Chương12: Gặp Thoáng Qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Xán Liệt lạnh lùng liếc người nào đó một cái, nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa, yên ổn tựa vào ghế ngồi, giống như mọi chuyện vừa xảy ra không tồn tại.

Cũng trong lúc đó, đèn xanh sáng, tài xế lái xe rời đi, Ngô Diệp Phàm mất mặt sờ lỗ mũi, trong lòng buồn bực: vừa rồi rõ ràng ánh mắt cậu chủ nhìn Biện Công Tử lộ ra chút quan tâm mà!

Bằng nhãn lực của bản thân, không có khả năng đoán sai! Chẳng lẽ. . . . . . Anh liếc nhìn người nào đó đang nhắm mắt dưỡng thần, lại nhìn bóng lưng mỏng manh dần dần đi xa, mày nhăn lại, trầm tư.

"Tối nay tìm cho tôi một người phụ nữ." Trong buồng xe yên tĩnh, Phác Xán Liệt thình lình thốt lên một câu, làm Ngô Diệp Phàm sợ tới mức giật mình một cái, kinh ngạc ngẩng đầu, "Tìm phụ nữ làm gì?"

Hoàn toàn chưa suy nghĩ đã thốt ra khiến Ngô Diệp Phàm thật muốn cắn lưỡi tự sát, tìm phụ nữ còn có thể làm gì? Đương nhiên là "này nọ í é í é" "này nọ í é í é" đó!

Xem ra sau tối hôm qua, Phác thiếu không còn chán ghét phụ nữ nữa, đúng là một chuyện tốt, đoán chừng mấy thục nữ danh môn của thành phố C sẽ điên cuồng chen nhau muốn lên giường với Phác thiếu.

Không khí lạnh lẽo trên đầu khiến Ngô Diệp Phàm mất tự nhiên nặn ra một nụ cười rực rỡ, "Cậu chủ yên tâm, tối nay bảo đảm khiến cậu hài lòng."

Lúc này Phác Xán Liệt mới nheo mắt lại không nhìn anh nữa, bóng dáng cậu bé nhỏ vừa rồi, đáng chết, vẫn còn lúc ẩn lúc hiện trong đầu anh, làm lòng anh phiền loạn, đưa tay kéo cà vạt, miệng thở ra một hơi.

Anh không tin chỉ có cậu bé kia mới có thể mang cho anh cảm giác, tối nay, phải thử nghiệm một phen!

*****

Tinh thần của Biện Bạch Hiền hoảng hốt đi về trường học, dọc theo đường đi bị người chỉ trỏ, cậu coi như không nhìn thấy cũng không nghe thấy, vào kí túc xá đi đến bên giường, quần áo cũng không thay liền chui vào trong chăn.

"Cậu làm sao vậy? Bị bệnh sao? Không khỏe chỗ nào?"  Hoàng Tử Thao liên tiếp hỏi, trong lúc vô ý lại thấy trên mặt Biện Bạch Hiền có năm dấu tay đỏ tươi, nhất thời giọng nói cao lên vài phần.

"Đây là bị tên khốn khiếp nào đánh? Chán sống sao lại dám ra tay đánh người! Xem mình trừng trị nó thế nào!"

Cậu và Biện Bạch Hiền học chung một trường hồi trung học, mặc dù lúc đó có biết nhau nhưng không thân lắm, từ khi lên đại học, được xếp vào cùng một lớp, ở chung trong kí túc xá, hai người mới phát hiện có loại tiếc hận không thể gặp sớm hơn, không chỉ hiểu nhau mà còn rất ăn nhịp.

Còn hai người khác, một là cậu bé sảng khoái, hoạt bát đến từ Sơn Đông; còn lại là một cậu bé dịu dàng, thanh tú đến từ Huy Châu.

Bởi vì mới ở chung nửa học kỳ, giữa bốn người vẫn tồn tại chút khoảng cách, chưa hoàn toàn mở lòng với nhau.

"Không có việc gì. . . . . ." giọng nói của Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng mà buồn bực, bây giờ cậu không muốn nói chuyện, một chút cũng không muốn nói, bao gồm cả với người bạn tốt nhất Hoàng Tử Thao .

Chỉ muốn làm đà điểu che dấu bi thương của bản thân. Hoàng Tử Thao nhíu mày nhìn bạn tốt co thành một đống, chỉ cần là người có mắt liền nhìn ra được -- cậu, rất, không, ổn, nhất định là đã xảy ra chuyện lớn gì rồi!

Sao chưa đến một ngày, đã xảy ra chuyện rồi? Bình thường Bạch Hiền không kết thù với ai mà? Đến tột cùng là tên khốn khiếp nào ra tay tàn nhẫn như vậy? Để cậu biết được tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt!

Hừ! Quả thực là không bằng cầm thú!

-------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro