Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên Bá Hiền mơ mơ màng màng nằm trên bàn mổ hình như nghe được cái gì gay... còn cái gì mà gọi cho tôi...

Đến lúc hoàn toàn tỉnh dậy thì phòng giải phẫu đã trống trơn, ống truyền nước cắm trên tay tỏa ra mùi hương đặc thù, Phác Xán Liệt có lẽ đã ra ngoài từ lâu.

Liếc nhìn đồng hồ treo tường, giờ này thì nhất định là hắn đang ở phòng mạch làm giám định thương tật.

Biên Bá Hiền xoay cổ, nhớ tới cuộc đối thoại gián đoạn nghe được khi nãy, tự nghĩ bản thân ban ngày trải qua những việc gì mà buổi trưa ngủ lại nằm mơ thấy mấy lời gạ gẫm của đàn ông.

Chắc do mấy ngày nay cơ thể quá mệt mỏi.

Uống xong thuốc đông y đắng nghét, Biên Bá Hiền theo thói quen muốn nghịch điện thoại, chợt nhớ ra mình đã ném điện thoại cho đội viên mới... Y nhảy khỏi bàn mổ, khóa cửa phòng làm việc của Phác Xán Liệt, rút chìa khóa đi sang phòng mạch.

Nếu như nói khoa hình sự bận rộn nhất trong cục, thì đứng thứ hai chính là khoa pháp y. Thường ngày không có vụ án lớn cần giải phẫu thi thể, Phác Xán Liệt vẫn phải đi chuẩn đoán thương tích. Cục cảnh sát không hẳn mỗi ngày đều thấy mấy vụ án giết người, nhưng đánh nhau hay xâm hại ngoài ý muốn là chuyện diễn ra không dứt suốt hai mươi bốn tiếng. Mỗi khi xuất hiện tranh cãi dạng này đều cần đến pháp y giám định thương tật, cho nên lúc không có án mạng, Phác Xán Liệt nói chung sẽ giống như bác sĩ ngồi trong phòng mạch của cục.

Nhưng pháp y chuẩn bệnh so với bác sĩ áp lực lớn hơn nhiều, tới đây mười người thì có chín người thích tranh cãi, tính tình nóng nảy khắc khẩu, hơi lơ là một chút sẽ động thủ đánh nhau.

Điển hình lúc này, Biên Bá Hiền còn chưa bước vào cửa, từ ngoài hành lang đã nghe thấy tiếng ghế ngã rầm rầm.

"Bác sĩ! Rõ ràng tôi bị nó đánh rất nặng! Tại sao anh chỉ viết là xay xát nhẹ?!" Một người đàn ông to lớn như Trương Phi* bị người phụ nữ bên cạnh xé rách quần áo, trên mặt có năm vết cào đang quát tháo om sòm.

*danh tướng nhà Thục Hán thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc

"Cái rắm! Con mẹ nó là mày uống nhiều tự ngã! Liên quan gì đến bà đây?!" Người phụ nữ có vóc dáng xinh đẹp, tuy nhiên mở miệng nói chuyện lại khó nghe vô cùng.

"Mấy vết cào này là cái gì?! Tự gãi à?! Bác sĩ! Anh nên kiểm tra kỹ một chút! Chó má nó tôi thật sự bị thương nặng!" Người đàn ông nắm cổ áo Phác Xán Liệt kéo tới gần, ngửi thấy mùi mồ hôi gay mũi, Phác Xán Liệt nhíu chặt chân mày lùi về sau, "rầm" một tiếng, hắn đập cây bút trong tay xuống bàn.

"Mời anh bình tĩnh cho."

"Bác sĩ! Kết quả chuẩn đoán của anh liên quan đến chuyện chia tài sản ly hôn của tôi! Con đàn bà này đánh tôi thành như vậy, nhà cửa phải là của tôi!"

"Mày có lương tâm không! Bà đây sinh con cho mày, mày ở trên người tao thoải mái xong rồi muốn phủi mông chạy đi?! Mày muốn tao sống thế nào!"

Hai vợ chồng từ ầm ĩ bắt đầu chuyển sang động thủ, Phác Xán Liệt thở một hơi dài, kiềm chế tâm tình bực bội, đang định gọi người mang hai người này ra ngoài thì thấy Biên Bá Hiền tiến vào phòng mạch.

"Gì đấy! Gì đấy! Tưởng đây là nhà mấy người à?!" Biên Bá Hiền đi lên trước, khóa trái cánh tay người đàn ông, đè đầu hắn xuống trực tiếp áp vào tường, "Dám đánh nhau? Còn đánh phụ nữ? Có tin tôi tống cậu lên lầu hai tạm giam không?!"

Biên Bá Hiền thường ngày đối phó với phần tử phạm tội nguy hiểm, thủ đoạn chế ngự rất mạnh bạo, dân thường trong tay y căn bản không có cách nào nhúc nhích, người đàn ông bị đè lên tường đau đến mức cắn răng mà hét.

"Anh làm gì vậy!" Thấy chồng mình bị cảnh sát bắt giữ, người phụ nữ nhào tới, lấy túi xách đánh Biên Bá Hiền, "Buông chồng tôi ra! Buông ra!"

"Chị hai, tôi đang giúp chị đấy."

"Mau thả chồng tôi ra! Tôi phải gặp cấp trên tố cáo anh sử dụng bạo lực!"

"Tố cáo tôi?!"

Người phụ nữ ra chiêu lung tung, Biên Bá Hiền không thể động thủ đánh trả, ghét bỏ buông tay lui về cạnh Phác Xán Liệt.

"Mày có sao không chồng?!"

Loài người lạ lẫm đến thế là cùng, mới vừa rồi hai vợ chồng này còn đánh nhau tới choáng váng, bây giờ lại ôm một cục quay sang chỉ trích Biên Bá Hiền.

"Bác sĩ! Phiền anh kiểm tra cho tôi một lần nữa, tôi chắc chắn đã bị tên cảnh sát này đánh thêm thương tích mới!!"

"Lặp lại lần nữa?!" Biên Bá Hiền tức giận xông về phía trước, Phác Xán Liệt cầm bút lên chặn ngang mặt Biên Bá Hiền, ngăn cậu đi qua.

"Cậu quả thật ra tay rất nặng."

"Tôi động thủ? Không phải tôi đang giúp hắn đàng hoàng một chút à."

Phác Xán Liệt đi vòng qua Biên Bá Hiền.

"Đây là vụ án do người dân khu phố đưa tới, không phải kẻ mang tội giết người."

"Tôi nói lại lần nữa, tôi không hề động thủ, tôi chỉ muốn hắn đàng hoàng một chút."

"Cậu nên cầu nguyện cho đầu của người này không bị va chạm quá mạnh đi." Phác Xán Liệt đeo bao tay tiến tới chỗ hai vợ chồng nọ, kiểm tra đầu người đàn ông.

"Có đúng là bị thương nặng rồi không?!" Người đàn ông nghiêm mặt, quyết không chịu bỏ qua cho Biên Bá Hiền.

"Còn nói cái gì cảnh dân một nhà, các người bây giờ thể hiện tố chất cảnh sát đây sao? Cậy quyền đánh dân bị thương là giỏi!" Người phụ nữ cũng đệm theo, Biên Bá Hiền cắn răng mắng thầm trong bụng, chắc thèm làm người một nhà.

"Bác sĩ! Anh mau nói câu công bằng đi!" Người đàn ông thấy Phác Xán Liệt vừa lên tiếng nói giúp, cho rằng hắn về phe mình liền vội vã lôi kéo.

Phác Xán Liệt kiểm tra hết phần đầu người đàn ông, mặt không cảm xúc tháo bao tay ném vào thùng rác đồng thời dùng dư quang đối đáp ánh mắt hai vợ chồng, như là cơ thể bị trói lại rồi đẩy xuống hầm băng, cái nhìn sắc bén của Phác Xán Liệt khiến hai vợ chồng tức tốc ngậm miệng.

Cảm giác sợ hãi tự nhiên nảy sinh, giống hệt vị bác sĩ này bất cứ lúc nào cũng có thể cầm dao phẫu thuật nhắm tới tim bọn họ rạch một đường.

Người phụ trách vụ ẩu đả của hai vợ chồng này vội vội vàng vàng chạy tới, một bên rối rít xin lỗi Biên Bá Hiền, một bên cùng Phác Xán Liệt nói làm phiền quá, sau đó dẫn hai vợ chồng ra ngoài.

Rốt cuộc cũng được yên tĩnh, Phác Xán Liệt trở lại ghế ngồi xuống, bắt đầu tiến hành chỉnh lý báo cáo giám định.

Biên Bá Hiền gõ bàn một cái, chìa tay ra trước mặt Phác Xán Liệt.

"Trả điện thoại đây."

Phác Xán Liệt giương mắt nhìn y, khóe miệng hơi nhếch.

"Uống thuốc chưa?"

"Rồi, điện thoại!"

"Tôi có chỗ nào giống đang giữ điện thoại của cậu?"

"Đừng nói nhảm, đội viên của tôi không phải vừa nãy có tới à, mau đưa điện thoại đây." Biên Bá Hiền không nhịn được động thủ, Phác Xán Liệt cũng không tiếp tục giả ngốc, lấy điện thoại từ trong túi ra, Biên Bá Hiền tranh thủ giật lấy, thế nhưng không kịp.

"Cậu tỉnh dậy khi nào?"

"Nửa mê nửa tỉnh đủ biết có người đến, đưa đây nhanh lên."

"Đang ngủ mà vẫn cảnh giác như thế, nghe được chúng tôi nói gì không?"

"Không." Biên Bá Hiền nhanh chóng đáp, bất chợt nhớ tới giấc mơ của mình, sau đó suy nghĩ một chút, liếc mắt nhìn Phác Xán Liệt. Chẳng lẽ không phải mơ mà là thật à, cái gì gay, cái gì buổi tối gặp mặt, đều do hắn nói?

Không có khả năng đâu, Phác Xán Liệt sống buồn chán như vậy, kiểu người vừa tan làm liền về nhà, không có một chút thú vui tiêu khiển của một người đàn ông đến tuổi trưởng thành, vậy thì làm sao có thể 'hoang dã' như thế. Hơn nữa nhóm đội viên mới này chỉ mới đầu hai mươi, trước tiên không nói đều là nam, độ tuổi cũng là quá mức chênh lệch.

Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm Biên Bá Hiền, bộ dạng đối phương xem ra không nghe rõ nội dung cuộc đối thoại, hắn thả lỏng tay chìa tới trước mặt y, tùy ý để y lấy điện thoại về.

Biên Bá Hiền mở điện thoại.

Hình nền thần tài hiện ra.

"Hình nền phổ biến."

"Dám nhìn lén điện thoại tôi?!" Biên Bá Hiền ngẩng đầu.

"Ai bảo cậu không đặt mật mã. Không nghĩ tới Biên đội thích tiền như thế, suốt hai mươi bốn giờ đều mang vị thần tài này theo bên người."

Công việc bề bộn lại ngại phiền phức, nhận nhiệm vụ thường sẽ gặp phải nhiều tình huống khó lường trước được, yêu cầu điện thoại phải luôn trong trạng thái sẵn sàng, không có khả năng phí thời gian bấm lung tung, bởi vậy Biên Bá Hiền chưa bao giờ tạo mật mã cho điện thoại. Trong điện thoại cũng chẳng có gì bí mật, ngoài tin nhắn của người ở cục thì chính là tin nhắn mẹ y thúc giục tìm người kết hôn, tin nào như tin nấy không hề mang tính cơ mật. Đối với Biên Bá Hiền mà nói, điện thoại chỉ có ba chức năng: một gọi điện thoại, hai gửi tin nhắn, ba chụp ảnh hiện trường.

"Ai không mê tiền, nếu không mỗi ngày tôi vất vả để làm gì?"

"Chẳng lẽ không phải vì hòa bình thế giới sao?"

"Bộ tôi đang thi hoa hậu hả? Xin hỏi ước mơ của cậu là gì? Trả lời world peace..." Biên Bá Hiền mô phỏng theo phần ứng xử phổ thông của các cuộc thi hoa hậu, làm bộ vén tóc, nhỏ giọng dịu dàng.

"Trái tim chính nghĩa của tôi đã sớm mai một rồi, chân lý cuộc sống là phải kiếm tiền, sau đó cưới vợ sinh con."

Phác Xán Liệt nhìn Biên Bá Hiền khoa trương động tác, vung khóe miệng cười nói:

"Biên cảnh quan giác ngộ thật đúng là khiến người ta thất vọng."

Hai người đang nói chuyện phiếm thì Trương Triết ba chân bốn cẳng chạy vào, hướng Biên Bá Hiền báo cáo vừa nhận được cuộc gọi khẩn cấp.

"Chuyện gì?"

"Ngoại ô thành phố B có người chết tại nhà mình."

"Không phải đột ngột phát bệnh?"

"Không rõ lắm, cần... cần giám định pháp y." Trương Triết đột nhiên nói lắp, Biên Bá Hiền dễ dàng nhận ra ánh mắt cậu ngượng ngùng tránh né Phác Xán Liệt.

"Biết rồi, đi thôi." Phác Xán Liệt xem như không có gì, bình tĩnh cầm theo hộp dụng cụ khám nghiệm.

Biên Bá Hiền bỏ điện thoại vào túi, ba người cùng nhau ra ngoài cổng cảnh cục.

Những đội viên khác từ lâu đã chuẩn bị xong, Biên Bá Hiền móc chìa khóa xe, leo lên chiếc xe việt dã. Nhiệm vụ trước tập kích ở vùng núi, thân xe sàn xe đều dính đầy bùn, đợi đội viên lần lượt ngồi vào vị trí, Biên Bá Hiền nghiêng đầu nhìn Phác Xán Liệt một thân tinh tươm sạch sẽ.

"Đi cùng không?"

Phác Xán Liệt liếc nhìn từ vết bùn đất trên xe tới Biên Bá Hiền ngồi ở ghế lái, trong xe còn bay tới mùi thuốc lá, cuối cùng móc chìa khóa của mình, hai tiếng tích tích vang lên, hắn hất mặt về phía chiếc xe màu đen phía sau.

"Tôi tự lái xe đi."

Các đội viên chờ ở trong xe, Lưu Á Thanh tốt nghiệp trường cảnh sát kéo tay Vương Vũ bên cạnh, đẩy Trương Triết và Đổng Chí ngồi gần cửa, tất cả chụm đầu thì thầm.

"Quan hệ giữa Biên đội và Phác pháp y hình như không tốt lắm nhỉ?"

"Không đâu, tôi nghĩ tốt vô cùng ấy chứ." Trương Triết liếc trộm Phác Xán Liệt, có thể để người khác ngủ ở phòng làm việc của mình, còn giữ điện thoại thay, quan hệ nhất định không tệ.

"Bàn tán cái gì đấy?!" Biên Bá Hiền tức giận hướng đám đội viên đang ồn ào mắng, tình huống này có được tính là mất mặt không, rõ ràng Phác Xán Liệt ghét bỏ xe của y cho nên mới từ chối đi chung mà.

"Cái kia... anh Biên ơi, Phác pháp y không đi cùng chúng ta sao?" Lưu Á Thanh trời sinh nhiều chuyện, quay đầu nhìn xe Phác Xán Liệt, "Quào trời mẹ... Chrysler 300c... Xe này đắt lắm đấy..."

Biên Bá Hiền rút điếu thuốc liếc một cái, đồ có tiền, đồ mắc bệnh thiếu gia.

"Người ta thích sạch sẽ, không thích ngồi xe xoàng là phải."

Giọng điệu Biên Bá Hiền cực kỳ chua ngoa, trong tay cầm bật lửa, vừa định đốt thuốc lại phát hiện Trương Triết phía sau lặng lẽ lấy tay che mũi.

"Ghét mùi thuốc lá sao?"

Nghe đội trưởng hỏi, Trương Triết ngượng ngùng gật đầu.

"Nhưng mà không sao đâu, anh Biên cứ việc tùy ý, không cần để ý đến em."

Biên Bá Hiền nhìn Trương Triết, tiểu thịt tươi tuổi còn trẻ, da trắng mặt non, cảm giác rất giống Phác Xán Liệt đều là con nhà có tiền được ba mẹ cưng chiều nuôi lớn, bẩn một chút liền không chịu được.

Biên Bá Hiền ném điếu thuốc ra ngoài cửa, nổ máy xe nói:

"Lăn lộn bên ngoài với ở nhà đi học không giống nhau, các cậu lại chọn theo hình sự, bẩn thỉu mệt mỏi khổ sở mới chính là cuộc sống của chúng ta, phải chuẩn bị tâm lý cho tốt."

Trương Triết biết lời này Biên Bá Hiền nói với mình, vội vàng gật đầu.

Địa điểm xảy ra vụ án nằm ở một thị trấn nhỏ thuộc vùng ngoại ô, đường xá không hề dễ đi, mấy hôm trước còn mưa to một trận, bây giờ đường đặc biệt sình lầy.

Biên Bá Hiền đi theo sau xe Phác Xán Liệt, nhìn con xe màu đen đắt tiền của hắn dính bùn, bánh xe thân xe không còn sạch sẽ như ban đầu nữa nên tâm tình hết sức sảng khoái. Làm sao đây, xe dơ quá nếu không dùng nữa thì để ông đây dùng đỡ cho nha!

Xe vừa chạy vào đường này, Phác Xán Liệt đã bắt đầu phiền não, nghĩ đến bánh xe phải vùi trong vũng bùn thì cảm giác cũng giống như có người chọc cổ mình, hít thở không thông. Hơn nữa Biên Bá Hiền phía sau cứ bóp kèn làm phiền, hắn bực bội cầm điện thoại lên.

Nhận được điện thoại của Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền nhịn không được bật cười ha hả, không rảnh quản ánh mắt đầy lúng túng của đội viên, y cứ há mồm mà cười, ý tứ quăng sạch, thoải mái cợt nhả.

"Không đi được sao, cầu xin tôi đi, cầu xin daddy cho con lên xe."

Biên Bá Hiền dựa vào tay lái cười tưởng chết, nhìn bóng lưng Phác Xán Liệt phía trước, đối phương càng yên lặng càng dễ tưởng tượng ra hắn có bao nhiêu tức giận. Biết rõ Phác Xán Liệt chắc chắn sẽ không gọi y như thế, nhưng trêu chọc được người này quả là thỏa mãn muốn chết luôn.

Bỏ điện thoại xuống đảo nhanh tay lái, chiếc xe việt dã nháy mắt đã chạy ngang hàng với chiếc Chrysler 300c.

Tắt máy, mở cửa xe nhảy xuống, Biên Bá Hiền gõ cửa kính xe Phác Xán Liệt.

"Đừng có kiểu cách nữa, qua xe, Biên 'đá đì' đi cùng với con trai cưng nè."

Phác Xán Liệt không phản ứng lời cợt nhả của Biên Bá Hiền, hắn nhìn xuống đồng hồ đeo tay, lại nhìn khoảng cách xe Biên Bá Hiền đỗ.

"Chạy xe lại gần tôi một chút."

"Mắc gì?"

Phác Xán Liệt liếc đôi giày dính đầy bùn của Biên Bá Hiền, Biên Bá Hiền trong nháy mắt đã hiểu, Phác Xán Liệt đây là không muốn chân chạm đất.

Để tiết kiệm thời gian, y lười mắng Phác Xán Liệt sạch sẽ quá đà, bước hai ba bước lên xe, lái đến gần vị trí hắn, với người qua ghế phó lái thay hắn mở cửa.

"Lão tổ tông, mời lên xe."

Phác Xán Liệt cầm hộp dụng cụ khám nghiệm từ xe mình bước lên xe Biên Bá Hiền.

Không gian xe Biên Bá Hiền tuy lớn thế nhưng bừa bộn không nói nên lời. Trước kính chắn gió có bảy tám món đồ trang trí lộn xộn, nào là mèo chiêu tài, trên kính chiếu hậu thì treo bùa hộ mệnh, thậm chí còn có mô hình búp bê ngực to váy ngắn...

Mới ra được nửa vũng bùn, nhìn đống đồ vật trước mắt đến hoa cả mắt, Phác Xán Liệt lần nữa cau mày.

Biên Bá Hiền ngượng ngùng đem mô hình búp bê vứt xuống phía dưới, ho khan hai tiếng liếc Phán Xán Liệt và đội viên sau lưng.

"Cái này... Do bạn gái trước đây của tôi mua."

"Khẩu vị bạn gái của cậu đúng là đặc biệt."

"Cô ấy thích, nói đây là nhân vật trong phim hoạt hình, tôi cũng không nhớ rõ lắm, nói chung không phải tôi mua."

Phác Xán Liệt theo thói quen sắp xếp lại đống đồ bừa bộn, nhìn chăm chú mèo cầu tài, đầu nó nương theo độ gập ghềnh của con đường mà gật lia gật lịa.

"Chia tay rồi vẫn còn giữ, cậu nhớ bạn gái cũ sao?"

"Chia tay thì chia tay, đồ vật đâu có lỗi, đồ mua bằng tiền, ném đi rất đáng tiếc, cứ như vậy bày ra thôi." Biên Bá Hiền nhìn xe Phác Xán Liệt trong kính chiếu hậu càng ngày càng nhỏ, "Xe anh để ở đó không sao chứ?"

"Sẽ gọi người mang về." Phác Xán Liệt dùng tay búng đầu mèo cầu tài, lò xo kêu một tiếng, đầu mèo nhỏ đung đưa đung đưa, "Mẹ cậu bảo cậu cuối tuần đi xem mắt à?"

Biên Bá Hiền thiếu chút nữa thắng gấp.

"Anh còn xem trộm tin nhắn của tôi?!"

"Là mẹ cậu đúng lúc gửi tin nhắn đến."

Biên Bá Hiền bĩu môi oán thầm một câu, đạp ga, xe bay như tên bắn trên đường bùn.

"Muốn đi không?"

"Đi đâu?"

"Xem mắt." Phác Xán Liệt nhìn thẳng phía trước, tùy tiện hỏi.

Biên Bá Hiền lườm Phác Xán Liệt.

"Vụ án xử lý xong thì đi."

Phác Xán Liệt không nói gì nữa, mắt thấy xe sắp rẽ vào thị trấn liền lấy khẩu trang đưa cho đội viên phía sau.

"Làm việc cho tốt, tranh thủ giúp Biên đội các cậu sớm được kết hôn."

Biên Bá Hiền lúc này mới nhớ tới đám người vẫn im lặng ngồi sau lưng mình, vừa rồi cùng Phác Xán Liệt nói chuyện dĩ nhiên đều rơi vào tai bọn họ, nhìn lại, cảm thấy lúng túng muốn chết.

"Đeo vào nhanh lên rồi xuống xe!"

Biên Bá Hiền trừng mắt nhìn Phác Xán Liệt, dừng xe bên ngoài địa chỉ người báo án cung cấp.

Hiện trường vụ án xảy ra trong một ngôi nhà nhỏ thuộc khu tập thể, đường từ cổng đến khu tập thể toàn là bùn, Biên Bá Hiền liếc nhìn xung quanh, thấy hai bên trái phải trong đống cây cỏ vừa vặn có mấy tảng đá dẹt.

Phác Xán Liệt đẩy cửa xe, đường quá mức lầy lội khiến hắn ngập ngừng, thế nhưng đã từng đối mặt bao nhiêu tử thi thối rửa, hắn cũng không phải không thể chịu đựng được. Mới vừa định xuống xe, Biên Bá Hiền đã vội vã đẩy hắn ngồi vào lại, lát sau bưng mấy tảng đá ném tới cạnh xe.

Tảng đá không nhẹ, tay Biên Bá Hiền dính đầy bùn, ngón tay cái vô tình bị trầy xước.

"Cậu làm gì vậy?"

"Bước lên đó đi." Biên Bá Hiền nhìn xung quanh lần nữa, "Để tôi tìm thêm còn tảng đá nào không."

Phát hiện ở chỗ khác có thật nhiều đá, Biên Bá Hiền đang chuẩn bị chạy đi thì Phác Xán Liệt giữ lấy cánh tay y.

"Không cần!"

Biên Bá Hiền quay đầu nhìn Phác Xán Liệt, thấy hắn nhíu chặt mi tâm bước xuống xe, giày da giẫm lên bùn, trong nháy mắt vẻ mặt của hắn biến thành khó coi.

"Từ đây đến khu tập thể xa như vậy, cậu nghĩ mình ăn cắp được bao nhiêu tảng đá?" Phác Xán Liệt mở hộp đồ nghề lấy một miếng băng cá nhân vứt vào tay Biên Bá Hiền, "Hơn nữa cũng không phải chưa từng đi qua đường bẩn."

Biên Bá Hiền bĩu môi, dán băng cá nhân một vòng ngón tay, ngẩng đầu thì thấy đội viên mở mắt lom lom nhìn mình, đặc biệt là Trương Triết.

"Lát nữa đi vào, Trương Triết theo tôi, Lưu Á Thanh, Vương Vũ, hai cậu phụ trách làm việc với người báo án, Đổng Chí, cậu đi theo pháp y, xem anh ta có phát hiện gì lập tức báo cho tôi."

Dưới sự phân công nhiệm vụ của Biên Bá Hiền, các đội viên bắt đầu xâm nhập hiện trường. Khu tập thể được xây bằng gạch đá, từ trong ra ngoài đếm được hơn mười căn hộ. Người chết nằm trên giường, sắc mặt tái xanh.

Biên Bá Hiền dẫn người tới bên cạnh Phác Xán Liệt, nhìn hắn làm phán đoán sơ bộ.

"Thế nào?"

"Khoang nội có điểm xuất huyết, môi chuyển màu xanh tím, chết vì khó thở, trên cổ không có vết siết, hẳn là không phải bị dây thừng siết tới chết, không gạt bỏ khả năng giết bằng thuốc độc." Phác Xán Liệt lời ít ý nhiều phán đoán, đồng thời cầm máy ảnh đưa cho Trương Triết phía sau Biên Bá Hiền, "Chụp ảnh."

Không nghĩ tới Phác Xán Liệt sẽ giao máy ảnh cho mình, Trương Triết luống cuống nhận lấy, lập tức dựa theo chỉ thị của Phác Xán Liệt chụp ảnh thi thể.

Biên Bá Hiền nhìn Phác Xán Liệt, hành động của hắn hình như hơi lạ, trước đây hắn đều giao máy ảnh cho mình, hôm nay sao lại có ngoại lệ.

"Mang thi thể về, cần giải phẫu mới biết được chính xác nguyên nhân cái chết." Phác Xán Liệt tháo khẩu trang xuống nói, Biên Bá Hiền không đáp lời nào, hình như căn bản không hề nghe. Phác Xán Liệt vỗ tay lộp bộp kêu gọi sự chú ý của Biên Bá Hiền, "Có nghe tôi nói không? Mang thi thể về."

"À, Đổng Chí, xử lý thi thể." Biên Bá Hiền quẹt mũi, lần đầu tiên trong thời gian tiếp nhận nhiệm vụ mà y lơ là.

"Làm sao vậy? Dạ dày vẫn còn đau?" Phác Xán Liệt nhìn Biên Bá Hiền, hỏi.

"Không có, đang suy nghĩ vài chuyện."

"Cậu không tập trung như thế, đừng nói cuối tuần, tôi thấy sang tháng sau cũng không phá được án."

Mới vừa chụp xong đủ mọi góc độ của thi thể, Trương Triết giơ máy ảnh, vô ý nhắm đến Phác Xán Liệt đang nói chuyện cùng Biên Bá Hiền. Người đàn ông này tướng mạo tuấn tú, gọn gàng sạch sẽ, tóc tai chải suôn, quần áo thẳng thớm đến một nếp nhăn cũng không có, cộng thêm đôi mắt phía sau gọng kính như câu người rơi xuống biển sâu kia nữa. Một người hoàn hảo như vậy vừa đưa cho mình danh thiếp, nghĩ tới đây trái tim Trương Triết nhảy điên cuồng, ngón tay cậu run lên, không cẩn thận mở đèn flash bấm chụp.

Bị chụp ảnh, Phác Xán Liệt vội nhắm mắt lại, rất bài xích ánh sáng từ đèn flash, Biên Bá Hiền ở bên cạnh cũng giật mình, còn chưa kịp phản ứng đã được Phác Xán Liệt xoay người đứng chắn trước mặt, giống như bảo vệ y tránh khỏi nguy hiểm.

"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý." Ý thức được bản thân phạm sai lầm, Trương Triết buông máy ảnh liên tục xin lỗi.

"Lần đầu nhận nhiệm vụ nên khẩn trương à?" Biên Bá Hiền vòng qua Phác Xán Liệt giật lấy máy ảnh trên tay Trương Triết, "Không sao, cậu ra ngoài giúp đám Đổng Chí đi."

Trương Triết cúi đầu nhận nhiệm vụ, Biên Bá Hiền trả máy ảnh lại cho Phác Xán Liệt, thấy hắn vẫn còn nhắm mắt, bộ dạng rất không thoải mái.

"Chói mắt quá sao?"

"...Ừ." Phác Xán Liệt gật đầu, chậm rãi mở mắt.

"Hay là anh ra xe tôi ngồi đợi, tôi kiểm tra xong hiện trường sẽ tự nghĩ phương án."

"Cùng đi đi."

Sau đó Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền cùng nhau kiểm tra hiện trường.

Toàn bộ gian nhà không có dấu vết ẩu đả hay mất trộm. Biên Bá Hiền nhặt ví tiền của nạn nhân ở trên giường, rút thẻ căn cước.

Nạn nhân tên là Chu Hải, bốn mươi lăm tuổi, làm bảo vệ cho nhà máy gia công văn phòng phẩm huyện Hoàng Tây. Nhìn bức ảnh trong ví, hình như nạn nhân còn có con gái mới học tiểu học.

"Chỗ này có phát hiện." Phác Xán Liệt thấy bên cạnh cửa sổ có một viên gạch lộ khe hở, hình như bên trong giấu gì đó. Biên Bá Hiền đi tới, lấy viên gạch ra, quả thật bên trong có một xấp giấy tờ.

"Giấy tờ cho vay nặng lãi, toàn nợ là nợ." Biên Bá Hiền kiểm ra sơ lượt, trên đó viết Chu Hải mượn năm mươi vạn làm vốn, hẹn trong vòng ba năm trả hết cả nợ gốc lẫn tiền lãi, nếu quá hạn...

"Bán con gái." Phác Xán Liệt liếc mắt xuống thời gian hoàn nợ, "Kỳ hạn trả tiền là hôm nay, xem ra người cho mượn số tiền này rất đáng nghi."

"Không, nếu như anh cho mượn một số tiền lớn, mới trễ một ngày không trả anh đã giết người à? Trước tiên phải nghĩ biện pháp lấy được tiền, cho vay nặng lãi không thể giết người nhanh như vậy." Biên Bá Hiền nhìn tấm ảnh chụp trong ví, lại nhìn giấy nợ, "Khoan nói đến hung thủ, hiện tại phải bảo đảm con gái nạn nhân an toàn, nếu như hôm nay không trả nợ, con gái của nạn nhân rất có khả năng bị phía cho vay mang đi rồi."

Biên Bá Hiền gấp rút mang tổ đội lên xe, đặt chuông cảnh báo trên nóc xe việt dã.

"Tôi đưa anh về cục trước, có kết quả thì gọi cho tôi ngay."

"Cậu muốn đến chỗ bọn cho vay? Không cần báo với cục à?"

"Không có thời gian, nếu người thật sự bị bắt cóc, chờ bọn họ phê xong báo cáo thì nhận lại chỉ còn cái xác thôi!"

"Cậu tự ý hành động tiền thưởng sẽ bị trừ đấy, không muốn làm tỉ phú nữa?"

Biên Bá Hiền lái xe với tốc độ nhanh gấp ba lần bình thường, chiếc xe lao như bay về đến cổng cảnh cục.

"Tỉ phú cái chó, ông đây là cảnh sát."

Ném Phác Xán Liệt và thi thể xuống xe, máy xe lại nổ một trận vang trời, Biên Bá Hiền đánh tay lái rời đi chớp nhoáng.

Đồng nghiệp trong cục hỗ trợ vác thi thể tới phòng giải phẫu, Phác Xán Liệt thay áo blouse, cầm máy ảnh đi vào phòng tối tráng ảnh.

Theo trình tự chuẩn bị như thường lệ, liếc mắt nhìn đồng hồ, đã gần sáu giờ, đoán chừng tối nay không có thời gian nghỉ ngơi, Phác Xán Liệt vén áo, rửa tay nhiều lần, sau đó bắt đầu tráng ảnh, dựa theo vị trí bộ phận cơ thể xác chết, treo từng bức ảnh lên.

Thẳng đến khi bức ảnh cuối cùng từ từ lộ diện, trong ảnh là hắn và Biên Bá Hiền.

Phác Xán Liệt trầm ngâm nhìn một lúc, cầm bức ảnh đặt ở máy hong khô. Đợi dung dịch tráng ảnh khô hết, Phác Xán Liệt lại đi tới ngăn kéo chất đầy tài liệu, lấy một tập hồ sơ từ bên trong ra.

"Phác pháp y! Thi thể đã xử lý xong, có thể bắt đầu rồi!" Trợ lý gõ cửa phòng tối, Phác Xán Liệt đặt bức ảnh vào tập hồ sơ, đeo khẩu trang đi ra ngoài.

Trong tập hồ sơ, những bức ảnh được xếp thành hàng ngay ngắn, mỗi một bức đều có thời gian và địa điểm, còn là...

Cùng một người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro