Chương 57: Ngô Diệc Phàm. Anh Đứng Lại, Tôi Có Điều Muốn Hỏi Anh !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 57: Ngô Diệc Phàm Anh Đứng Lại, Tôi CóĐiều Muốn Hỏi Anh!

Editor: Overdose

"Chào cậu, xin hỏi Phác Xán Liệt ở đâu?" Khóe môi Biện Bạch Hiền nâng lên nụ cười nhàn nhạt, ôn tồn vui vẻ hỏi.

Mỹ nam trang điểm tinh xảo trước mặt giương ánh mắt miệt thị quan sát cậu một lượt, rất giống loại mắt chó cao ngạo nhìn người thấp, "Tên tuổi của tổng giám đốc chúng tôi cậu có thể tùy tiện gọi được sao? Không nhìn lại thân phận của mình đi!"

Ánh mắt khinh bỉ miệt thị này khiến Biện Bạch Hiền nhíu mày, tiếp tân thôi cũng đã biểu lộ cái bộ dạng này rồi, những người khác thì sao đây?

"Mỹ nam, tôi thật sự tìm tổng giám đốc của cậu có việc gấp, phiền cậu nói cho tôi biết anh ta đang ở đâu được không?" Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức kiềm chế giọng nói thật chậm, thật nhẹ nhàng.

"Hành tung của tổng giám đốc chúng tôi tại sao phải nói cho cậu biết? Không cầm gương lên soi xem mình là cái dạng gì? Không đi tôi sẽ gọi bảo vệ dọn sân đấy." Mỹ nữ tiếp tân chán ghét nói.

Biện Bạch Hiền không tin nổi há miệng, phụ nữ gì mà thái độ ác liệt quá vậy! Khi dễ dung mạo của cậu giống như quả hồng mềm muốn nắn sao cũng được ư?

Quả nhiên là nhân viên của ác ma, đều một dạng giống anh ta khiến người khác chán ghét!

"Đây là cách mà khách sạn năm sao các người đối đãi với khác sao? Đúng là mắt chó nhìn người! Thiếu tư cách đạo đức tối thiểu!" Biện Bạch Hiền không khách khí cãi lại, mặc dù cậu tính tình ngoan ngoãn dịu dàng, nhưng bị chọc tới cũng sẽ giơ móng nhọn ra cào người!

"Cậu! Anh bảo vệ, mau tới đây lôi cái người bị tâm thần này ra ngoài, ảnh hưởng tới hình tượng của khách sạn chúng ta!" Mỹ nữ tiếp tân nổi giận, hai má đỏ bừng, hắng giọng nũng nịu nói với bảo về đứng đối diện ngoài cửa, sau đó dương dương tự đắc nhìn Biện Bạch Hiền như muốn nói: Hai Lúa, sớm cút đi cho khuất mắt!

Biện Bạch Hiền giận đến nộ hỏa công tâm, mặc dù rất không muốn rời đi, nhưng hai tên bảo vệ thân hình cao lớn như hung thần giám sát cậu, nếu không đi chỉ sợ họ kéo cậu đi như xách một con gà ném ra ngoài, thật là quá đáng!

Đều do tên ác ma Phác Xán Liệt kia, nếu không phải tại anh ta, mình sẽ không bị bộ dạng khó ưa kia làm cho nhục nhã xấu hổ thế này.

*****

Trước cửa khách sạn Đế Hào Tư, Ngô Diệc Phàm giao chiếc xe thể thao Lamborghini cho em trai ở bãi đậu xe, cầm túi tài liệu vội vàng đi về phía hành lang, đột nhiên nghe được có người gọi anh, giọng nói___dường như rất quen thuộc.

Không khỏi quay đầu nhìn sang, OMG! Là Biện Công Tử!

Bây giờ anh rất muốn cầu xin ông trời cho anh pháp thuật có thể chui xuống đất biến mất, nếu không sẽ rất phiền toái.

Biện Bạch Hiền vừa bước chân ra khỏi khách sạn liền cảm thấy hỗn loạn. Trai bao Ngô Diệc Phàm vẻ mặt sốt ruột đi qua bên cạnh cậu, cậu liền cảm thấy như có hi vọng liền la lớn: "Ngô Diệc Phàm."

Hai người bảo vệ bị tiếng gọi này của cậu dọa cho ngây ngẩn cả người, người cậu vừa gọi không phải là trợ lý Ngô Diệc Phàm bên cạnh tổng giám đốc đó sao! Chẳng lẽ cậu trai điên này quen biết tổng giám đốc thật?

Hai người bọn họ bị ý tưởng kì quái dọa cho hoảng sợ, thần sắc cũng căng thẳng hơn rất nhiều, lại nhìn đến trợ lý Ngô Diệc Phàm không thèm để ý tới cậu trai điên này thì những hoài nghi lập tức biến mất, không khách khí muốn đuổi cậu ra ngoài.

"Buông tay!" Tròng mắt đen láy của Biện Bạch Hiền tức giận trừng hai tên đại trượng phu phía sau lưng, sau đó nhìn người kia không có một chút phản ứng nào nói to: "Ngô Diệc Phàm anh đứng lại, tôi có chuyện muốn hỏi anh!"

Ngô Diệc Phàm có chút bất đắc dĩ xoay người lại, ánh mắt ra hiệu ý bảo hai tên bảo vệ có thể lăn đi được rồi, cười hì hì nói: "Ôi! Đây không phải là Biện công tử sao? Thảo nào tôi thấy giọng nói lại quen tai thế này?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro