Em nghĩ xem tôi sẽ để em đi?" - hắn nhíu mày, môi giương lên nụ cười thích thú trước biểu cảm của cậu

"Cậu...hiện tại toàn thân đều khó chịu" - Bạch Hiền mở to mắt long lanh làm mặt dễ thương mong có thể thoát. Trong lòng thầm rủa tại sao người đàn ông này khỏe đến thế, k phải hôm qua đã chèn ép cậu mấy lần rồi sao? Đáng chết! Cậu chủ gì chứ? Đàn ông đáng chết! Xán Liệt đáng chết! Có phải càng ngày lá gan của cậu càng lớn rồi k nhỉ?

Nhưng đời ai ngờ được chính biểu cảm đầy bất mãn đó càng làm cho Xán Liệt muốn ăn sạch cậu. Huhu chính mình tự đưa vào đường chết sao?

"Nhưng cậu..." - Bạch Hiền vội muốn nói 1 chút để kéo dài thời gian nhưng thịt ở trước mặt làm sao sói có thể bỏ qua, liền ăn sạch sẽ cậu

Và kết quả là cả buổi sáng đó, Bạch Hiền nằm ngủ ì trên giường chẳng thể dậy nổi. Còn Xán Liệt tâm tình vô cùng tốt, đến giữa trưa liền vui vẻ đến công ty

Trước khi đi, hắn còn k quên ghé sang nhà bếp dặn dì Trương làm cháo bổ huyết lên cho Bạch Hiền. Vừa vặn lúc đó, bà Ái Châu đi ngang qua nghe thấy thế liền đoán được phần nào. Xán Liệt vừa rời đi, bà liền đi nhanh vào bếp giành bưng cháo lên cho Bạch Hiền

Bà thấy cửa phòng mở nên liền vào. Lúc này, Bạch Hiền đã tỉnh nhưng hận nỗi là k thể đứng dậy nên đành ngồi trên giường đọc sách

"A..bà chủ" - cậu lễ phép

"À ta bưng cháo lên cho con ăn 1 chút. Là do Xán Liệt dặn dì Trương làm cho con đó" - bà vừa nói vừa tiến lại gần ngồi bên Bạch Hiền. Cậu xấu hổ đỏ cả mặt chỉ biết độn thổ xuống đất. Cả nhà đều biết hết sao? tên đàn ông thối! Huhu

"Thật sự con với cậu chủ..." - Bạch Hiền đang ăn cháo vội ngước đầu thanh minh

Cậu rất sợ mọi người ghét cậu bởi vì cậu chỉ là đứa trẻ lang thang được nhận nuôi, làm sao có thể xứng với đại thiếu gia tập đoàn Phác thị

"Thôi nào, ăn cháo đi. Xán Liệt đúng là k biết dịu dàng" - bà Ái Châu xoa đầu cậu cười hiền từ làm cho cậu xém chút bị sặc

"Thật tốt nếu con là vợ nó" - bà Ái Châu dừng hồi lâu rồi nói tiếp. Bà thật sự rất thương Bạch Hiền. Một đứa bé ngoan, bà rất mong muốn cậu sẽ làm dâu nhà bà khi vừa nhận nuôi cậu, nhưng lúc đó Xán Liệt lại cực kì thích ức hiếp Bạch Hiền, lớn lên lại có nhiều cô gái, nhiều mối quan hệ mập mờ xung quanh. bà cũng k thể quản đứa con trai này. Nhưng hôm nay, thấy như thế bà rất hài lòng

Bạch Hiền chỉ biết cúi đầu ăn dần chén cháo. Trong lòng có cảm giác vui khó tả. Cậu biết bà chủ rất thương cậu từ lúc nhận nuôi cậu cho đến bây giờ chưa bao giờ cho cậu làm việc nặng nhọc. Cậu cảm thấy đứa trẻ như mình thật may mắn. Phần kia trong lòng lại của Xán Liệt sao có thể mãnh liệt đến thế chứ, làm cho cậu xấu hổ chết mất. Xấu xa!

Tại Phác thị tầng 80 của Chủ tịch

"Chủ tịch, sáng giờ anh ắt xì đã nhiều lần lắm rồi có thể bị bệnh đó" - Tô Nhã Nhã đưa tài liệu cho Xán Liệt kí

Xán Liệt cũng k biết lí do tại sao? Hôm nay có ai nói xấu gì hắn sao? Tô Nhã Nhã thấy Xán Liệt k trả lời liền choàng tay ôm cổ hắn nói thầm vào tai hắn

"Hay là tối nay em qua chăm sóc anh"

"Tự trọng 1 chút" - Xán Liệt tay vẫn kí tài liệu thờ ơ cười nhạt nói. Nếu k phải Tô thị nài nỉ xin xỏ ba hắn cho cô ta qua đây thì cô ta cũng chẳng có cửa. Chỉ mang danh là thư kí chủ tịch chứ thực ra cô ta chỉ là 1 nhân viên què

Tô Nhã Nhã nghe thấy thế liền rất tức tối bỏ tay khỏi cổ hắn và đi ra ngoài. Trong lòng cô ta thầm nhủ Xán Liệt anh phải là của tôi

"Diệp Hàn, chuẩn bị máy bay đi Paris" - Xán Liệt nhấn nút gọi cho Diệp Hàn - trợ lí thân cận của hắn

"Vâng thưa ngài" - Diệp Hàn nói 1 cách cung kính, nghiêm nghị

Xán Liệt tắt máy, hắn xoa vầng thái dương thở dài sau đó liền lấy áo khoác di chuyển đến sân thượng của Phác thị

Xán Liệt 3 ngày liền k về làm cho ai kia trong lòng vô cùng buồn và bất an. Bạch Hiền vừa quấn khăn tắm ra ngoài liền nghe thấy tiếng điện thoại. Đó k phải là điện thoại của Xán Liệt mua cho cậu sao? Cậu hít 1 hơi, lấy can đảm nhấn nút nghe

'Alo" - Bạch Hiền khe khẽ nói

"Bảo bối" - bên kia sau 3 ngày cật lực liền gọi muốn nghe giọng của cậu, đúng là rất nhớ

"A...cậu hihi" - cậu cười 1 cách thú vị

"Có nhớ tôi k?" - hắn tà mị trêu chọc

"Không...à mà có" - cậu ấp úng hồi lâu

"Hửm?" - hắn đầu đầy vạch đen. Cậu trai này đúng là biết cách làm hắn tức giận mà

Bạch Hiền đứng hình 1 hồi lâu, hình như cậu đang nhớ lại cái gì đó

"Đang nghĩ gì?" - Xán Liệt thấy cậu k trả lời, tâm tình k khỏi khó chịu, nghĩ rằng cậu đang nhớ tới nam nhân khác, hắn thật sự k yên tâm

"À em đang nghĩ cậu đang tung tăng với mĩ nhân nào rồi quên mất đường về" - Bạch Hiền chanh chua lanh lợi nói làm cho đầu dây bên kia cũng 1 phen giật mình. Đây là Bạch Hiền sao?

Thì ra là hôm bữa cậu có nói chuyện với bà Ái Châu. Bà bảo cậu phải biết ghen 1 chút, lanh lợi 1 chút thì mới làm Xán Liệt vui. "Con đừng sợ nó, cứ cư xử lanh lợi nghịch ngợm như với ta vậy". Hôm qua, Bạch Hiền còn nghe ông Cố Tiêu nói đùa với bà Ái Châu rằng Xán Liệt đi với mĩ nhân quên hết đường về. Thật ra ông biết Xán Liệt đi giải quyết công việc nhưng muốn nói như thế để trêu ghẹo Bạch Hiền. Đôi bạn già phối hợp rất ăn ý

"Em ăn giấm chua?" - Xán Liệt trong lòng phì cười, bên ngoài lại giở giọng tà mị. Tâm tình hắn có vẻ tốt hơn

"Nào có chứ" - cậu chu chu cái mỏ nhỏ nhắn

"Đang làm gì?" - Xán Liệt k thể đôi co với cậu nên đành lái sang chuyện khác

"À cậu nhắc em mới nhớ...vừa tắm xong chưa kịp mặc quần áo cậu đã gọi" - Bạch Hiền ngốc nghếch vừa nói vừa lục tủ quần áo

"Thế mau thay đồ ngủ sớm đi. Cuối tuần tôi về" - hắn nói xong liền cúp máy. Cậu trai này sao lại ngây thơ thế chứ. Hắn chỉ hận k thể ở chung 1 chỗ ăn sạch sẽ cậu. Càng nghĩ tới càng nóng, Xán Liệt cả đêm liền xối nước lạnh để dập tắt dục vọng. Khi nào trở về, phải bắt cậu bù đắp

Bạch Hiền thấy ai kia tắt máy ngang liền khó chịu chửi thầm, Xán Liệt nói chuyện giọng k đứng đắn từ đầu đến cuối, bây giờ lại cúp máy ngang, đúng là tên đáng ghét

Thế là k hiểu tại sao, đêm đó Bạch Hiền ngủ rất ngon. Một phần là k bị quấy rối, phần kia chắc là nghe giọng người ta nên yên tâm

Còn phía bên kia, có người xối nước lạnh cả đêm. May là từ nhỏ hắn đã rèn luyện thể lực, nếu k chắc chắn sẽ bị bệnh.

Aiz một đêm mà 2 số phận...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro