[ChanBaek] [Fanfic | Edited] Nhìn thấy em cười [Đoản văn]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu tháng bảy mưa phùn kéo dài. Chạng vạng, chút phiếm hồng trên trời đã không ngớt thả xuống, cả thảy những ngã tư bị sương mờ phủ kín, lúc này một bóng dáng bé nhỏ xuất hiện ở góc đường, chính là Byun BaekHyun. Ngẩng đầu lên, dưới mớ tóc mai phủ trán lộ ra đôi đồng tử đen láy, ý thức được cơn mưa này không thể sớm tạnh, lui lại mấy bước mà đứng trước cửa ra vào lớn bằng thủy tinh trong suốt. Kéo chặt chiếc áo một chút, cài thêm mấy nút áo phía trên, luồn tay vào mái tóc đen xoa xoa, ngẩng mặt lên nhìn mưa lại khẽ thở dài, có vẻ như đã bắt đầu nhàm chán. Thật lâu sau, lục trong cặp chéo màu nâu lấy điện thoại cầm tay ra nhìn thời gian, liên tục ngó nghiêng vào bên trong tòa cao ốc, tựa hồ là đang chờ ai. Dựa người vào cánh cửa thủy tinh, đôi chân nhỏ nhịp nhịp tạo tiết tấu, nhẹ nhàng vẽ lên mặt đất những hình bằng nước .

Nhìn xung quanh một lúc có vẻ đã thấy người đi ra, lập tức tiến về phía trước. Rành rành đang nhìn người đó mỉm cười đến độ xấu hổ tan biến mất, nhẹ giọng mà gọi một câu.

“Giám đốc…” Hai tay không tự giác hạ xuống nắm vạt áo người bên cạnh, nhìn thấy người kia đi thực nhanh, ý định mời hắn ăn một bữa mắc nghẹn ở cuống họng, ngay cả ô cũng không lấy đã vội vã rời đi.

Bóng dáng cao lớn đi mỗi lúc một xa, BaekHyun xoay người chạy về phía đại sảnh, cầm lấy một cái ô công cộng, liều mạng đuổi theo Park ChanYeol.

“Cầm lấy ô đi… Giám đốc Park…”

Park ChanYeol dừng chân, nhìn Byun BaekHyun bị mưa làm cho ướt vẫn duỗi thẳng tay đưa ô cho mình, dưới trán là đôi đồng tử xinh đẹp, gương mặt trắng nõn lộ ra một làn hơi mỏng ửng đỏ.

“Cậu bị ngốc à? Có ô chính mình lại không che.” Park ChanYeol lắc đầu, nhìn kẻ thấp hơi mình nửa cái đầu đích thị Byun BaekHyun.

“Sao… Tôi… là muốn… chính là cảm thấy giám đốc ướt mưa sẽ không tốt… Quần áo bị làm hư quả thực đáng tiếc… Chuyện đó… tôi… tôi không có sao…” Suy nghĩ đã bắt đầu rối tung, vẫn duỗi thẳng cánh tay mà không có định buông xuống, cũng không biết trả lời Park ChanYeol thế nào, ngay cả lời nói cũng không thể tổ chức tốt, BaekHyun cảm giác mình giống như một cô gái đang tỏ tình, nháy mắt hai má càng đỏ, cũng không dám nhìn vào đôi mắt to đang cười kia.

“Đưa đây.” Park ChanYeol thấy BaekHyun không nhúc nhích, tự mình cầm lấy ô giương ra. Nhìn người trước mắt vẫn bất động, kéo thật nhẹ vào bên cạnh mình. “Vào đi, cậu cũng đừng để bị ướt.”

Thân hình theo lực kéo mà hướng tới gần, ánh vào mi mắt là bộ âu phục đen với cavat đỏ, tiếp đến là mùi thuốc lá nhẹ làm hỗn loạn hô hấp, trên đỉnh đầu đều có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp. Kín đáo ngẩng lên nhìn, đó đích thị là đôi mắt to xinh đẹp, xấu hổ giấu một cái cười mỉm, cúi đầu mặc nhiên không lên tiếng.

“Nhà cậu ở đâu? Thật xin lỗi, tôi không biết.”

“Dạ?” Ngẩng đầu nhìn nhận ra đang đứng bên cạnh Park ChanYeol lại cảm thấy mưa gió không còn đáng sợ chỉ sợ một chút không kìm chế được, nghĩ đến vừa nãy Park ChanYeol bộ dạng vội vã hẳn có chuyện trọng yếu, thôi thì quên luôn đi.

“Chúng ta đi ngược hướng, giám đốc cứ đi trước, tôi tự có thể đi… là tốt rồi…” Nói xong rời khỏi ô, không chần chừ mà đưa chân còn lại ra, cánh tay đã bị siết chặt.

“Khoan đã…” Park ChanYeol dùng sức kéo BaekHyun trở về cạnh người mình, thân thể gầy gò ngoan ngoãn tựa vào thân người luôn. BaekHyun bị mưa làm cho ướt tóc, kèm theo hai má đỏ ửng cùng cái tai cũng đã dính vài giọt mưa rất đáng yêu. Bướng bỉnh rụt tay lại, bởi vì cảm thấy lạnh nên đôi môi mỏng đã hơi run nhẹ, làm cho người ta nhịn không được muốn đùa một phen.

“Cậu… có phải thích tôi không?”

“Sao?…” BaekHyun mở to hai mắt nhìn, ngơ ngác thấy cặp mắt trưng ra của ChanYeol với vẻ mặt đắc ý.

“…Vì cái gì… mà nói như vậy…” Nghĩ có phải chính mình quá lộ liễu nên bị phát hiện, giọng nói dần dần phủ đầy lo lắng, né tránh ánh mắt kia đang nhìn mình thấu tận đồng tử.

“Cảm giác thôi, chẳng lẽ không đúng sao?” Hạ thấp thân hình, đối diện BaekHyun, nhíu mày hỏi ngược lại.

“Không… Không có đâu… Không thể nào…” BaekHyun lui người về phía sau, thực sự là không chịu nổi khoảng cách gần như vậy, sợ tim mình đập nhanh quá sẽ bị phát hiện.

“Như vậy a… Thực tốt vì cậu không thích tôi, tôi có người yêu rồi, haha.” Đứng thẳng dậy, sờ sờ sau ót, gương mặt tuấn tú mang theo nét ngây thơ vừa nói xong đã làm người khác tan nát cõi lòng.

Những rung cảm ngọt ngào cẩn trọng mà nháy mắt tan ra, trái tim giống như bị đâm một đao khó chịu vô cùng. Không dám ngẩng lên nhìn khuôn mặt tươi cười kia, sợ chính mình không thể ngăn nước mắt, chua xót nuốt xuống cổ họng. Lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu khoe ra bất thành một nụ cười.

“Chuyện đó… Giám đốc, tôi đi trước, đột nhiên nhớ đến có việc gấp, gặp lại sau.” Xoay người đi cũng là khoảnh khắc nước mắt không chịu được mà rơi xuống, nghĩ rằng cơn mưa rồi cũng sẽ mang nó đi theo.

BaekHyun thích giám đốc Park ChanYeol đã lâu. Vẫn nhớ rất rõ cảnh tượng lần đầu gặp Park ChanYeol ở buổi liên hoan của công ty, chính mình mặc trang phục rẻ bèo bộ dạng ngây ngô không thể làm hắn ấn tượng, tò mò đi khắp nơi, nhìn cái này ngắm cái nọ, hệt như đứa trẻ được đến khi vui chơi. Đột nhiên nhạc tắt, Park ChanYeol chậm rãi đi về phía sân khấu, BaekHyun đích thị trong mắt chỉ có thể nhìn theo một mình Park ChanYeol mà thôi. Thời khắc kia BaekHyun đã nhớ rõ tên của hắn, nhớ rõ giọng nói mà bóng dáng cao lớn của hắn. Nhớ thực kĩ khuôn mặt tuấn tú, nhớ cả ánh mắt biết cười đó nữa.

BaekHyun đều hi vọng có thể gặp Park ChanYeol ở công ti nhiều hơn, chính là bởi vì không trùng chuyên ngành nên hai người có rất ít cơ hội gặp mặt. Vô tình chạm mặt nhau ở thang máy cũng làm cho BaekHyun cảm thấy thực hạnh phúc, cho dù chỉ một lời hỏi thăm đơn giản cũng khiến cậu vui vẻ trong một thời gian dài. Công ty mới mở cuộc họp khiến BaekHyun rốt cục cũng có thể gặp Park ChanYeol. Chiến dịch lần này được bàn bạc, nhiệm vụ giao cho BaekHyun, giống như trúng liên tiếp mấy tờ vé số, BaekHyun cực kỳ vui vẻ càng dốc sức làm việc. Dần dần, thời gian vài ngày đó BaekHyun không chỉ có thể nhìn thấy Park ChanYeol nhiều hơn mà còn có thể trò chuyện thực nhiều, dù nội dung đàm luận chỉ là về công việc cũng làm BaekHyun vui vẻ thực sự.

Vốn định hôm nay mời ăn một bữa, nói chuyện phiếm, BaekHyun đả sắp xếp rất tốt hết thảy mọi thứ cùng Park ChanYeol, trăm triệu không ngờ Park ChanYeol đã có người yêu.

Suy nghĩ hỗn tạp, tâm tư vỡ vụn, cũng không biết đã đi đến đâu, đi bao lâu rồi.

• • Thì thầm, thì thầm • •

Tiếng còi xe vang lên inh ỏi khiến cậu bừng tỉnh sau khi đắm chìm trong những ưu sầu. BaekHyun bị tiếng còi làm giật mình, vội vàng xoay người xem xét nên không đứng vững mà lảo đảo một chút. Một chiếc xe nhỏ màu đen dừng bên cạnh. Lúc nhìn cửa xe đã thấy người ngồi đó chính là Park ChanYeol, BaekHyun sắc mặt càng khó coi, xoay người định đi tiếp.

“Đợi một chút… Không phải cậu có việc gấp sao? Để tôi chở cậu đi.” Nhìn thấy BaekHyun rời đi, Park ChanYeol vội xuống xe đuổi theo đứng chặn trước mặt BaekHyun, giơ tay chắn trên đầu hai người để tránh cơn mưa như trút nước. Cúi đầu nhìn thấy người đối diện hai mắt sưng đỏ, nhếch môi, thốt ra một câu xin lỗi.

“Cậu không sao chứ…” Nhìn thấy người trước mắt không nói một lời, hạ thấp thân mình mà hỏi đầy lo lắng.

“Tôi không sao, cảm ơn, không cần anh quan tâm.” Đứng cách Park ChanYeol một chút, BaekHyun cũng không thèm nhìn mặt, tiếp tục đi về phía trước.

“Cậu giận tôi sao?” Xoay người nhìn đã thấy cơ thể BaekHyun bị thương.

“Tôi… Tôi vì cái gì mà phải giận, thật buồn cười!” BaekHyun lần đầu tiên cảm thấy lời nói của Park ChanYeol với mình như vậy thực đáng ghét, ngữ khí cũng không còn như trước, không chút khách khí đứng lên, cơn tức cũng chầm chậm truyền từ mặt đất đến.

“Bởi vì… tôi nói là tôi… có người yêu.” Thật giống như kết quả đã nghĩ đến, gương mặt đích thị trở nên nghiêm túc, lời nói còn thật sự rất rõ ràng, từng bước một, chậm rãi tới gần.

“Anh có người yêu không liên quan đến tôi! Còn nữa, anh có xe thì cứ ra xe về nhà, chạy đến đây gặp mưa để làm gì! Anh thực là đồ tâm thần a…” Cơn giận không thể kìm nén được mà vỡ tung, ôm lấy ấm áp ở lại bên trong mình.

“Thật có lỗi… Là tôi gạt cậu… Không nghĩ tới cậu khó hiểu như vậy.” Tim BaekHyun đập thật mạnh, bên tai truyền đến hơi thở ấm áp của Park ChanYeol, cơ thể lạnh như băng chầm chậm được ủ ấm vây quanh. Lập tức phản ứng đi vào bất động.

“Cậu…” Thật lâu sau, Park ChanYeol đứng thẳng dậy, BaekHyun còn chưa kịp nói đã nhận một nụ hôn, một bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy bả vai bé nhỏ, tay còn lại nâng lấy gò má, ngón tay nhẹ vỗ về làn mi sưng đỏ.

Bất ngờ bị hôn làm BaekHyun không kịp chống đỡ, ngẩn người hơn nửa ngày mới có thể đẩy Park ChanYeol ra.

“Anh… Anh làm gì vậy…” Không ngừng xoa miệng oán giận nói, chính là trong thâm tâm không hiểu rõ là thế nào.

“Tôi… Thật xin lỗi…”

“…”

“Tôi đưa cậu về.”

“Không cần!”

“Đi mưa nữa sẽ sinh bệnh…”

“Không cần anh quan tâm!”

“…”

“Cậu bệnh tôi sẽ rất đau lòng…”

Giằng co một lúc cũng bởi câu nói của Park ChanYeol mà không khí thoáng dịu đi chút ít, BaekHyun nghe vậy mặt đỏ tim đập nhanh, nhìn xuống đất mỉm cười mãn nguyện.

“Đi thôi.” Cuối cùng vẫn là Park ChanYeol khởi xưởng, nắm tay BaekHyun, âm thầm dùng sức phản kháng vẫn bị trấn áp, lập tức trở về dáng vẻ lạnh lùng nhưng ngoan ngoãn trong bàn tay rắn chắc của Park ChanYeol.

“Nhà cậu ở đâu?” Đưa BaekHyun vào trong xe, dùng khăn tay giúp cậu lau khô nước mưa trên mặt.

“Tôi hỏi nhà cậu ở đâu? Tiểu ngốc tử.” Đột nhiên nhìn thấy BaekHyun vẻ mặt vô tội nhìn mình.

“… Em thích anh.” Khoảnh khắc và lời nói ngoài dự kiến.

“Anh biết.” Đưa tay xoa tóc BaekHyun, ý cười vô cùng lấp lánh.

“Em thích anh thật lâu, lần đầu tiên gặp anh ở tiệc liên hoan, em đã thích anh trước… Em… Vẫn nghĩ nên nói cho anh biết điều đó…” Cúi đầu nhìn mấy đầu ngón tay của chính mình, lời nói có chút ủy khuất.

“Ánh mắt em đã nói lên điều này rồi…” Kéo BaekHyun vào lòng một cách thật dễ dàng.

“…”

“Ơ này ~ Tay anh lạnh đến vậy sao, phải lau khô, lau khô đi.”

Mỉm cười xoa xoa tay BaekHyun, cảm giác BaekHyun trong lòng rất ấm áp, giống như đau thương mới chớm đã hóa thành mây khói.

“Tới lượt em ủ ấm tay cho anh.”

“Sao…”

“Haha ~ Thật khó xem!”

“…Anh nói cái gì? Park ChanYeol!”

“Từ khi nào đã nói chuyện với anh không khách khí…”

“…”

“Nắm tay anh đi.”

“Không được!”

“Đưa tay cho anh nắm đi.”

“Không cho!”

“Không cho? Anh có một cách làm chúng ta có thể cùng ấm áp hơn.”

“Anh làm gì, cởi quần áo…a? Đừng!… Mau mặc vào!”

“Không mặc!”

“Được rồi mà… TAT…”

“Haha…”

“…Chúng ta… Như thế này thật ngớ ngẩn phải không? Có phải không? Em còn có việc gấp.”

“Anh biết em không có việc gấp đâu mà.”

“… Là em đói bụng.”

“Anh đưa em đi ăn.”

“Được thôi! Thực ra thì… hôm nay em định mời anh một bữa.”

“Anh biết mà.”

“Anh biết sao?”

“Biết chứ.”

“…”

“Anh biết em thích anh.”

“Biết là được rồi, không cần phải nói ra.”

“Ngại sao?”

“Lo mà lái xe đi!”

“Thực ra thì anh cũng thích em từ lâu rồi.”

“… Lâu là bao lâu?”

“Không nói cho em biết.”

“Park ChanYeol?”

“A! Anh đang lái xe, đừng cù anh!”

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro