Chương 50: Xem Như Là Bị Chó Điên Cắn Một Cái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 50: Xem Như Là Bị Chó Điên Cắn Một Cái

Editor: ChiMy

"Xì. . . . . . Tính cách biến thái của bà ta đâu phải lần đầu tiên chúng ta thấy được, cậu cứ coi như là. . . . . . bị chó điên cắn một cái đi!" Ngay cả Tần Duyệt luôn luôn dịu dàng cũng lên tiếng.

Biện Bạch Hiền rất cảm động, cảm thấy may mắn vì mình quen biết được nhiều bạn tốt như vậy, vui mừng hơn nữa là nữ sinh trong kí túc xá của cậu rất dịu dàng lịch sự, ít nói, lúc này lại nói đùa để an ủi mình.

"Ừ, tớ không sao rồi." Cậu nặn ra một nụ cười, không biết rằng nụ cười này so với khóc còn khó coi hơn.

"Này này! Cậu đang cười sao?" Hoàng Tử Thao giơ móng vuốt ra bóp mặt của cậu, hai người quậy một trận.

"Được rồi, thật sự tớ không sao đâu, xem như là bị chó điên cắn một cái." "Chó điên" trong lời nói của Biện Bạch Hiền có nghĩa khác, dù sao cũng không thể bộc lộ ra ở trước mặt bạn bè được.

Hoàng Tử Thao thu vẻ mặt đùa giỡn lại, hỏi nghiêm túc: "Bạch Hiền, cậu lo lắng cho bệnh tình của mẹ Diệp sao? Không phải đã nói là không có chuyện gì sao?"

Đột nhiên Biện Bạch Hiền nghĩ đến có thể dùng lý do này để dọn ra khỏi kí túc xá, mặc dù lừa gạt bạn tốt khiến cậu áy náy, nhưng loại chuyện này cậu chỉ dám chôn sâu dưới đáy lòng thôi.

"Ừ, trên căn bản không còn gì lo lắng rồi, nhưng mà tớ muốn chuyển về ở, để dễ dàng chăm sóc mẹ Diệp."

"Vậy mỗi ngày cậu chạy tới chạy lui nhiều như vậy, cậu đi bằng gì!" Hoàng Tử Thao cau mày.

Đột nhiên Cát Xuyến cười nói: "Chắc không phải là do Diệp công tử yêu cầu đi, hai người vừa mới rơi vào lưới tình nên cần có thêm nhiều không gian ở chung ~ cho nên, bọn tớ có thể hiểu được mà!"

Hoàng Tử Thao lập tức vui vẻ, "Có thật không? Tối hôm qua có phải hai người hẹn hò không?"

Trong lòng Biện Bạch Hiền có một loại khổ sở không nói nên lời, đục khoét ruột gan của cậu, đau đến nỗi hô hấp cũng khó khăn, nhưng cậu phải giả bộ bình tĩnh cười cười, "Không có, anh ấy từ chối tớ rồi."

"Hả!" Hoàng Tử Thao và Cát Xuyến đồng thời lên tiếng, không ngờ tới kết quả này, lời nói vừa nãy của hai cậu chằng phải đã làm tổn thương đến Bạch Hiền sao?

"Bạch Hiền, thật xin lỗi, tớ. . . . . . tớ không ngờ kết quả thế này, trời ơi! Đều tại cái miệng thúi này." Cát Xuyến rất tự trách nói.

"Bạch Hiền. . . . . ." Hoàng Tử Thao vừa chuẩn bị nói chuyện thì đã bị Biện Bạch Hiền chặn lại.

"Không có việc gì cả..., các cậu cũng không phải cố ý, thật ra thì trải qua tối hôm qua tớ cũng nghĩ thông suốt rồi, anh ấy và tớ nhất định không thể nào, dù sao trên luật pháp chúng tớ vẫn là anh em." Giọng nói cậu lạnh nhạt cậu đơn.

"Tên Trương Nghệ Hưng đáng chết này! Đồ không có mắt! Anh ta. . . . . ." Hoàng Tử Thao tức giận mắng.

"Giai Ny, trước kia không phải cậu nói với tớ chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu sao? Tớ đã nghĩ thông rồi." Biện Bạch Hiền cười gượng, cố gắng chịu đựng không rơi nước mắt, tối hôm qua sau khi bị anh ấy từ chối trong lòng cậu rất đau khổ, lại còn đụng trúng tên ác ma kia, hơn nữa vừa rồi chịu đựng lão phù thuỷ kia giễu cợt, nhiều chuyện liên tiếp làm cho cậu quá mệt mỏi, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể suy sụp.

"Bạch Hiền, cậu tốt bụng xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ gặp được một người đàn ông tốt." Cát Xuyến nói rất nghiêm túc.

Đàn ông tốt? Trong lòng Biện Bạch Hiền cười khổ, đoán chừng cả đời này cậu cũng không có hy vọng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro