Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Sáng hôm sau tại trường:

-Sao nhìn cậu bơ phờ thế hả?-cậu hỏi Luhan khi thấy nó ngồi thẫn thờ vẻ mệt mỏi.

- Hôm qua đang ngủ mà có đứa điên nào hét om sòm làm tớ giật mình, mất ngủ đến sáng luôn ..ooápp ....!- nó ngáp ngắn ngáp dài.

Mặt cậu chuyển sắc nhìn sang thấy hắn đang cười. Đúng là nhục nhã quá mà. Luhan nói quá hồn nhiên mà đâu biết rằng đứa điên đó chính là bạn thân của mình. Cậu tức giận nhìn hắn mà như thể muốn giết hắn bằng ánh mắt. Đúng lúc ấy thì Sehun vào lớp, dĩ nhiên đó là chuyện bình thường nếu anh không xuất hiện một mình không có những cô gái xinh đẹp bên cạnh anh như hàng ngày. Anh bước vào chỗ cười tươi với Luhan:

- Good morning vợ yêu!

Câu nói của Sehun khiến Luhan tím mặt còn tất cả những ánh mắt đang hiện diện tại nơi đây thì đổ dồn vào chỗ hai người! Khó chịu hết sức!

-VỢ YÊU????- tất cả đồng thanh hét lên.

-Ừ thì vợ tớ!- Sehun đưa cái mặt hồn nhiên vô số tội của mình nhìn mọi người rồi quay sang quàng vai Luhan- Đúng không vợ yêu??

Luhan tức giận giẫm 1 phát vào chân Sehun làm anh nổ đom đóm mắt. Sehun nhăn mặt ôm chân làm cả đám cười muốn vỡ bụng.

___________________________________________________

Reng...reng...reng.

Hết giờ học, hắn lấy xe đưa cậu và Luhan về nhà. Sehun cũng lấy xe mình vọt theo.

*Tại nhà hắn:

-Sao anh ở đây?-Luhan khó chịu nhìn Sehun.

- Vào nhà thôi nào, nhanh lên vợ!-Sehun hí hửng kéo tay Luhan vào nhà.

Vừa tới của thì bà quản gia báo lại:

- Thưa cậu chủ có khách!

Hắn gật đầu đi vào nhà. Điều cậu nhìn thấy là một người đàn ông trung niên đang ngồi tại phòng khách. Sau lưng ông ta có 5 tên áo đen và cậu nhận ra đây không phải là người của hắn. Mặt ai cũng đằng đằng sát khí trông rất giống những sát thủ chuyên nghiệp. Sehun thay đổi 180 độ, gương mặt đang cười đùa bỗng chốc trở nên nghiêm túc gấp trăm lần, miệng không ngừng thúc dục Luhan:

- Lên lầu trước đi em!

Luhan quên mất mình đang ương bướng, ngoan ngoãn nghe lời Sehun đi lên lầu. Vừa thấy hắn và Sehun, ông ta đã bước tới bắt tay rối rít:

- Chào cậu Park! Cả cậu Oh nữa! Mọi người khỏe chứ?

Cậu nhận thấy nụ cười giả tạo đang hiện diện trên mặt người đàn ông ấy, cậu có linh cảm xấu. Hắn trở nên lạnh lùng như ngày thường:

- Chẳng hay có chuyện gì mà đích thân bang chủ Thổ Long bang đến đây vậy?

Ông ta đưa cho hắn và Sehun mỗi người một tấm thiệp, duy còn tấm xin gửi cho Kai:

- Mai là tiệc kỉ niêm 20 năm thành lập công ty của tôi mong cậu sẽ đến!

Ông ta nhìn sang cậu rồi hỏi hắn:

- Cậu bé đáng yêu quá! bạn trai cậu à!

-Không! Cậu ta là vệ sĩ của tôi!-hắn vẫn không chút cảm xúc.

Cậu cúi đầu lễ phép. Ông ta đưa tay bắt tay với cậu rất thân thiện:

-Vậy hi vọng gặp lại cậu trong buổi tiệc ngày mai! Cậu là khách mời vinh dự của tôi đấy!Nhớ tới nhé!-ông ta lại cười.

-Ờ hả..à vâng!- cậu không biết đáp sao cho phải nên đánh liều.

Ông ra hiệu cho thuộc hạ ra về nhưng trước khi đi lại bắt tay với hắn và Sehun lần nữa:

-Tôi sẽ chờ cậu vào ngày mai!

-Vâng tôi sẽ đến!

- Nhớ dắt theo cậu bé xinh đẹp này nữa.- quay sang Sehun- cả bạn trai cậu và Do thiếu gia(D.O đó mọi người) bạn trai của cậu Kim nữa nhé!

Sehun lịch sự gật đầu và bóng ông ta khuất dần phía cổng.Hắn nhìn tấm thiệp trong tay rồi nhìn sang cậu thấy cậu cứ đứng nhìn theo ông ta.

-Ông ta hấp đến vậy sao?

-Anh nói điên khùng cái gì vậy?- cậu sực tĩnh lại.

- Thế sao nhìn ông ta hoài vậy?

-Tại tôi nhận thấy sự giả tạo ở con người ông ta qua từng cử chỉ lời nói, nhìn cái mặt nham hiểm quá chừng!

-Đúng vậy ông ta luôn gây khó dễ cho Hắc Long Bang!-Sehun nói.

-Tôi nghĩ buổi tiệc ngày mai chắc sẽ có biến đấy! Anh đừng nên đi!-cậu chau mày phán xét.

-Không được! Vì danh dự của bang hội tôi không thể vắng mặt!- hắn lập tức phản ứng.

-Nếu đi thì cùng đi!- cậu cương quyết.

-Không được! Nguy hiểm lắm!- hắn một mực phản đối.

- Đúng đó Baekhuyn! Đây không phải là chuyện đùa đâu!-Sehun cũng đồng tình với hắn.

-Em không đùa! Dù gì thì tôi cũng đã ký hợp đồng làm vệ sĩ cho anh rồi! Ông ta mời tôi mà lúc nãy có mặt anh ở đây chứ bộ!- cậu ương bướng.

Hắn và Sehun bó tay vì cãi không lại cậu. Sehun đã lỡ để ông ta thấy Luhan nên lời đề nghị dắt người yêu theo đã nằm trong kế hoạch của ông ta. Biết đã bị dồn vào chân tường, bọn hắn không biết làm gì hơn việc chuẩn bị thật cẩn thận. Hắn quyết định căn dặn người làm ba chiếc nhẫn có gắn thiết bị định vị, và giả vờ tặng cho các cậu coi như quà kỉ niệm bảo họ luôn mang theo bên mình. Bọn cậu tin ngay và không hề biết mình đã nằm trong tầm kiểm soát của bọn hắn.

_______________________________________________________

Cuối cùng cái ngày đó cũng đến. Cả ba người các cậu được chuẩn bị thật kỉ từ đầu tóc cho đến quần áo vì sẽ xuất hiện với tư cách người yêu của bọn hắn. Khoát lên mình những bộ vest tuyệt đẹp, các cậu trở nên nổi bật khi đứng bên bọn hắn, và nhất là cậu và hắn trông rất xứng đôi. Đâu vào đấy, họ lên ba chiếc siêu xe và phóng đến buổi tiệc.

Xe ngừng trước của công ty lập tức thu hút rất nhiều người và cánh nhà báo. Mấy cô gái đã biết bọn hắn đến nên nháo nhào chạy ra mong được lọt vào mắt xanh của hotboy. Nhưng sự xuất hiện của 3 người các cậu nằm ngoài dự tính khiến mấy cô nàng quê độ. Buổi tiệc hội tụ toàn dân máu mặt nên phe nào cũng đằng đằng sát khí. Ban chủ Thổ Long Bang tập cổng chào đón:

-Chào những vị khách xinh đẹp! Hân hạnh được đón tiếp!

Hắn đưa hợp quà trên tay cho ông ta và nói:

-Chúc mừng ông! Mong cho công ty ông tiếp tục phát triển vững mạnh!

- Ồ ồ cảm ơn cậu!- ông ta quay sang nhìn cậu.- Rất hân hạnh đón tiếp cậu bé xinh đẹp!

Cậu gật nhẹ đầu chào lại, ông ta hồ hở mời bọn hắn vào trong. Tất cả bước đi trong những lời xì xầm:

- Có phải đơn giản là vệ sĩ không đây?

- Ờ khoát tay thân mật thế cơ mà!

- Bang chủ Hắc Long Bang mà biết yêu sao? Chuyện lạ!

-Ôi thật ganh tị với những cậu bé đó!

Hắn một tay bỏ vào túi quần tay còn lại thân mật quàng eo cậu đi vào. Đến một góc, hắn bảo:

-Bọn em đứng đây nhé! Bọn anh đi chào hỏi một lát.

Bọn hắn bỏ đi. Cậu thấy có vẻ hắn quan hệ rất rộng rãi, hết người này bắt tay rồi đến người kia chào hỏi. Từ già đến trẻ ai cũng cúi đầu trước hắn, trông hắn rất có uy quyền. Cậu dõi theo từng nhất cử nhất động của hắn, đơn giản vì cậu sợ hắn gặp nguy hiểm. Về phần hắn đang nói chuyện thì điện thoại báo tin nhắn, hắn đọc xong thì mặt cũng biến sắc và rời đi. Cậu nhận ra điều bất ổn lập tức bước theo hắn. Nội dung hắn nhận được:

"- Chào bang chủ Hắc Long bang! Rất hân hạnh được đón tiếp mày tại bữa tiệc hôm nay. Thằng nhóc đi với mày xinh quá
nhỉ? Nếu không muốn tao đụng vào nó thì đến đây ngay đi! À tao còn một trò chơi muốn chơi với mày đấy! Người giết ba mẹ mày năm xưa mày vẫn còn hứng thú muốn biết chứ ?"

Sát thủ giấu mặt.

Hắn càng đi càng nhanh, bước chân gấp gáp vào trong lòng nóng như lửa đốt. Hắn nghĩ đến cái chết của ba mẹ, rồi nghĩ đến cậu. Đúng là hiện giờ cậu đang gặp nguy hiểm! Phải đến đó, càng nhanh càng tốt! Hắn vẫn không hề hay biết là cậu bám theo mình.

Hắn đạp một phát làm cánh cửa nhà kho rộng lớn bật tung ra. Hắn quát lớn:

-MAU RA ĐÂY!!

Một tên mang mặt nạ bí ẩn từ trong bước ra, hắn nở nụ cười trong đáng ghét vô cùng. Cậu nhớ mang máng là đã gặp nụ cười này ở đâu rồi nhưng không nhớ ra.

"cạch..cạch"

Cả 2 lên đạn cùng lúc và chĩa họng súng vào đầu nhau. Hắn vẫn lạnh lùng, một sự lạnh lùng đáng sợ:

- Mày muốn gì?

- Muốn mày chết đấy có được không?

-Tao không đùa! Dường như mày làm bị thương người của tao ở bến cảng!

- Đúng vậy!

Cả hai vẫn chĩa súng vào nhau, nhà kho bỗng trở nên yên ắng đến đáng sợ. Tên sát thủ lên tiếng:

-Cứ thế này mãi sao? Mỏi tay rồi đấy!

-Mày biết ai giết ba mẹ tao đúng không?

-Tao sẽ nói cho mày biết trước khi mày sắp tắt thở! Yên tâm! Đấu tay đôi đi!

Cả hai đặt súng vào nền đất rồi lao vào nhau. Trận đấu không cân sức bắt đầu diễn ra. Cả hai bất phân thắng bại. Thời gian trôi qua, tên sát thủ có vẻ đuối sức nhưng bất ngờ rút ra một cây dao và chém vào tay hắn. Nhân cơ hội tên sát thủ đá hắn té xuống đất và chạy nhanh về phía cây súng. Họng súng chĩa về phía hắn và tên sát thủ bóp cò.

'đoàng'

"phịch"

Tiếng người té xuống đất. Hắn mở mắt. Bống dáng quen thuộc đang nằm trên đất ngay trước mặt hắn. Đỡ cậu dựa vào người mình, hắn không kiềm chế được mà quát lên:

- CẬU LÀM GÌ VẬY HẢ?

-Vì...tôi...là vệ...sĩ của ....anh.... mà! May....mà anh....không sao!- cậu cười nhẹ rồi bất tỉnh.

Chiếc áo vest trắng nhuộm đầy máu, viên đạn ghim vào bả vai từ phía sau. Kai cùng một nhóm người chạy đến chỗ của hắn, Sehun đuổi theo tên sát thủ. Hắn quát:

- CHO NGƯỜI MANG XE ĐẾN ĐÂY NHANH LÊN!!!!!!!!!!

Cả bọn hoảng sợ răm rắp làm theo. Hắn bế cậu lên xe và luôn miệng gọi tên cậu:

- Baekhuyn! Baekhuyn ! Tỉnh lại mau!

Hắn đau. Hắn đâu trong lòng. Mặc cho vết thương trên tay mình đang rỉ máu hắn cố ôm cậu thật chặt. Hắn sợ cậu sẽ biến mất. Hắn lo sợ dính dáng đến cảnh sát nên gọi bác sĩ riêng đến nhà phẫu thuật gấp. D.O và Luhan lo sợ nên khóc rấm rức. Còn hắn cứ ngồi cúi gằm mặt hai tay đan vào nhau. Cái cảm giác sắp mất đi một cái gì đó quan trọng bắt đầu xâm nhập tâm trí hắn. Trong đầu hắn bây giờ không còn suy nghĩ được gì ngoài việc mong cậu được sống. Tim hắn như thắt nghẹn lại khi nhìn cậu vì hắn mà chịu đau đớn. Kai vỗ vai hắn:

- Không sao đâu mà!

Hắn nở nụ cười nhạt với Kai mà không nói gì.

................................................................................

3 tiếng trôi qua...

Bác sĩ bước ra, hắn vội chạy đến:

- Cậu ấy sao rồi?

- Cậu ấy đã qua cơn nguy hiểm, vài tiếng nữa sẽ tỉnh.

Hắn bật tung cửa phòng thấy cậu đang nằm trên giường, gương mặt trắng bệch, đôi môi tái đi còn mắt thì nhắm nghiền. Luhan và D.O cũng định vào nhưng Kai ngăn lại:

- Có lẽ chúng ta không nên vào!

Bốn bọn họ trở về phòng. Hắn ngồi xuống ghế cạnh giường nắm tay cậu thủ thỉ:

- Em mau tỉnh lại đi đồ ngốc! Em sẽ biết tay tôi!

Nếu như là hàng ngày thì cậu đã gây nhau tóe lửa với hắn rồi nhưng hôm nay thì khác. Cậu nằm đó không đáp lại hắn một lời. Lòng hắn đau thắt, có thể là hắn đã yêu cậu rồi. Cậu đã vì hắn nên mới bị như thế này, hắn tự nhủ với lòng sẽ bảo cậu đến hết cuộc đời này. Không để cậu chịu thêm bất cứ nguy hiểm nào nữa. Nhất định là như thế!!!

______________end chap 12_____________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#loilove