Chương 2: Ngô Diệp Phàm Dẫn Cậu Đi Tắm Rửa Sạch Sẽ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Nước mắt dần dần làm mờ tầm mắt của cậu, nhưng cậu biết mình không được khóc, cho dù có bị người ta khinh bỉ cũng phải tiếp tục kiên trì! Trong lòng một lần lại một lần không ngừng thầm nhủ: "Biện Bạch Hiền, mày phải kiên cường! Không được để những thứ khác đả kích."

Mưa to không ngừng rơi lộp bộp xuống đất, cùng với những tiếng sấm, tiếng sét vang lên mãnh liệt, ông trời như là đang khóc thút thít, làm cho người ta cảm thấy tim cũng đập nhanh hơn bình thường.

Biện Bạch Hiền cũng không nhớ rõ mình đã bị bao nhiêu chiếc xe đi qua tạt nước, bùn vào người, nhưng cậu cũng không muốn nghĩ nhiều như thế.

Mưa và nước mắt hòa vào nhau chảy xuống, làm ướt đẫm chiếc đầm trên người cậu. Gió lạnh thổi tới, thấm vào tận tim gan con người.

Cậu cố lấy dũng khí hỏi mấy người mặc tây trang sang trọng, nhưng đều bị người ta nhìn bằng ánh mắt khinh thường, từ chối.

Thậm chí còn có người tưởng rằng đầu óc không bình thường, là người điên, sợ tới mức chạy nhanh đi.

"Anh, xin anh mua tôi một đêm được không? Kỹ thuật của tôi rất tốt, tuyệt đối sẽ không làm anh thất vọng."

Lúc đầu Biện Bạch Hiền còn ngượng ngùng bây giờ đã trở nên chết lặng. Bây giờ cậu vừa lạnh lại vừa đói, lạnh đến tận xương, lạnh đến tận lục phủ ngũ tạng(*), cả người không kìm chế được mà run lên.

(*) Lục phủ gồm có : Đỏm (mật), Vị (dạ dày), bàng quang, tiểu trường (ruột non), Đại trường (ruột già), tam tiêu (bao ngoài của tạng-phủ).

Ngũ tạng gồm : Tâm (tim) can (gan), tỳ (lá lách), phế (phổi), thận.

Người đàn ông kia dùng ánh mắt quái dị nhìn cậu: "Không phải là cậu mới từ bệnh viện tâm thần chạy ra đấy chứ? Đầu óc không bình thường thần kinh có vấn đề? Chạy đến đây phát điên cái gì thế?"

"Anh à, tôi...không có, Tôi... rất tỉnh táo.." Biện Bạch Hiền gấp gáp giải thích. "Tôi thấy cậu đúng là bị thần kinh" Người đó chán ghét đẩy cậu ra.

Biện Bạch Hiền không hề nghĩ tới người đó sẽ đẩy cậu, không cẩn thận, loạng choạng vài bước rồi ngã xuống đất, lại vừa vặn ngã vào vũng bùn.

Nước bẩn toàn bộ bắn lên người cậu, lại.... Bắn tung tóe lên một người đàn ông đang chuẩn bị lên xe ở bên cạnh.

Trong nháy mắt tây trang đã dính nhiều vết bùn nhỏ, còn giày da thì lại loang lổ bùn.

Những người đi bên cạnh anh ta đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng thầm than: Đầu sỏ gây nên chuyện này chết chắc rồi, lại còn là phụ nữ nữa chứ! Kết cục, haizzz....

"Ai cho cậu ta xuất hiện trong này?" Giọng điệu của người đàn ông lanh lẽo tựa như núi băng ngàn năm, làm cho người ta không tự chủ được rùng mình một cái.

Biện Bạch Hiền ngẩng đầu lên nhìn: Đôi mắt đen như mực, thâm thúy không nhìn thấy đáy, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, môi mỏng khẽ nhếch, lộ ra sự lạnh lẽo không nói nên lời.

Rõ ràng rất sợ nhưng không biết cậu lấy dũng khí từ đâu ra, bước lên ôm đùi lấy anh cầu xin: "Anh à, xin mua tôi một đêm được không?"

"Cút!" Người đàn ông lạnh như băng quát lên..

Những người bên cạnh anh không dám thở mạnh. Gan của cậu bé này cũng lớn thật! Ai cũng biết là Phác thiếu rất chán ghét phụ nữ, chỉ cần Phác thiếu xuất hiện, trong vòng xung quanh vài mét không được xuất hiện phụ nữ. Cũng từng có người không sợ chết thử đến gần, kết cục.... thật thê thảm.!!!

Mà cậu bé nhỏ nhìn qua thấy chưa phát triển hết này, thật sự là ăn gan hùm mật gấu mà!

"Anh à, xin anh đừng đuổi tôi đi. Tôi sẽ rất ngoan mà." Biện Bạch Hiền nhịn không được vừa khóc vừa nói. Cậu cũng chỉ vì đến đường cùng. Vì sao cuộc sống của người nghèo lại khó khăn đến thế? Vì sao ông trời lại không cậung bằng như vậy?

Tựa hồ có cái gì lóe lên trong đầu, Phác Xán Liệt hoảng hốt nhíu mi lại, thu lại cái chân đang chuẩn bị đá ra, rất kì lạ nói một câu: "Ngô Diệp Phàm, dẫn cậu ta đi tắm rửa sạch sẽ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro