Chương 34: Tôi Không Cần Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không? Em không có tư cách nói không." Đầu ngón tay lạnh như băng của Phác Xán Liệt nhẹ nhàng lướt qua gương mặt mịn màng của cậu, trông giống như đang vuốt ve một món hàng, ánh mắt hung ác nham hiểm khiến lòng người rét lạnh.

Giờ phút này Biện Bạch Hiền giống như một con nai đang hoảng sợ, tròng mắt đen y hệt như xoáy nước, bộ dạng cắn môi run run vừa nhìn đã thấy thương, khiến người khác không đành lòng ức hiếp.

Nhưng Phác Xán Liệt lại cứ thích ức hiếp cậu, ngón tay anh trượt xuống cánh môi mềm mại của cậu, chọc cho cậu càng run rẩy dữ dội hơn, cậu nức nở vùng vẫy giãy chết lần cuối cùng. "Tôi. . . . . Tôi không muốn làm người của anh."

Cậu chỉ muốn một cuộc sống đơn giản, loại đàn ông nguy hiểm bá đạo này cậu trêu chọc không nổi, chỉ muốn tránh đi thật xa.

"Nâng tấm ngăn cách lên." Giọng nói Phác Xán Liệt ẩn chứa sự tức giận nhàn nhạt.

Kim Chung Nhân đang lái xe lập tức hiểu được ý của ông chủ, ngón trỏ ấn xuống một nút, giữa xe nâng lên một tấm kính mờ che chắn, vừa cách hình lại cách âm, quả nhiên là xe cao cấp, thiết bị rất đầy đủ.

Khụ. . . . . Khụ. . . . . Thật ra anh cũng mong đợi xảy ra điều gì đó! Trước đây ông chủ chưa bao giờ "động xe", có lẽ hôm nay chuẩn bị muốn ăn mặn rồi, chương trình được truyền hình trực tiếp thế kia mà, đáng tiếc anh ăn no nên không có phúc được xem, aizzz. . . . . Thật đáng tiếc!

Biện Bạch Hiền cảm giác mình giống như một con dê con đợi bị làm thịt, căn bản không có đường lui nào rồi, chỉ đành cố nén nỗi sợ hãi trong lòng tiếp tục nói: "Người. . . . . Người như ông chủ lớn đây, chắc chắn bên cạnh không thiếu phụ nữ, anh đi tìm người khác không được sao? Tôi. . . . . Tôi chỉ là một nữ sinh rất bình thường, gương mặt không xinh đẹp, vóc người cũng tệ, anh. . . . ."

Lời còn chưa nói xong liền bị Phác Xán Liệt kéo lại trước ngực anh, cơ hồ hai người đang dán chặt vào nhau, hơi thở phà vào mặt đối phương, cảm giác ngưa ngứa, hơi tê dại.

"Tôi, lặp, lại, một, lần, nữa, tôi, chỉ, muốn, em!" Giọng nói lạnh như băng mà ngang ngược khiến tâm hồn người ta rét buốt.

Biện Bạch Hiền kinh ngạc thầm nghĩ: người đàn ông này nhất định là bị trúng tà! Tại sao lại chăm chú nhìn mình không tha? Rõ ràng trên đời này những người phụ nữ xinh đẹp hơn cậu nhiều không đếm xuể, là do mắt của anh ta có vấn đề hay tại mình quá xui xẻo?

Sau này cậu mới hiểu rõ chân tướng, bừng tỉnh hiểu ra: đúng là mình quá xui xẻo! Đêm đó ôm chân ai không ôm, còn cố tình ôm chân anh ta, cả đời nhất định dây dưa không dứt.

"Tôi không muốn anh!" Biện Bạch Hiền căng thẳng đến độ muốn rơi nước mắt, có thể cho cậu nói một câu cậung bằng hay không!

Phác Xán Liệt nổi giận, nâng cằm cậu hung hăng hôn lên, cậu bé đang chết! Luôn làm trái lời anh, không dạy dỗ cậu có mấy ngày mà đã muốn tạo phản rồi!

"Ưm. . . . ." Biện Bạch Hiền vùng vẫy kịch liệt, hai tay đánh đấm loạn xạ muốn phản kháng, nhưng quả đấm nhỏ đó đối với Phác Xán Liệt luyện võ từ bé mà nói, chính là mèo con gãi ngứa, ngược lại còn có chút đùa giỡn mập mờ.

Anh gặm mút mãnh liệt chiếm đoạt, khiến cậu cảm giác như mình sắp mất đi hơi thở, vừa định há miệng hít thở lại bị đầu lưỡi người nào đó tiến quân thần tốc, đánh mất một mảnh lãnh thổ cuối cùng.

"Oa. . . ."

Quả nhiên cậu ngọt ngào như anh nghĩ, cứ thế làm người ta mê mẩn, trong người Phác Xán Liệt có một sự gấp gáp không thể đợi được nữa, bàn tay dần trượt vào bên trong áo len mỏng manh của cậu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro