Chap 14 + chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 14

Trường học đã bắt đầu nghỉ hè, nghỉ hè xong Biện Bạch Hiền cùng Phác Xán Liệt sẽ lên đại học. Chỉ có điều mong lên tới đại học là vì họ sẽ kết hôn, hôn ước càng ngày càng gần rồi, chỉ còn 20 ngày nữa, chưa đến một tháng.

Biện Bạch Hiền thực chờ mong, cũng thực kích động. Cậu muốn trao cho Xán Liệt tấm lòng của mình, chỉ một tấm lòng dù không quá lớn. Nhưng đồng thời cậu cũng rất phiền muộn, bởi vì gần đây cậu phát hiện ra Phác Xán Liệt rất bận, thậm chí bận đến một hai buổi tối đều không trở về nhà. Dù vậy Bạch Hiền vẫn như trước không dám hỏi, cậu cho rằng Xán Liệt vẫn còn yêu mình, Xán Liệt nhất định là có việc bận thật nên mới không thể về nhà, hơn nữa Xán Liệt mà có chuyện gì thì nhất định sẽ nói với cậu.

Thực ra Biện Bạch Hiền biết, nhưng cậu không nói, bởi chỉ có vậy mới thay Phác Xán Liệt tìm lí do, mới có thể tự an ủi chính mình để trong lòng thoải mái một chút.

Bởi vì Phác Xán Liệt buổi tối không về nhà nên Biện Bạch Hiền hầu như đều ngủ không ngon giấc. Nhưng cậu bắt chính mình phải ngủ, phải ngủ. Những hôm Xán Liệt không có về nhà ban đêm, Bạch Hiền đều ôm lấy gối của Xán Liệt vào lòng mà ngủ. Bởi vì cái gối kia ít nhiều vẫn vương lại một ít mùi hương của Xán Liệt, cho dù mùi hương kia thật lạnh nhạt, Bạch Hiền ít ra vẫn thỏa mãn, còn có thể miễn cưỡng cho rằng Phác Xán Liệt vẫn ở bên cạnh mình, mặc dù nhiều khi có thể nửa đêm chợt tỉnh giấc. . .

Ngày hôn lễ ngày càng gần, chưa đến nửa tháng. Đồng thời số lần Xán Liệt về nhà ngày càng ít. Trước kia là một hai ngày đều không về nhà, bây giờ lại biến thành chỉ có một hai ngày mới về nhà.

Thời gian trôi ngày một nhanh, tuần này là sẽ kết hôn. Thúc thúc, a di, baba, mama còn có các anh chị em đều đã vội vàng giúp cậu và Xán Liệt chuẩn bị hôn lễ. Phác Xán Liệt đã ba ngày không có về nhà, baba và mama có hỏi, Biện Bạch Hiền chỉ nói "Không có việc gì đâu không có việc gì đâu ~ chỉ là Xán Xán gần đây có việc mà thôi~". Nhưng thực ra Bạch Hiền cũng rất lo lắng, cuối cùng nhịn không được bèn đến tìm bạn thân của Xán Liệt là Kim Chung Nhân để hỏi.

Chung Nhân vẫn luôn nghĩ Biện Bạch Hiền là em trai của Phác Xán Liệt vì có thể cùng Xán Liệt ngày ngày dính một chỗ, nếu không phải họ hàng thì nhất định là anh em bà con đi.

"Em trai, em không biết anh trai em có bạn gái sao?~ Vậy nên tất nhiên là đi hẹn hò cùng bạn gái rồi ~" Chung Nhân vỗ vỗ đầu Bạch Hiền, không nghĩ ngợi mà nói luôn cho Bạch Hiền biết.

Biện Bạch Hiền nghe Chung Nhân nói xong toàn thân ngây dại, hoàn toàn bỏ qua cách Chung Nhân gọi mình là "em trai". Cậu không tin, đánh chết cũng không tin! Xán Xán đã nói muốn kết hôn cùng với cậu! Đã nói chỉ cần Bạch Bạch làm vợ thôi! Không có khả năng nào lại có bạn gái! Xán Xán không có khả năng có bạn gái! Nói dối nói dối! Chung Nhân nhất định là đang nói dối!

Biện Bạch Hiền không tin, túm lấy cổ áo Chung Nhân. Nhưng hai bàn tay không ngừng run rẩy cùng sương mù tràn ngập ở hai mắt đã bán đứng cậu, cố kiềm nén không khóc hỏi "Sẽ không phải đâu. . . Cậu nói cho tôi biết cậu ta ở đâu. . ."

Kim Chung Nhân rõ ràng bị Bạch Hiền dọa cho chết khiếp. Trong ấn tượng của mình, Biện Bạch Hiền tuy rằng mỗi ngày đều giữ rịt lấy Phác Xán Liệt, nhưng lại làm cho người ta không cảm thấy phiền. Vóc người nhỏ, làn da trắng, đôi mắt đẹp ngây thơ, mỗi lần nhìn thấy mình khuôn mặt đều hồng hồng chào hỏi, cho dù không phải bạn học cùng lớp cũng làm cho người ta cảm thấy Biện Bạch Hiền là học sinh ngoan. Nhưng hiện tại đột nhiên chuyển biến làm Kim Chung Nhân nhất thời cảm thấy ngạc nhiên, đây là thế nào? Là mình nói sai cái gì à? Không thể nào.

"Này. . .Tiểu. . Tiểu Bạch a. . . Em. . Em không sao chứ? Hả? Xán Liệt với Lệ Toa cùng một chỗ, để anh cho em địa chỉ. ." Kim Chung Nhân nhìn sắc mặt Bạch Hiền ngày càng khó coi, làn da tái nhợt khiến người ta thấy đau lòng không thôi.

Biện Bạch Hiền cùng Kim Chung Nhân nói lời tạm biệt, sau đó nhanh chóng cầm lấy địa chỉ vừa được ghi gọi điện thoại cho Ngô thúc tới đón mình về nhà. Dọc đường đi, Bạch Hiền cứ ngẩn người, trong đầu chỉ là sự trống rỗng.

Về đến nhà, Xán Liệt mama nhìn thấy Bạch Hiền trở về nhưng sắc mặt vô cùng khó coi bèn tiến lên hỏi "Tiểu Hiền sao vậy? Sao sắc mặt khó coi thế này? Sao một mình đi về? Xán Liệt đâu? Nó sao không cùng cháu đi về?"

"A di, cháu không sao a~ Xán Liệt hôm nay có việc ngày mai sẽ về, cháu mai sẽ đi tìm cậu ấy sau đó cùng nhau trở về." Biện Bạch Hiền không muốn làm a di lo lắng, bởi bà rất thương mình giống như mama. Vậy nên Bạch Hiền đành phải nói dối, làm bộ như không có chuyện gì "Mệt mỏi ghê ~ Cháu đi ngủ đây ~ a di ngủ ngon~" nói xong Bạch Hiền chạy lên phòng.

Vào phòng, mũi có chút nghèn nghẹn, đây trước kia là phòng cậu và Xán Liệt. Rất nhanh tắm rửa xong, nằm ở trên giường, Biện Bạch Hiền lấy trong túi tờ giấy ghi địa chỉ của Xán Liệt mà Chung Nhân viết cho mình ra. Ngơ ngác nhìn tờ giấy, cứ như vậy mà nhìn. . .nhìn. . nhìn mãi. . Dường như nước mắt đang rơi? Biện Bạch Hiền ôm lấy gối của Xán Liệt, đem mặt vùi thật sâu hít một hơi, mùi hương của Xán Liệt ngày càng mờ nhạt, tựa hồ không còn lưu lại nữa. . Đêm nay cậu sẽ không mất ngủ. . Bởi vì cậu khóc rất mệt rồi. . Nhẫn nhịn thật là mệt. . Trong lòng cũng mệt. . Khóc mãi Bạch Hiền liền mệt mỏi đến thiếp đi. Cho dù đang ngủ nhưng vẫn âm thầm nức nở. .

Biện Bạch Hiền dùng chăn bông quấn chặt lấy người mình. Trước kia giường lớn có Xán Liệt vui vẻ nằm cạnh, bây giờ chỉ còn lại một mình cậu, thân ảnh bé nhỏ càng thêm nhỏ

Chap 15

Biện Bạch Hiền sáng sớm ngủ dậy chào hỏi a di xong ra vội vã ra cửa. Cậu không gọi cho Ngô thúc, một mình mình đi tìm.

Ngồi trên taxi, Biện Bạch Hiền đem tờ giấy ghi địa chỉ ra đọc cho lái xe. Không lâu sau Bạch Hiền tìm tới địa chỉ được ghi, mỗi tòa nhà đều có 30 tầng, mỗi tầng là của một hộ gia đình. Biện Bạch Hiền nhìn nhìn địa chỉ, địa chỉ viết là tầng 23. Đứng trong thang máy, thoáng run rẩy ấn nút 23, cậu rất hồi hộp, nhìn nền đất dần dần gần kề trống ngực đập cũng càng lúc càng nhanh.

Đến tầng 23, thang máy chậm rãi mở ra. Cậu hơi do dự, cuối cùng cố lấy dũng khí bấm chuông cửa. "Ai a ~" một cô gái đi ra, dáng người cao gầy nhanh nhẹn, ngũ quan đẹp đẽ đúng tiêu chuẩn một mĩ nhân, nhưng Bạch Hiền không có tâm tình để suy nghĩ về cái đó.

"Ồ? Cậu là ai?" Cô gái nhìn Bạch Hiền, nghĩ rằng cậu đi tìm nhầm nhà.

""Xin hỏi. . Phác. . Phác Xán Liệt. . Có đây không?" Tim Biện Bạch Hiền đập nhanh. Cậu cậu muốn nghe bây giờ chính là: không có, không có cậu tìm nhầm nơi rồi, ở đây không có người đó.

Thế nhưng câu nghe được lại là "Người yêu ơi! Có người tìm anh ~~". Chỉ là một câu đơn giản nhưng ba chữ đầu lại đánh tan tất cả hy vọng của Biện Bạch Hiền.

Phác Xán Liệt bộ dáng mới tỉnh ngủ từ trong phòng đi ra, anh nhìn Biện Bạch Hiền chỉ trong nháy mắt bị dọa tới, cả người lập tức tỉnh táo mở to mắt cùng Bạch Hiền đối mắt, sau đó người nhìn ta, ta nhìn người, không ai nói gì.

Biện Bạch Hiền ngây dại, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lí thật tốt nhưng chính mắt thấy hình ảnh bây giờ cũng sợ đến ngây người, không phát ra được từ nào. Những gì Chung Nhân nói là sự thật. . Vậy cô gái trước mắt này chính là Lệ Toa. . Đây tuyệt đối không có khả năng! Cậu không tin. .không tin. .

"Xán. . Xán Xán. . Cậu? ? Cô ta? ? Hai người. . . .? ?" Đôi môi Bạch Hiền run rẩy. Cậu muốn làm cho chính mình tỉnh táo lại, chuyện này đối với cậu mà nói hoàn toàn là vô căn cứ.

"Bạch Hiền? ? Cậu. . cậu sao lại đến đây?" Phác Xán Liệt khôi phục tinh thần, nói ra câu đầu tiên. Đây cũng là câu nói sau mấy ngày không gặp họ nói với nhau.

"Tớ. . . . . ." Bạch Hiền nhìn Xán Liệt chuẩn bị nói liền bị Lệ Toa chen ngang.

"Cậu là bạn học của Xán Xán sao ~ sao tôi lại chưa gặp cậu bao giờ ~ nhưng dù sao cũng thật đáng yêu ~ tôi là Lệ Toa, là bạn gái của Xán Xán nha ~ chúng tôi rất xứng đôi đi ^^~" Lệ Toa ôm lấy bả vai Phác Xán Liệt, hôn lên hai má Phác Xán Liệt.

Biện Bạch Hiền nhìn hình ảnh ngay trước mặt: trước nay chỉ có mình tôi gọi cậu ta là Xán Xán, làm sao cô cũng có thể. .? Biện Bạch Hiền cảm thấy mũi mình nghẹn lại, trong lòng đau đớn, ánh mắt cũng trở nên vô cùng đau xót, nước mắt tựa như chỉ giây tiếp theo là sẽ tràn ra. Đột nhiên cảm thấy trong đầu choáng váng một trận, nhưng cậu nhẫn nhịn, đều nhẫn nhịn. Đem ánh mắt nhìn hai người chuyển qua nhìn mặt Xán Liệt, đứng trước mặt nhìn thẳng anh.

"A. . .Lệ Toa, anh cùng cậu ấy có việc muốn nói, em vào phòng trước đi." Phác Xán Liệt né tránh ánh mắt Biện bạch Hiền, quay đầu nhẹ nhàng nói với Lệ Toa. Bạch Hiền nhìn. . toàn bộ thu vào trong ánh mắt. . Xán Xán cũng từng đối với mình dịu dàng như vậy? Nay đâu? Là qua lâu rồi đến giờ cũng không nhớ được?

"Cũng được ~ Moah ~ em đi vào trước ~ Bữa sáng xong phải rồi vào ăn sớm! Không em sẽ ăn hết nha ~" Lệ Toa đứng trước Xán Liệt hôn một cái, chào Bạch Hiền rồi đi vào trong nhà.

(tbc)

===========

là longfic mà pink từ đầu nên từ sau sẽ ngược rất ngược

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro