Happy ChanBaek's Day~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Khụ khụ khụ"

Biên Bá Hiền không ngừng ho khan, cậu mệt mỏi chuyển động thân thể đã trở nên yếu ớt, nâng mắt hướng về phía cửa sổ to trước mặt, nhẹ giọng hỏi.

"Hôm nay thời tiết bên ngoài có tốt không?"

Nhóm người hầu đang bày biện bát đũa trên bàn ăn nghe cậu hỏi liền ngừng hết động tác, nhưng tuyệt nhiên không một ai lên tiếng trả lời Biên Bá Hiền.

"Thời tiết tốt không?"

Giọng nói nhẹ như gió thoảng lại vang lên, ẩn chứa vài phần thiếu kiên nhẫn, Bá Hiền thực sự cảm thấy khó chịu.

Căn phòng một lần nữa rơi vào im lặng, không ai có đủ can đảm đối mặt với câu hỏi thường niên này. Thậm chí, chỉ nói một câu "thời tiết bên ngoài tốt lắm", tốt đến mức phải ra ngoài một chút, vẫn là không có một lời nào được thốt ra. Điều này quả thực là một sự trừng phạt với Bá Hiền, tâm tư cậu hỗn loạn, không biết phải làm như thế nào để có thể loại bỏ đi đám tơ vò rối tung trong lòng.

Biên Bá Hiền dời mắt đến món ăn được mang lên, thấy được lại thở dài một hơi. Rốt cuộc đến bao giờ mới có thể thay đổi chứ? Bát cháo này mỗi ngày đều ăn đến 3 bữa, liên tiếp như thế một thời gian dài rồi. Bá Hiền vẫn là cầm lấy chiếc muỗng, cho một miếng vào miệng. Sáo rỗng, không cảm nhận được hương vị gì cả. Cậu bỗng nhiên vung tay hất đổ bát cháo, chiếc bát thủy tinh số lượng có hạn rơi nát trên mặt đất, vấy bẩn vào chiếc thảm đắt tiền. Đám người hầu hốt hoảng vội quỳ xuống dọn dẹp. Biên Bá Hiền cụp mắt, sắc mặt tái nhợt.

Cánh cửa lớn trong phòng chậm rãi mở ra, người kia đi vào trong phòng nhìn thấy cảnh tượng này cũng không hề tức giận, chỉ thản nhiên nở một nụ cười nhàn nhạt, "Các người lui xuống đi."

Người hầu nhanh chóng rời đi hết, trong phòng chỉ còn lại hai người, Bá Hiền lúc này mới nâng mắt lên nhìn đối phương, vẻ mặt tức khắc trở nên vô tội.

"Tâm tình tôi không tốt, nên mới đánh vỡ bát cháo kia."

"Vì cái gì mà tâm tình lại không tốt?"

Phác Xán Liệt tiến tới ngồi xuống bên giường, theo thói quen xắn tay áo sơ mi lên, rồi vươn tay lấy ống nghe đặt ở đầu giường.

"Bọn họ không trả lời tôi."

"Không trả lời em cái gì hả?"

Đem ống nghe mang vào tai, hắn dịch chuyển thân mình cách Bá Hiền một khoảng thích hợp, nhẹ giọng phát ra âm thanh trầm thấp khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

"Bọn họ không nói cho tôi biết thời tiết bên ngoài như thế nào."

Vén góc áo ngủ của Bá Hiền lên, Phác Xán Liệt mang ống nghe dò xét vào trong, hai mắt nhắm lại còn chăm chú lắng nghe.

"Tim đập thực vững vàng, gần đây hẳn là tâm trạng không tồi."

Vừa định mang ống nghe rời khỏi lại bị Bá Hiền đè lại, cậu giương mắt nhìn hắn, đuôi mắt hơi rũ xuống, tóc mái thật dài che phủ mí mắt làm cậu không khỏi khó chịu mà nheo mắt lại.

"Vậy anh mau nói cho tôi biết, thời tiết rốt cuộc có tốt không?"

Phác Xán Liệt cười cười cầm lấy tay Bá Hiền, rút ống nghe ra khỏi áo ngủ, lại có chút không đứng đắn vuốt ve mạch đập của Bá Hiền. Sau đó hắn đem tay phải nâng lên lộ ra chiếc đồng hồ trên cổ tay, thoáng xem một chút ở trong lòng lại lẩm nhẩm.

"Mạch đập cũng tốt lắm, hẳn là gần đây nghe lời uống thuốc rồi."

"Anh mau nói cho tôi biết đi." Bá Hiền rút mạnh tay về, tựa như đối với việc đối phương lôi thôi không chịu trả lời câu hỏi của mình mà trở nên sinh khí, cậu nheo mắt lại, đầu cũng nghiêng nhẹ về một bên.

"Thời tiết bên ngoài có tốt không? Bác sĩ Phác, anh nói đi, thời tiết có tốt hay không hả?"

Bác sĩ Phác được gọi khóe miệng liền cười cười, sờ đầu Bá Hiền, có chút ôn nhu trả lời câu hỏi của người kia.

"Tốt, thời tiết bên ngoài rất tốt, đã muốn vào xuân rồi."

"Thật sao?"

Bá Hiền chống thân mình đến trước mắt bác sĩ, đem hai tay đặt lên đầu vai hắn.

"Hẳn là có chim nhỏ bay tới bay lui đi? Chúng kêu thật vui tai, đã nghe thấy chưa?"

"Không chỉ có chim nhỏ, vạn vật đều đã có sự sống lại rồi."

Bàn tay to lớn vòng qua eo nhỏ của Bá Hiền, có chút thô ráp ma xát chiếc bụng láng mịn, da dẻ trắng trẹo lại hồng hào, bác sĩ Phác dùng tay dò xét qua thân thể cậu, ánh mắt ngập tràn ôn nhu.

"Chúng kêu nghe cực kì vui tai, chính là không bằng em nha."

Bá Hiền nghe bác sĩ nói liền khanh khách cười rộ lên, trở nên cực kì vui vẻ, dù lời nói dịu dàng vẫn không che mất đi một tia nhục dục. Ánh mắt cậu phóng ra nhu hòa, hơi hơi hé mở cái miệng nhỏ nhắn đầy mong chờ, lộ ra đầu lưỡi hồng phấn. Đối phương không chần chừ đưa môi lại gần dò xét đầu lưỡi mà hôn. Bá Hiền ngồi thẳng lưng muốn dán chặt lấy đối phương, cậu quanh năm không vận động nên thân thể cực kì mềm mại, gần như là ngồi trong lòng hắn. Một bên được hôn, một bên hôn đối phương, trên người dường như phát ra dương quang rực rỡ. Bá Hiền có chút hổn hển thở gấp, sắc mặt tái nhợt thường ngày rốt cuộc cũng đã có chút huyết sắc, cậu híp mắt cười như một động vật nghịch ngợm, ngón tay thon dài vuốt ve hầu kết đối phương.

"Xán Liệt~"

"Hai ngày nay thân thể thật không tồi." Xán Liệt cười cầm lấy bàn tay cậu đang vuốt ve hầu kết mình đưa lên miệng nhẹ nhàng cắn một chút, "Có thể làm chút vận động."

"Vận động gì chứ? Anh chính là nói em không được dùng sức quá độ nha~"

"Em nói gì chứ?"

Xán Liệt nghiêng đầu cười, bàn tay to xoa trán Bá Hiền, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cậu. "Nghe nói Biên tiên sinh và phu nhân đã xuất ngoại rồi? Thế nào lại yên tâm để đứa con ốm yếu như em ở chỗ này?"

"Còn không phải do có bác sĩ gia đình ở đây sao?" Bá Hiền vẫn một mực cười như cũ, tiếng cười tựa như ngọc châu, tiểu thiếu gia quanh năm tính tình cáu kỉnh quái dị, chỉ có đối với vị bác sĩ trước mặt đây mới lộ ra bộ dạng xán lạn lại mê người. Ánh mắt cậu tựa hồ raóng ra nhu tình, nghiêng đầu tựa lên bờ vai to lớn của Xán Liệt.

"Ba mẹ hôm nay không có ở nhà, anh có muốn giúp em vận động một chút không?"

"Em muốn vận động thế nào?" Xán Liệt đỡ lấy thắt lưng của Bá Hiền, một tay nâng lên kéo lấy tấm màn trên giường.

Cái miệng nhỏ nhắn hé ra đóng lại tựa hồ có thể phun ra xuân dược, Bá Hiền theo cánh tay rắn chắc của Xán Liệt một đường sờ lên.

"Trên giường vận động !"

Tay Phác Xán Liệt hơi dùng sức kéo, tấm màn trong suốt mới có thể hạ xuống, hai thân ảnh liền vào quấn vào nhau, gian phòng bỗng chốc trở nên ấm áp.

Trong màn che mơ hồ lộ ra đường nét hai thân thể quấn chặt nhau, Bá Hiền đặt thân mình trên người Xán Liệt, thân thể mềm mại giống như có thể tùy theo nam nhân trước mắt mà biến hóa, cậu tựa vào lồng ngực của Xán Liệt mà dụ hoặc cười mềm mại.

"Bác sĩ, anh mau tới kiểm tra đi a~"

Nói xong liền cầm tay Xán Liệt cho vào áo ngủ rộng thùng thình của bản thân, bàn tay to lớn của hắn cứ thế liên tục ma sát thân thể ở trước ngực, Xán Liệt dựa vào bên giường vui vẻ cười cười khi nhìn thấy tiểu thiếu gia ngày càng động tình.

"Không phải đều đã kiểm tra qua sao? Tim đập rất vững vàng, mạch cũng bình thường."

"Kiểm tra cả triệu chứng khi mà tất cả đều bình thường, em vẫn cảm thấy khó chịu nha."

Bá Hiền nghiêng đầu, đưa lưỡi nhỏ thăm dò bên trong môi của Xán Liệt, cậu vươn đầu lưỡi ra liếm nhẹ rồi mút mát, kéo lấy môi dưới của Xán Liệt mà gặm cắn. Thật nhìn không ra một tiểu thiếu gia lại có thể trở nên sắc dục như thế này. Người yêu ôn nhu lịch thiệp lại là bác sĩ gia đình, Bá Hiền chưa từng cho rằng bác sĩ cùng mình làm chuyện này có gì sai trái, ngược lại mỗi lần ở dưới thân hắn đều mang đến cho cậu cảm giác phát nghiện. Cậu chưa bao giờ biết rằng thì ra trên đời lại tồn tại điều tuyệt vời như vậy. Cảm nhận trái tim bùm bùm nhảy lên quả thực khó chịu, nhưng không phải bởi vì ốm đau, loại cảm giác này vừa kỳ diệu vừa tốt đẹp, một mực làm Bá Hiền lún sâu.

Cậu buông môi Xán Liệt ra, đem bàn tay to lớn của hắn chạm đến vị trí trái tim mình. "Anh sờ thử xem, tim của em có phải đập rất nhanh không?"

"Như vậy, so với vừa rồi đập nhanh hơn, như thế nào, không thoải mái?" Bác sĩ đột nhiên giả ngốc, biết rõ còn cố hỏi ngược lại Bá Hiền, cậu lại vui vẻ cười rộ lên, ngón tay thon dài vươn đến mà chậm rãi cởi bỏ thắt lưng của Xán Liệt.

"Bác sĩ, em là bởi vì anh mà trở nên không thoải mái, anh phải chịu trách nhiệm nha, không phải vì chữa trị cho thân thể em nên mới đến sao?"

Nhìn thấy Bá Hiền quỳ gối trên giường ghé vào trước người mình, cái miệng nhỏ nhắn đầy chờ mong đã mở ra khiêu khích hạ thân hắn, Xán Liệt chống tay đỡ thân thể.

"Vậy hiện tại em có sao không?"

Bá Hiền ngẩng đầu, tròn mắt cong môi cười. "Hẳn là trước tiên phải cho bác sĩ một chút ngon ngọt, mới có thể trị liệu cho em thật thật tốt đi?"

"Bá Hiền thật là một đứa nhỏ thông minh nhu thuận."

Một câu nói hai người âm thầm thông đồng giữ bí mật, Bá Hiền cúi thân mình xuống bắt đầu động tác phun ra nuốt vào kích thích Xán Liệt, thân thể mềm mại cũng không tự giác mà lay động lên xuống. Phác Xán Liệt quả thật không thể nhịn được nữa, thoáng chốc đem người kia lật lại đặt ở dưới thân, hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang hé mở kia, chiếc miệng bé xinh vừa có thể nói lại vừa có thể làm được việc.

Bá Hiền khóe môi cong cong tùy ý Xán Liệt hôn, cậu bao bọc dục vọng của Xán Liệt, làn da trắng nõn bắt đầu trở nên phiếm hồng. "Bác sĩ, anh làm sao mà chữa trị cho em được? Rõ ràng là đang khai phá em."

"Thích không?"

"Thích!"

Bá Hiền thăm dò ngẩng đầu lên, mạnh bạo hôn một cái lên trán Xán Liệt phát ra tiếng 'moa' đáng yêu. Cậu một lần nữa nằm xuống giường, chủ động vén áo sơ mi của Xán Liệt lên, thân người rắn chắc đẹp đẽ liền phơi bày trước mắt. Bá Hiền có chút tham lam đưa tay lên vuốt ve, thành công khơi dậy dục hỏa trên người hắn.

"Anh gần đây hẳn là lại đi vận động rồi?"

"Ừm, thời tiết đang chuyển biến tốt."

Bỗng có chút thương tiếc mà cúi đầu hôn Bá Hiền một chút. "Chờ thân thể em khỏe lên, tôi sẽ mang em ra ngoài hóng gió."

"Em th-thật sự có thể ra ngoài sao?"

"Có thể."

Xán Liệt vén phần tóc mái của Bá Hiền lên lộ ra vầng trán xinh đẹp, "Quả thật là một đứa nhỏ xinh đẹp, không nên cứ mãi nhốt trong phòng."

Bá Hiền khanh khách cười lộ ra hàm răng xinh đẹp, lại không ngừng cọ xát thân thể Xán Liệt.

"Bác sĩ nói em là đứa nhỏ xinh đẹp, xem ra bác sĩ rất thích em đi?"

"Đương nhiên thích, thích nhất là em."

Xán Liệt nâng cao khóe miệng cười vui vẻ, hắn bắt đầu động tác mà từng chút một nhấm nháp Bá Hiền, nhìn người dưới thân thở gấp liên tục càng thêm kích thích thần kinh Xán Liệt, hắn nhịn không được rốt cuộc tiến lên phía trước mà trêu chọc người kia. Dù sao thân thể này cũng đã sớm quen với Xán Liệt, đã sớm được hắn năm lần bảy lượt thưởng thức, Xán Liệt híp mắt nhìn Bá Hiền thuận theo tần suất lay động của mình, gương mặt vốn tái nhợt của cậu nhiễm không ít sắc hồng, chiếc miệng nhỏ nhắn hơi giương lên mơ màng rên rỉ, chóp mũi nhỏ không ngừng phả ra hơi nóng, lông mi run run vương chút nước. Xán Liệt bỗng nhiên gấp gáp, cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ thấy Bá Hiền như vậy, dù đã làm không biết bao nhiêu lần, cũng có thể đồng nhất xem như không thua tiểu yêu tinh mềm mại câu tâm động tình là bao, hắn không thể kiềm lòng lại thúc đẩy càng thêm dữ dội, sợ Bá Hiền nhịn không được phát ra âm thanh quá lớn mà xoay người hôn lên môi cậu, tất cả tiếng rên rỉ đều bị nuốt vào bụng, chỉ còn tiếng ưm a ấy vậy mà lại càng thêm phiến tình. Bá Hiền vươn tay lung tung cầm lấy tay Xán Liệt, hai thân thể hợp lại thành một thể càng ngày càng phân không ra.

_____________________________

Xán Liệt chỉnh lại quần áo, đứng trên lầu một nhìn xuống phòng khách, lộ ra vẻ mặt trầm ổn thường ngày mà đối diện với Biên tiên sinh và phu nhân. Người đàn ông trước mắt ngẩng đầu nhìn Xán Liệt, "Bá Hiền gần đây thân thể thế nào rồi?"

"Tiên sinh, thiếu gia thân thể hôm nay thực rất tốt, gần đây trạng thái đều rất ổn."

"Thật sự là quá tốt." Phu nhân nghe lời nói của Xán Liệt mà nhẹ nhàng thở ra. "Đứa nhỏ này từ lúc bé thân thể đã suy yếu, may mắn có bác sĩ Phác chăm sóc, thật sự là phiền cậu, mong cậu về sau hãy trông nom nó thật tốt."

Xán Liệt lễ phép gật đầu, "Tôi sẽ chiếu cố tiểu thiếu gia hết mình, xin phu nhân yên tâm." Ngẩng đầu chống lại ánh mắt của Bá Hiền đang nghe lén ở cửa, Xán Liệt nheo mắt, trên môi chan chứa ý cười, "Tôi sẽ, dùng hết tâm ý, chiếu cố thiếu gia."

Bá Hiền ở cửa cũng chậm rãi cười rộ lên, cậu cong chân dài trắng nõn lộ ra khỏi áo ngủ, còn mơ hồ lưu lại hôn ngân sau trận hoan ái kịch liệt. Bá Hiền tựa như ăn vụng kẹo, hẳn là một tiểu hài tử nhu thuận với nụ cười xấu xa lại đầy mê người, cậu buông chân, giả bộ gõ cửa mà tiến vào, bước chân nhỏ tiến đến đứng bên cạnh Xán Liệt, "Ba, mẹ."

"Sao lại xuống lầu? Cơ thể có khỏe không?"

"Vâng, thân thể tốt hơn nhiều rồi." Bá Hiền ngẩng đầu nhìn Xán Liệt, "Ít nhiều vẫn có bác sĩ Phác chăm sóc, ba mẹ ra ngoài vài ngày, bác sĩ mỗi ngày đều tới đây xem con, đều trở nên rất thoải mái."

"Bởi vì có bác sĩ, chúng tôi cũng yên tâm, có điều bác sĩ luôn phải chạy qua chạy lại chẳng phải rất trở ngại sao, như vậy đi, cho cậu tiền lương gấp ba, ở lại đây đi, vẫn còn rất nhiều phòng cho khách."

"Như thế này, quá thích hợp đi?" Xán Liệt nhìn thoáng qua Biên tiên sinh và phu nhân, lại cúi đầu nhìn Bá Hiền đang nghiêng đầu cười hết sức ôn hòa, "Được, bác sĩ cứ ở trong nhà đi, như vậy cùng với tôi, tôi cũng không phải lo sợ." Mà bàn tay nhỏ bé đã sớm lén lút ở sau lưng ba mẹ mà sờ sờ mông Xán Liệt, khiêu khích nhéo một chút.

Ban đêm, trời đã tối đen, Bá Hiền tựa vào đầu giường sau khi uống xong thuốc buổi tối, bây giờ lại uống thêm một chút sữa nóng. Nắm cửa nhẹ nhàng chuyển động, người tới bước nhẹ vào phòng, Bá Hiền liền buông ly thủy tinh xuống, lấy tay chỉ chỉ vết sữa bên mép, "Giúp em lau sữa bên khóe miệng này đi."

Xán Liệt tiến lên phía trước, đèn đầu giường chiếu rõ ràng gương mặt điển trai của hắn, bác sĩ Phác cười cười ngồi ở bên giường, nâng cằm Bá Hiền lên, sau đó vươn đầu lưỡi liếm bên khóe miệng của cậu, "Đã sạch sẽ."

Bá Hiền dịch chuyển thân thể vào phía trong giường, xốc chăn lên ý bảo hắn mau tiến vào, Xán Liệt nhướn mày, "Như vậy ổn không? Thiếu gia."

"Anh nói xem." Bá Hiền nghiêng đầu nhìn Xán Liệt, cổ áo ngủ tuột xuống đã muốn lộ ra xương quai xanh tuyệt đẹp, "Em chính là làm cho ba mẹ giữ anh ở lại trong nhà, bác sĩ, anh đã nói sẽ dùng hết tâm ý chăm sóc em mà."

Xán Liệt cười cười tiến vào trong chăn, kề thân thể mình sát vào Bá Hiền, "Em thật là một tiểu bại hoại."

"Không may bọn họ bỗng nhiên vào đây thì phải làm sao bây giờ?" Bá Hiền ôm lấy thắt lưng của Xán Liệt, thoải mái nở một nụ cười thật tươi.

"Không sao", hắn ở bên tai Bá Hiền thì thầm, "Tôi đã khóa cửa rồi.

"Anh mới là tên vô lại." Bá Hiền khanh khách cười, nép vào trong lồng ngực Xán Liệt, "Bác sĩ, sau này mỗi ngày em đều có thể thấy anh."

"Vui không?"

"Vui lắm luôn, bác sĩ phải chăm sóc em cả đời nha."

"Đương nhiên rồi, tiểu thiếu gia."

Đóng cửa tắt đèn, gian phòng chìm vào một mảng tối đen, im lặng ban đầu chậm rãi bị tiếng dây dưa dinh dính lấn át. Hẳn là một đêm thật dài, phá hư thiếu gia, lại phá hư cả bác sĩ, ai cũng chạy không thoát. Em dùng thân mình thu hút anh, lại dùng linh hồn này mà ôm lấy anh, anh còn muốn chạy sao? Bác sĩ Phác~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek