Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Tại phòng VIP:

- Cậu có gì để nói với tôi không?_ một người đàn ông mặc vest đang ngã người vào ghế, miệng đang thổi nhẹ vào không trung những làn khói trắng.


- Tôi nghĩ ông hiểu rõ tôi không làm những chuyện đó!_ một giọng nói lạnh lùng cất lên.


- Tôi biết nhưng trong tình thế này nếu không có bằng chứng cậu sẽ bị khép tội!


- Tôi tin ông có năng lực giúp tôi rửa oan!_hắn nhếch mép cười lạnh.





.........................................................................................................................................


- Chào cậu bé!


Một giọng nói vang lên bên tai làm cậu thoát ra khỏi những suy nghĩ riêng của mình. Trước mặt cậu là một tên con trai cao ráo khá là đẹp trai nhưng nụ cười đểu trên khóe miệng thì trông đáng ghét không chịu được. Cậu hỏi lại một cách lịch sự:





- Anh là ai vậy?


- Anh tên là Minho! còn em?


- Beakhuyn!- cậu trả lời miễn cưỡng rồi đưa mắt tìm hắn.


- Lần đầu tới đây sao?- vừa nói vừa nhích người lại gần cậu.





- Ờ!- cậu cố tỏ ra hờ hững có lẽ vô ích.





- Uống với anh một ly nha!-tên đó đưa cho cậu ly rượu.


- Tôi không biết uống , xin lỗi!- cậu ngồi nhích ra.


Bất chợt hắn đưa tay vòng qua eo cậu và kéo cậu một cách bạo lực về phía mình. Cậu phản ứng kịp thời nên đã dơ cao cùi chỏ nhắm thẳng vào mặt hắn nhưng hắn lại đở một cách nhẹ nhàng. Cậu thủ tư thế giơ cao chân đá chéo lên nhưng hắn vẫn có thể bắt lại được. Hết rồi! Hắn quá mạnh! Người học võ như cậu không làm gì được hắn, kể cả vùng vẫy cũng không. Cậu cảm thấy bất lực và lòng lo sợ trỗi dậy.


- Vậy làm người yêu của anh đêm nay nhé!


Tên đó vừa hôn nhẹ lên má cậu và bảo thế. Cậu cứng họng không thốt nên lời và sống mũi bắt đầu cay xè. Cậu trong mong hắn hơn bao giờ hết, cậu không thể chống cự dù chỉ một chút. Từ người tên đó toát ra một luồn sức mạnh rất đáng sợ. Cậu cảm nhận được mọi vật trước mắt đang nhòe dần đi. Cậu khóc trong vô vọng. Bỗng một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy tay cậu và kéo cậu đứng dậy khỏi ghế. Là hắn! Hắn đến rồi. Mắt nãy lửa nhìn Minho:


- Ai cho phép cậu làm vậy?


Tên đó thản nhiên ngả người ra sau ghế và trả lời:


- Thì ra là "hàng" của cậu! Bạn bè xài một chút thì có sao?



Cậu đứng nép vào sau lưng hắn vẫn còn hoãng sợ. Tay cậu bấu chặt vào tay hắn mà run bần bật. Hắn tiến đến nắm lấy cổ áo Minho tung ra cú đấm bằng tất cả sự tức giận. Minho đưa tay lau máu trên khóe miệng nhìn hắn:


-Cậu dám đụng vào người của tôi sao? Chán sống rồi à?


-Cậu.....


Minho định mở miệng nói cái gì đó nhưng nhận được một cú điện thoại. Mặt trỏe nên khẩn trương và đứng dậy:


- Rồi cậu sẽ hối hận....! Bang chủ Hắc Long Bang!


Hắn ta bỏ đi một nước, quản lý quán bả chạy đến:

- Bang chủ không sao chứ?

Hắn lấy cái áo khoát lên người cho cậu rồi dìu cậu ra ngoài.

10' trước:

- Tất cả nhờ ngài , bộ trưởng!

- Tôi sẽ cố gắng giúp cậu!

Cả hai bắt tay nhau bỗng quản lý quán bar chạy vào:

- Bang chủ! Minho đang giở trò với cậu trai lúc nãy!

Hắn tức giận siết chặc nắm đấm chạy ra ngoài. Thấy cậu khóc, hắn không khỏi tức giận mà nhào tới lôi cậu ra. Biết thế sẽ không để cậu ngồi đây một mình, hắn tự trách bản thân mình vô dụng. Hắn không tự chủ đã đánh Minho. Vì cậu sao???

Cậu và hắn đã lên xe chạy đi , không biết kể từ lúc nào mà bàn tay của hắn lại ấm áp đén như vậy. Bất giác cậu đưa tay siết chặt hông hắn và tựa đầu lên bờ vai vững chắc. Cậu lại khóc, khóc vì nỗi hoảng sợ cảnh ấy cứ tái hiện trong đầu. Hắn cảm nhận được  những giọt nước mắt nóng hổi đang dần thấm vào áo mình. Có cảm giác xót xa đang dân lên trong lòng. Đưa tay mình siết lấy tay cậu như thể trấn an và bảo cậu đừng khóc nữa. Chiếc xe lướt trong màn đêm và ngừng tại một bờ sông. Cậu xuống xe và ngồi xuống cái ghế gần đấy, hắn nghĩ cậu mệt nên toan bỏ đi mua nước cho cậu uống. Cậu níu tay hắn lại và bảo:

- Đừng đi! Làm ơn!

Hắn ngồi xuống bên cạnh đưa tay gạt đi những giọt nước trong suốt đang đọng lại trên gương mặt cậu, thủ thỉ:

- Đừng sợ! Có tôi đây rồi!

Hai mắt chạm vào nhau như xoáy sâu vào tâm trí của cả hai. Cậu cảm nhận được một luồn điện cao thế vừa chạy qua trong người mình. Đúng! Môi cả hai đã chạm nhau một cách nhẹ nhàng. Hắn luồn tay vào tóc cậu ,kéo sát cậu lại gần mình. Còn cậu thì trừng mắt ra cảm nhận điều bất ngờ rồi không hiểu tại sao cậu cũng hôn đáp trả. Cậu không thể giải thích được cảm giác lúc này và cũng chẳng hiểu nỗi tình cảm dành cho hắn. Mập mờ, khó xác định và chỉ thoáng qua. Có lẻ cậu "đỗ" trước hắn rồi chăng? Cảm giác ngọt ngào của nụ hôn đầu tiên nhấn chìm tất cả những dòng suy nghĩ.....

.............................................................................
( ở đây chỉ có Luhan và SeHun nên mình gọi lu là cậu nha)

* Tại nhà hắn:

Luhan đang học bài thì điện thoại reo lên.

- Alô!_ cậu nhanh chóng bắt máy.

- Hey! Vợ yêu đang làm gì đấy?

Cậu giật mình đưa điện thoại ra xa. Là thằng cha Sehun mà! Sao tên đó biết số điện thoại này? Rồi chợt nhớ lại lúc chiều cho anh ta mượn điện thoại và cậu đã hiểu ra mọi chuyện. Lấy lại bình tĩnh và đưa điện thoại lên tai:

-Anh muốn gì?

- Không muốn gì cả. Muốn biết em đang làm gì thôi!_ Sehun vẫn tí ta tí tởn.

- Tôi đang nguyền rủa anh đấy đồ rảnh hơi!_ Luhan bực bội trả lời và rồi cúp máy.

Tuy vừa trải qua một cuộc đọ sức mệt lã nhưng Sehun lại thấy nhớ Luhan. Đang ngồi tự băng bó cánh tay của mình bỗng nghĩ đến việc gọi điện chọc cậu. Sau khi bị chửi một trận Sehun không những không tức giận mà còn cười toe toé như cảm nhận vừa giảm đau một tí. Một lát sau, cậu nhận được tin nhắn:

"Vợ yêu! Chúc em ngủ ngon! Mai gặp ở trường!

Luhan ném điện thoại xuống gường rồi chửi:

- Vớ vẩn!

Tuy vậy nhưng tận sâu trong đáy lòng cậu vẫn có gì đó vui vui. Nhìn đồng hồ đã hơn 10h mà Baekhuyn vẫn chưa về. Đang lo lắng thì cậu lăng ra ngủ luôn.

( qua bên baekie nào)

* Tại chỗ cậu và hắn:

Cậu buông hắn ra rồi quay mặt sang hướng khác né tránh. Cả hai thấy bối rối khi nhìn đối phương. Hắn lên tiếng:

- Xin lỗi!

- Tôi muốn về nhà!

Cậu bỏ ra xe để lại cho hắn hàng ngàn dấu chấm hỏi trong đầu. Thái độ của cậu thật khó lý giải. Cứ như là chưa từng xảy ra nụ hôn vừa rồi vậy. Hắn cũng đứng dậy lên xe. Cả hai lướt đi trong  màn đem tĩnh mịch. Chiếc xe vẫn chạy đều đều không như nhịp tim của hai con người ngồi cạnh nhau mà vẫn loạn nhịp.

* Kim Minho em trai cùng cha khác mẹ vs Kim Suho . Con trai BC Thổ Long bang, là con người gian xoả đầy toan tính, có thể bất chấp tất cả để đạt được thứ mình muốn. Luôn cùng cho mình làm những việc dơ bẩn.

_________end chap10____________
Xin lỗi vì ra chap lâu ạ . Mình có viết sai thì mọi người cmt để mình sửa lại ạ. Cảm ơn đã đọc truyện. Mình rất vui ạ ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#loilove