Chương 2 - END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xán Liệt..."

Bạch Hiền cựa quậy muốn thoát ra,lắp bắp không nói nên lời.

Phác Xán Liệt lại càng trêu quá,đưa mặt gần hơn đến nỗi hai người có thể cảm nhận được cả hơi thở của nhau. Khoảng cách bị rút ngắn đi khiến cậu ngại ngùng chỉ biết ngây ngốc nhìn hắn. Nếu nhìn từ đằng sau,người ta có thể dễ dàng suy nghĩ rằng đây là một cặp tình nhân đang chìm đắm trong những nụ hôn cuồng nhiệt.

Bạch Hiền vội vàng suy nghĩ rồi nhanh chóng ẩn hắn ra,chạy một mạch về căn hộ của mình để lại Xán Liệt đang ngồi thẫn thờ tiếc nuối. Trong đầu vẫn còn vương vấn hình ảnh khuôn mặt ưu tú của hắn,cả hơi thở nam tính mạnh mẽ khiến tim cậu như phát điên. Biện Bạch Hiền biết mình thích Phác Xán Liệt từ lần đầu tiên gặp mặt,cho dù là tình yêu sét đánh chớm qua nhưng cũng đã quen được nửa năm,khoảng thời gian không nhỏ đó đã làm thứ tình cảm đó ngày càng lớn dần lên trong cậu. Nó không phải là thích nữa,mà đã chuyển hóa thành tình yêu,cái thứ mà người ta coi trọng nâng niu như một thứ không thể thiếu. Nếu như nói là yêu thì Bạch Hiền phải là si mê,say đắm đến từng giờ từng phút đều nghĩ tới Phác Xán Liệt. Cứ như vậy,cái thứ tình cảm đơn phương đó mỗi khi gặp hắn đều muốn như bộc lộ hết ra ngoài,không dễ dàng để cất giấu. Điều đó làm Bạch Hiền bối rối,đã mất nhiều thời gian suy nghĩ mà vẫn không biết phải làm gì.

Yêu vốn dĩ đâu có gì sai,đó là một phản xạ tự nhiên mà loài người được ban tặng. Được cảm nhận đủ các tư vị của tình yêu,của cuộc sống,điều đó thật sự vô cùng tuyệt diệu. Bạch Hiền cũng vậy,cũng rơi vào lưới tình của tình yêu,cũng khao khát được một lần chạm vào cái thứ tình cảm đáng quý ấy. Cậu không phải là gay,có điều,người cậu trót yêu lại là một nam nhân mà thôi...

.

.

.

Kể từ ngày hôm đó,Bạch Hiền luôn luôn trốn tránh Phác Xán Liệt,lúc nào cũng đi học sớm hơn,cũng không còn sang nhà hắn nữa. Hắn có điên cuồng gọi điện hay đập cửa,cậu cũng mặc kệ. Bạch Hiền sợ,sợ những lời nói vô tình ấy của hắn dẫm nát cái tình yêu non nớt thơ dại bé nhỏ ấy của mình. Bạch Hiền không dám đối diện với sự thật rằng mình yêu Phác Xán Liệt nhường nào và muốn nói ra điều ấy biết bao nhiêu. Cứ cho rằng cậu hèn nhát đi,nói ra rồi,phải cảm nhận nỗi đau khi bị từ chối liệu có chịu được không? Đau,rất đau! Tại sao Bạch Hiền lại ngô nghê đến như thế? Vì yêu Phác Xán Liệt cả thôi!

Bạch Hiền có đủ tự tin để đối diện với hắn hay sao? Dũng khí ấy cậu lấy đâu ra đây? Ngày nào cũng phải trốn tránh như vậy,thật sự rất mệt mỏi. Nhưng nếu gặp nhau,biết nói gì đây? Những giây phút hạnh phúc bên hắn trước kia,cậu không muốn phá vỡ nó một chút nào. Thà cứ im lặng như vậy,có phải tốt hơn nhiều không...

.

.

.

"Bạch Hiền,lần này em không trốn được anh nữa đâu!"

Phác Xán Liệt nắm chặt tay Bạch Hiền lại,không cho cậu bước đi.

Nếu không phải do hắn hôm nay được tan làm sớm thì cũng không thể nào may mắn gặp Bạch Hiền được. Cậu trốn tránh hắn cũng đã hơn hai tuần. Lúc đầu Xán Liệt còn tưởng do Bạch Hiền bận,nhưng đâu có việc gì bận triền miên suốt tuần vậy được. Thế nên hắn trong lòng sinh nghi,tìm mọi cách để gặp mặt cậu nhưng đều vô ích. Bạch Hiền tựa như một chiếc lá đầu thu,vô tình rơi xuống một khắc chạm đến trái tim hắn,nhưng rồi lại bị một cơn gió khác cuốn bay đi mất. Cái dáng người nhỏ bé đáng yêu ấy,Phác Xán Liệt hắn yêu mất rồi! Thiếu cậu,hắn bứt rứt cả ngày không yên,lúc nào cũng mong có thể gặp mặt nhưng Bạch Hiền dường như biệt tích không một lời.

"Em... Em... còn... còn có việc. Buông..."

Bạch Hiền sợ hãi nhìn Phác Xán Liệt. Hắn thật sự rất khác,nói gần như hét lên. Ánh mắt tức tối đến đỏ ngầu,mạch máu cũng hiện rõ trên cánh tay đang nắm chặt cổ tay trắng mịn của cậu,khiến nó đỏ ửng tới phát đau. Bạch Hiền hoảng sợ cụp mắt xuống,hàng mi như cánh quạt chớp liên hồi,như muốn che giấu đi giọt nước nơi khóe mắt. Cái đầu nhỏ cũng chúi xuống đất,chỉ để lộ mái tóc đen mềm mại.

"Biện Bạch Hiền! Nhìn anh!"

Hắn cũng không nhịn được mà lớn tiếng lên. Hắn nhớ con người trước mặt này biết bao nhiêu,yêu biết bao nhiêu. Vậy mà cậu lại một mực trốn chạy hắn. Bạch Hiền nghĩ Phác Xán Liệt hắn không biết cậu yêu hắn hay sao? Ngược lại hắn còn biết rất rõ là đằng khác! Không phải là yêu thì có cậu nhóc cấp 3 nào không chịu đi chơi với bạn bè mà nhất mực đòi ở nhà người ta ngủ lại,mỗi buổi sáng đều chờ đợi người ta đi bộ cùng mình hay không? Cũng làm gì có cậu nhóc mới lớn nào mà bỏ qua mọi nữ nhân,chỉ cần ngắm nhìn người ta cả ngày,khi người ta cười với mình lại ngại ngùng đỏ mặt chứ?

"Dạ... Dạ..."

Bạch Hiền giật mình,theo phản xạ ngước mắt lên nhìn. Ánh mắt ấy của hắn dường như đã xuyên thấu mọi tâm tư trong lòng của cậu vậy. Cuối cùng... cũng bị lộ rồi sao?

"Tại sao lại trốn anh?"

Phác Xán Liệt vẫn chưa giảm thanh âm.

"Tại em bận."

Mái tóc đen mềm mại khẽ lắc nhẹ.

"Bận sao? Rõ ràng là mới đầu năm học,bận thế nào được chứ hả? Em nói dối cũng không sao,anh không quan tâm điều đó. Chỉ có duy nhất một điều này anh muốn nói với em."

"Nói với em sao?"

"Anh biết em thích anh,còn thường xuyên lén lút theo dõi anh. Không sai chứ,Bạch Hiền?"

"..."

Không gian chìm vào im lặng đến đáng sợ. Bạch Hiền không trả lời. Sự thật đó không hề sai,cậu biết trả lời hắn thế nào đây?

"Bạch Hiền ngoan. Đừng sợ,trả lời anh. Em thích anh có phải không?"

Phác Xán Liệt biết Bạch Hiền không đủ dũng khí để nói ra,đành kéo cậu lại ôm vào lòng,xoa tóc trấn an. Bạch Hiền trước hoàn cảnh này cũng đành buông bỏ,nhắm chặt mắt lại gật đầu. Kết cục nó có như thế nào,cậu đều chấp nhận. Bị Phác Xán Liệt ghét bỏ cũng không sao,mối tình đầu này,đối với cậu nói ra là đủ rồi.

"Không cần phải lo sợ như vậy. Để anh nói cho em biết một điều..."

Giọng hắn trầm đi. Nó nhẹ nhàng xuyên qua trái tim của Bạch Hiền,làm những thổn thức trong cậu dịu lại,tựa như một cơn gió đầu thu làm dịu đi cái nắng gắt của cuối hạ.

"Anh yêu em! Là thật tâm yêu em. Vậy nên,chấp nhận anh có được không?"

Bạch Hiền hạnh phúc tới phát khóc,vòng tay lên ôm chặt lấy hắn,rúc đầu vào ngực hắn,vội vã gật đầu.

Vốn dĩ trước kia cậu cũng chưa từng nghĩ tới chuyện hắn sẽ yêu mình. Huống chi là mơ tưởng có ngày Phác Xán Liệt hắn tự nói ra thế này. Cứ tưởng sẽ mãi chỉ là tình cảm đơn phương giấu trong lòng,nhưng giờ đã có thể không chút lo lắng nói ra rồi. Hồi trước mỗi lúc đều thấp thỏm cố gắng kiềm chặt bản thân mình,không để lộ ra rằng mình yêu hắn,nhưng giờ cũng không cần áp bức bản thân nữa. Niềm vui lớn nhất đối với cậu,giờ cậu đã có nó rồi.

Tương lai sau này,chỉ cần mỗi ngày trải qua như vậy là đủ...

Phác Xán Liệt,em sẽ luôn yêu anh. Cho dù là lúc bắt đầu hay kết thúc,người quan trọng nhất đối với em cũng chỉ có mình anh!

Biện Bạch Hiền,trước kia là em yêu anh. Nhưng đến giờ,hãy để anh yêu em và theo đuổi em như lúc mới bắt đầu... Phác Xán Liệt này yêu Biện Bạch Hiền,ngàn kiếp cũng không nuối tiếc mà đổi thay!

______________________

Đúng năm mới luôn đây mấy nàng,chúc năm mới may mắn,nhất là với mấy nàng năm nay thi cấp 3 như ta ╭(╯ε╰)╮ Mấy nàng đọc xong không cần vote cũng được,chỉ cần cmt góp ý ta là đủ rồi 💓

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro