Chương 68: Dừng Xem Quay Lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Bùm" một tiếng vang thật lớn, cả người Biện Bạch Hiền mất đi thăng bằng té nhào xuống đất, bộ dáng kia nói có bao nhiêu nhếch nhác thì có bấy nhiêu nhếch nhác, đầu gối nặng nề cạ trên mặt đất xi măng, một lớp da thật mỏng nhanh chóng tróc ra, vết thương chảy ra chất lỏng màu đỏ dính đầy bụi đất, nhưng cậu không cảm thấy đau, chỉ lo lắng nhìn về phía chiếc xe từ từ biến mất trong tầm mắt.

Cuối cùng sự mong đợi trong lòng tan vỡ, sao anh ta có thể như vậy? Anh không phải nói chỉ cần mình cầu xin anh sẽ tha cho anh trai sao? Tại sao có thể nói chuyện không giữ lời gì hết?

Thật ra thì, Phác Xán Liệt cũng không có nói qua câu này, chỉ là để cho cậu cầu xin mình, về phần không làm khó Trương Nghệ Hưng, anh chưa hề nói như vậy.

Hiển nhiên, bạn học Biện Bạch Hiền ngây thơ của chúng ta đã hiểu lầm, cho rằng chỉ cần sau tối hôm qua thì anh trai sẽ được cứu.

"Cậu chủ. . . . . . Biện thiếu gia cậu ấy. . . . . . Ngã xuống." Ngô Diệc Phàm nói cẩn thận, vốn anh nghĩ nếu cậu chủ làm bộ như không nhìn thấy, anh cần gì phải làm điều dư thừa, vậy không phải càng khiến cho cậu chủ không vui sao?

Nhưng bộ dáng Biện thiếu gia đáng thương như vậy thật khiến người khác không đành lòng mà! Lúc đang chuẩn bị nhắm mắt không nhìn nữa, cậu ấy lại ngoài dự đoán té ngã xuống đất, trời ơi. Này! Xem ra rất nặng !

Dĩ nhiên Phác Xán Liệt nhìn thấy Biện Bạch Hiền chạy theo ở phía sau xe, anh cũng biết cậu muốn nói điều gì, nhưng căn bản anh không muốn nghe, anh tuyệt không hi vọng cậu ở trước mặt anh nhắc tới cái tên đàn ông chết tiệt kia!

Cho nên dứt khoát mắt không thấy, tâm không phiền, không muốn để ý tới cậu, tránh lại làm phiền một ngày tâm trạng tốt của chính mình.

Nhưng cư nhiên cái cậu trai tay chân vụng về kia té ngã rồi !

Thật là khiến cho anh căm tức!

"Dừng xe! Quay lại đi." Phác Xán Liệt lạnh lùng mở miệng, hết sức khí phách.

Con mèo hoang này đúng là khắc tinh của anh, luôn có thể dễ dàng khiến anh tức giận, thật là con mẹ nó gặp quỷ!

Tài xế sợ đến nỗi tay run một cái, vội vàng đạp ga, quay tay lái, chạy ngược lại.

Trong lòng Ngô Diệc Phàm cảm thán một tiếng: xem ra cậu chủ thật sự rất quan tâm Biện công tử mà! Chỉ có điều phương thức quan tâm của cậu chủ vô cùng bá đạo, không phải người bình thường có thể tiếp nhận được.

Biện Bạch Hiền nhìn bóng xe biến mất, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc bi thương, hơn nữa hai bên đầu gối truyền đến cảm giác đau rát khiến cậu không nhịn được khóc lên, nước mắt lập tức rơi xuống, tràn đầy uất ức.

Đang lúc cậu khóc bù lu bù loa, chiếc Cayenne vốn đã biến mất kia cư nhiên quay lại, bụi bặm từ bánh xe ụp vào mặt cậu, cậu giơ tay lên bịt miệng mũi lại, nhìn đến có chút khó tin.

Bỗng nhiên cửa xe mở ra, đầu tiên đập vào mắt chính là một đôi giày da đen nhánh bóng loáng, ngay sau đó chính là quần tây dài đen, áo sơ mi đen, và cái bộ mặt núi băng thối tha mà cậu vừa ghét lại vừa không thể không đối mặt!

"Đứng lên!" Phác Xán Liệt nhìn xuống cậu trai nào đó ngồi dưới đất khóc đến như một con mèo.

Biện Bạch Hiền quệt mồm muốn đứng lên, lại bất đắc dĩ đầu gối quá đau, còn chưa có đứng vững liền ngã xuống lần nữa, cậu cảm giác cái mông của mình cũng sắp nứt thành hai bên rồi.

"Đau quá!" Cậu không khỏi kêu thành tiếng, hai lông mày xinh đẹp nhíu chặt một chỗ.

"Em là heo sao! Ai cho em đuổi theo ra tới đây? Chạy bộ cũng có thể té thành như vậy, sau này em còn có thể làm cái gì?" Phác Xán Liệt nhìn bộ dáng vụng về ngu dốt của cậu thì không khỏi bốc lửa, nghĩ một đằng nói một nẻo mỉa mai nói.

"Tôi. . . . . . Tôi cũng không phải cố ý muốn ngã xuống." Biện Bạch Hiền uất ức sắp chết rồi, rũ đầu nhỏ giọng nói lầm bầm, trong tròng mắt đen tràn đầy hơi nước uất ức.

Sao tên ác ma này một chút đồng tình cũng không có! Nhìn thấy cậu té thành ra như vậy một lời an ủi cũng không có, chỉ biết châm chọc khiêu khích, đúng là một tên khốn kiếp!

Phác Xán Liệt nhìn vết máu trên hai đầu gối của cậu, trong lòng có một loại cảm giác phức tạp, trong hai tròng mắt lộ ra ý lạnh âm u, không hề chớp mắt nhìn cậu trai vẫn ngồi dưới đất như cũ.

Chợt làm ra một chuyện để cho mọi người phải mở rộng tầm mắt, cúi người đem ôm Biện Bạch Hiền ngồi dưới đất chật vật không chịu nổi lên.

"Này! Anh. . . . . . Anh làm gì thế? Để. . . . . ." Biện Bạch Hiền sợ đến hai cánh tay cuống quít vòng ở trên cổ anh, sợ hãi, song khi tiếp xúc được ánh mắt lạnh buốt của tên ác ma này thì cậu rất biết điều lựa chọn ngậm miệng.

Có điều trong lòng càng lo lắng không yên hơn: Rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Nhìn vẻ mặt anh rất tức giận, là giận mình không thức thời đuổi theo ra đây sao?

Hay là cái gì khác? Cậu có chút u mê.

Ngô Diệc Phàm đứng ở một bên sợ đến ngây người, trời ạ! Cậu chủ. . . . . . Cậu chủ vậy mà ôm Biện thiếu gia lên xe? Oh My God! Đây là ý nghĩa bầu trời muốn hạ Hồng Vũ (*) rồi sao?

(*) Hồng Vũ : Mưa máu là một hiện tượng nước từ trên trời rơi xuống giống mưa, nhưng lại có màu đỏ giống như máu. Đây là một hiện tượng bí ẩn mà các nhà khoa học đang nỗ lực tìm ra câu trả lời cho hiện tượng này. Điều lạ là ở chỗ, các giọt nước đỏ này không hề có cấu tạo ADN như máu thường nhưng lại có thể sinh sôi và tồn tại tốt khi nhiệt độ lên tới 300 độ C. Các trận mưa máu được nhận dạng là ở Kerala, Ấn Độ. Các trường hợp đã được ghi nhận kể từ Iliad của Homer, bao gồm ca thứ tám thế kỷ trước Công nguyên, và được phổ biến rộng rãi. Trước khi thế kỷ 17, nói chung người ta đều tin rằng đó thực sự là mưa máu. Văn học phản ánh thực hành giáo phái, trong đó sự xuất hiện của mưa máu được coi là một điềm xấu, và đã được sử dụng như một công cụ báo hiệu một sự kiện, nhưng trong khi một số trong số này có thể được hình tượng văn học, một số lần xuất hiện là lịch sử.

Một màn có ý nghĩa lịch sử này anh nhất định phải nghĩ biện pháp"Ghi lại", đưa tay vào túi, lặng yên không tiếng động lấy ra chiếc IPHONE4S của anh, nhanh chóng chụp một tấm hình, ngay sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra bỏ vào túi.

Thật ra thì trong lòng rất hồi hộp, Phác Thiếu gia lãnh khốc không được tự nhiên ôm Biện Thiếu Gia có bộ dáng uất ức như cậu vợ nhỏ, chà chà ~~ hình tượng này thật đáng yêu quá đi!

Nhiệm vụ gian khổ mà Phác lão phu nhân giao cho anh cuối cùng đã hoàn thành. (⊙o⊙)

Lúc này tinh thần của Phác Xán Liệt đều tập trung ở trên người cậu trai nhỏ trong ngực, căn bản không rảnh bận tâm Ngô Diệc Phàm làm chuyện mờ ám, cho đến cực kỳ lâu sau này một ngày nào đó, trong lúc vô tình anh mới thấy tấm hình kia, tức giận quát: "Ngô Diệc Phàm! Từ ngày mai trở đi, đi đóng quân ở Châu Phi, khi tôi chưa cho phép thì không được trở về!"

Dĩ nhiên, anh không có đi thật, bởi vì Phác lão phu nhân ra mặt, HO­HO~~

Hình ảnh quay trở lại ——

Biện Bạch Hiền yên tĩnh mặc cho Phác Xán Liệt ôm cậu lên xe, cậu vốn cho là anh sẽ đặt cậu ở chỗ trống bên cạnh, nhưng ——

Anh cư nhiên vẫn ôm mình không buông tay như vậy, làm cho cậu cảm thấy rất lúng túng, lo lắng vặn vẹo uốn éo, muốn rời khỏi ngực của anh.

"Không cho phép nhúc nhích." Phác Xán Liệt hạ thấp giọng nói ở bên tai cậu, bao hàm lực uy hiếp.

Được rồi, không nhúc nhích thì không nhúc nhích, nhưng anh có thể không ôm tôi chặt như vậy không, thật ngột ngạt! Hô hấp cũng khó khăn, người có tiền đều là gia, không đắc tội nổi! Trong lòng Biện Bạch Hiền tức giận thầm nói.

Mặt Phác Xán Liệt lạnh lẽo nhìn chăm chú về phía trước, hai tay vẫn giữ chặt eo thon nhỏ của người nào đó, không buông lỏng chút nào.

Hô hấp nóng rực phun ở bên tai của Biện Bạch Hiền, tê tê dại dại, làm cho cậu rất không thoải mái, chỉ có thể tận lực ngửa đầu ra sau, tránh hô hấp dày đặc của anh.

Thật may là chỉ có mấy phút lộ trình, bằng không cổ của cậu sẽ gãy mất, quả thực là đau khổ!

Ngô Diệc Phàm ngồi ở hàng ghế trước rất là do dự, rốt cuộc nên hay không nên mạo hiểm chụp thêm vài bức nữa đây? Hình ảnh này một khi bỏ qua sẽ không tái diễn nữa đâu! Nhưng ngộ nhỡ bị cậu chủ phát hiện, vậy nhất định anh sẽ chết rất thảm! Nói không chừng còn thủ tiêu bức hình vừa rồi.

Haizzz. . . . . . Vẫn là thôi đi, làm người nên biết thoả mãn!

*****

Đợi sau khi xe dừng hẳn, Phác Xán Liệt tiếp tục ôm Biện Bạch Hiền vào phòng, kêu bảo mẫu lấy cồn i-ốt, bông băng và thuốc đỏ ra, lúc đang chuẩn bị giúp cậu xử lí vết thương.

Người nào đó rất không biết điều lên tiếng, "Phác Thiếu gia, chuyện của anh trai tôi. . . . . ."

Cái này không thể trách Biện Bạch Hiền không biết điều, dù sao giờ phút này trong suy nghĩ của cậu, chuyện của anh trai là lớn nhất, hơn nữa cũng vì thế mà cậu tới đây rồi bị ác ma XOXO, đó cũng là vì có thể cứu anh trai, cho nên với cậu mà nói, những yêu cầu này đều là hợp tình hợp lý .

Nhưng, Phác Xán Liệt không vui mừng. Ngón tay cầm bông băng chợt buộc chặt, gập lại thành hai bên, rơi xuống đất, con ngươi thâm trầm như bóng tối quét về phía người nào đó, ánh mắt lạnh lùng giống như dao găm "Vù vù" xẹt qua xẹt lại ở trên mặt của Biện Bạch Hiền, cậu sợ đến nửa câu sau chưa kịp nói đã nghẹn trở về.

"Em cứ quan tâm hắn ta như vậy? Mong nhớ hắn ta như vậy? Có phải tối hôm qua. . . . . . Cũng xem tôi như hắn ta hay không?" Phác Xán Liệt cắn răng nói từng chữ từng câu, nhất là chữ "hắn ta" thì sự tức giận trong mắt bắn ra đủ để chôn vùi Biện Bạch Hiền.

"Không có. . . . . . Không có, ah đã đồng ý với tôi." Biện Bạch Hiền không hiểu mới vừa rồi còn rất tốt, sao anh lại lập tức kinh khủng thành ra như vậy rồi, nhưng anh khủng bố đến đâu thì cũng phải giải quyết chuyện này!

"Tôi đồng ý với em cái gì chứ ? Em tin hay không, em còn nhắc tới người đàn ông kia ở trước mặt tôi, tôi sẽ khiến anh ta chết không chỗ chôn thân!" Trong nháy mắt Phác Xán Liệt hóa thân thành Ma Vương tới từ địa ngục, sự tức giận trên người giết người trong vô hình.

Biện Bạch Hiền bị dáng vẻ hung ác của anh dọa đến nỗi ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, đây là anh đang ghen sao? Cái ý tưởng to gan này bị cậu phủ nhận ngay sau đó, làm sao có thể?

Nhất định là cậu suy nghĩ nhiều! Ác ma chỉ là có tham muốn giữ lấy cậu tương đối mãnh liệt, cho nên không cho phép cậu tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào có, chuyện của anh trai. . . . . . Rất gấp mà! Nếu không giải quyết chỉ sợ sẽ thật sự phải ngồi tù!

"Tôi và anh ấy chỉ là anh em bình thường, kể từ sau khi mẹ Diệp ngã bệnh, toàn bộ gánh nặng trong nhà đều đặt trên người anh trai, nếu như anh ấy ngồi tù, mẹ Diệp sẽ không chịu nổi cú sốc này . . . . . ."

Mặc dù Biện Bạch Hiền rất sợ, nhưng vẫn lấy hết can đảm lên tiếng, nói đến một nửa thì dừng lại, bởi vì dáng vẻ của ác ma thật sự là quá đáng sợ! Trong tròng mắt đen sâu thẳm sắp đóng băng cậu rồi, bàn tay nắm chặt quả đấm của anh nổi gân xanh lên, giống như lúc nào cũng có thể đánh tới mình.

"Oanh" một tiếng vang thật lớn, miểng thủy tinh trên khay trà vỡ rồi, Biện Bạch Hiền sợ hãi che miệng, hai mắt trợn tròn nhìn về phía đôi tay chảy máu.

"Anh. . . . . . anh chảy máu." Cậu ô ô a a nói.

@S @mgk

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro