Hoan ái vô biên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 你是谁 (Nhĩ Thị Thùy)

Chuyển ngữ: Vịt

——

Ánh đèn đánh vào cơ thể Biên Bá Hiền, làn da mịn màng, khung xương tuyệt đẹp, tựa như một bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ công phu.

Biên Bá Hiền đứng trước gương vuốt ve xương quai xanh, chỗ này còn vài vết tích không rõ.

Mặt không đổi sắc ngắm nhìn cơ thể chính mình trong gương, cậu tự lẩm bẩm, "Tất cả phải biến mất..."

Không ngừng chà xát những dấu vết chồng chéo trên người, có hoan ái sung sướng, cũng có lằn roi ngang dọc. Chúng lưu lại từng điểm nhỏ, từ cổ, đến lưng, xuống đùi.

Vết sâu vết cạn, thậm chí vài vết còn chưa phai hết màu máu và dấu tay.

Vẻ mặt lãnh đạm của Biên Bá Hiền chợt sáng bừng, có chút không nhịn được cầm lấy người anh em của mình.

Một tay vuốt ve đầu ngực, tay còn lại không ngừng gia tăng lực độ.

Đột nhiên trong đầu vang lên thanh âm trầm thấp của một người, toàn thân Biên Bá Hiền run rẩy.

Nằm vào bồn tắm lớn, ngâm mình trong nước, hai mắt mờ mịt du đãng trên trần nhà.

Nước lạnh cắt da cắt thịt, Biên Bá Hiền lại như không có cảm giác, sắc mặt thờ ơ.

Thấu xương... Bào mòn linh hồn...

Người đó đến hút cạn tinh chất của tôi chưa?

Sắp tới giờ, Biên Bá Hiền đứng dậy trùm khăn tắm bước ra ngoài.

—— Cạch.

Thật khéo, lúc Biên Bá Hiền mở cửa phòng tắm, người nọ cũng vừa vặn trở về.

"Xán Liệt." Biên Bá Hiền cất tiếng gọi.

Thấy Biên Bá Hiền đã tắm sạch đợi mình, Phác Xán Liệt thấp giọng cười, bước tới ôm ngang Biên Bá Hiền đặt xuống giường, hai đôi môi lạnh như băng dính chặt một chỗ, kịch liệt quấn quít kiếm tìm hơi ấm.

Biên Bá Hiền bị hôn đến khóe mắt ngập tràn cảnh xuân, cố gắng đáp lại. Bên tai văng vẳng thanh âm, là nhạc khúc với những nốt nhạc khắc họa hai con người trong trận hoan ái vô tận.

Phác Xán Liệt bất ngờ đứng dậy, nhìn Biên Bá Hiền như sắp tan thành nước, thanh âm quyến rũ từ trong miệng truyền ra: "Chờ tôi một chút."

Hắn xoay người đi tới tủ đầu giường lấy vài cái trứng rung, không nhanh không chậm trở về nhét vào huyệt nhỏ của Biên Bá Hiền, dẫn tới người trên giường liên tục nức nở.

"Đủ rồi... Nhiều lắm rồi..."

"Cái cuối cùng, ngoan..." Phác Xán Liệt nói giữ lời, nhét thêm một cái cuối cùng thì lập tức dừng lại.

Khoảnh khắc mở công tắc, Biên Bá Hiền cong người rên rỉ làm cho Phác Xán Liệt vô cùng thỏa mãn.

Cả người Biên Bá Hiền co giật dữ dội, ngón chân gắt gao co quắp, cậu khóc lóc cầu xin: "Lạ quá... Thật sự... Không được... Không muốn..."

Phác Xán Liệt trấn an Biên Bá Hiền bằng cách hôn lên khuôn mặt đẫm nước mắt của cậu, ôn nhu căn dặn: "Không được tự ý chạm của mình." Nói xong, Phác Xán Liệt đi vào phòng tắm.

"Đừng đi..." Biên Bá Hiền hoang mang muốn giữ người ở lại, nhưng đồ vật trong cơ thể cứ hung mãnh vận động không cho phép cậu có bất kỳ động tác dư thừa nào, chỉ có thể cuộn tròn thống khổ rên rỉ.

Trưng rung điên cuồng vừa rung vừa xoay tròn, bề mặt lần lượt đi qua nơi nhạy cảm nhất, người anh em mềm oặt của Biên Bá Hiền rất nhanh dựng thẳng lên, run rẩy chảy dịch đục.

Thế nhưng bất luận là nhu cầu cấp bách cần an ủi phân thân hay chịu đủ mọi chà đạp nơi hậu huyệt, Biên Bá Hiền vẫn không có quyền chạm vào cơ thể mình, cậu chỉ biết như con cá khó khăn hớp lấy từng hơi thở trong bể nước thiếu dưỡng khí, vừa khóc vừa rên rỉ chọc người yêu thương.

Cố gắng nghĩ nhiều thứ linh tinh để phân tán lực chú ý, phía sau lại rung động liên tục kích thích Biên Bá Hiền, cả căn phòng đều là tiếng thở dốc.

Cậu nức nở, hai tay siết chặt khăn trải giường đến nhăn nhúm, cả người ở trên giường không ngừng ma sát, nỗ lực giảm bớt ham muốn hiện tại.

Phác Xán Liệt trùm khăn lau tóc, bình thản đi tới bức tranh xuân họa sống của mình. Người trong tranh ngon miệng mê người, làm cho hắn muốn một lần nuốt trọn cậu.

Đến gần bên giường thấy ngón tay Biên Bá Hiền siết khăn trải giường trở nên trắng bệch, Phác Xán Liệt gật đầu, "Ngoan lắm, không tự chạm của mình."

"Đêm nay em muốn thế nào thì như thế đó, đây là phần thưởng tôi cho em."

"Xán Liệt..." Hai mắt Biên Bá Hiền lóe sáng, thở hổn hển nói, "Hung hăng làm tôi... Anh xem... Dấu vết biến mất cả rồi..."

Giọng của Biên Bá Hiền tựa hồ có chút đáng thương, cậu hướng Phác Xán Liệt đòi phần thưởng. Tuy nhiên nhìn thật kỹ, dáng vẻ lãnh đạm thực chất vẫn còn đó, Phác Xán Liệt càng nhìn càng muốn từng chút từng chút phát nát nó đi.

Ánh mắt Phác Xán Liệt tối sầm, hắn thô bạo lôi trứng rung ra, đổi bằng súng ống của mình, một đường đâm đến điểm sâu nhất.

"A ——!!" Biên Bá Hiền cất cao thanh âm, con ngươi tan rã lúc co rút lúc lại phóng đại.

Cũng không chờ Biên Bá Hiền kịp thở dốc, Phác Xán Liệt nhanh chóng sáp động. Cự vật hung hăng ma sát tới lui, huyệt nhỏ ấm áp không những không từ chối mà còn phân bố dịch ruột non giúp cự vật dễ dàng di chuyển.

"A —— a! Ưm a a ha..." Biên Bá Hiền ngẩng đầu lộ cổ ngọc đẹp tựa thiên nga, cánh môi mở hờ, nước bọt từ khóe môi chậm rãi chảy xuống.

"Đau... Tôi muốn đau hơn..." Biên Bá Hiền giống hệt người sắp chết chìm cầu cứu Phác Xán Liệt, mong hắn có thể lôi cậu ra khỏi đại dương lạnh giá.

Phác Xán Liệt dễ dàng tìm được điểm G của Biên Bá Hiền, cứ nhắm vào nơi đó mà đỉnh tới.

"A ha a a —— Thoải mái quá, ưm — Xán Liệt, nhanh nữa, mạnh nữa đi!"

Biên Bá Hiền ở nơi đây hiến thân mình, cậu muốn trầm mê trong cuộc hoan ái này, muốn kéo dài nó đến vô tận.

"Muốn tôi đút no em, phải trả phí." Phác Xán Liệt vươn hai ngón tay dò xét khoang miệng Biên Bá Hiền, đảo quanh đầu lưỡi mềm ẩm ướt, nhẹ nhàng quấy phá.

"Ưm" Biên Bá Hiền nhắm mắt ngậm ngón tay Phác Xán Liệt trong miệng, say sưa liếm liếm mút mút như là đang thưởng thức món ăn ngon.

"Ha, xem ra em thật sự đói bụng nhỉ?" Phác Xán Liệt đột nhiên rút ngón tay ra, cúi xuống hôn môi Biên Bá Hiền, đồng thời hạ thân tăng tốc độ trừu sáp, đem bạch trọng kiềm chế đã lâu bắn hết vào trong.

Sau khi kết thúc đợt bắn tinh, Phác Xán Liệt một bên rút phân thân ra, một bên vỗ mông Biên Bá Hiền nói: "Đây là phần thưởng thứ nhất, kẹp chặt đừng để chảy một giọt nào." Sau đó hắn ôm cậu trở mình.

Biên Bá Hiền nằm trên giường nín chặt hậu huyệt, cảm thụ được cảm giác tê dại khi dịch thể nóng hổi ở trong đường ruột mình chậm rãi di chuyển, cậu bắt đầu phát sinh vài tiếng hừ nhẹ khó nhịn.

Phác Xán Liệt vuốt ve xương cụt của cậu, ra lệnh: "Nhấc mông lên."

Biên Bá Hiền nghe theo liền gập chân nâng thắt lưng, dịch thể nóng hổi lập tức chảy vào sâu trong cơ thể khiến cậu co rút hậu huyệt, có một ít dịch tràn ra ngoài.

Trái cổ Phác Xán Liệt khẽ nhúc nhích, nhìn chất dịch đục ngầu nhớp nháp ở miệng huyệt, hắn lại cầm tính khí thẳng đứng của mình hung hăng chen vào.

"A... a... Sâu quá." Biên Bá Hiền rên rỉ, ngón tay siết chặt khăn trải giường, vặn vẹo cái eo, giống như vừa muốn tránh vừa muốn mời.

Lấy thế vào từ phía sau, côn thịt của Phác Xán Liệt đỉnh thật sâu trong cơ thể Biên Bá Hiền, ép Biên Bá Hiền không ngừng run rẩy co giật.

Biên Bá Hiền trần trụi gầy nhom vặn vẹo theo động tác người phía sau, cự vật dính đầy dịch đục liên tục rút ra cắm vào. Lát sau dịch ruột non trong suốt bị khuấy thành bọt xung quanh lỗ huyệt, cùng bài vận động của Phác Xán Liệt nhiễu xuống giường.

Khuôn mặt trắng nõn lãnh đạm của Biên Bá Hiền hoàn toàn tan vỡ, thay vào đó là thần sắc mê người bị tình dục dằn vặt. Đôi mắt rũ xinh đẹp ngập ngụa nước mắt, khóe miệng vương đầy nước bọt, bất kể người nào nhìn thấy dáng vẻ này nhất định đều không nhẫn tâm ngược đãi cậu.

Hạ thân Phác Xán Liệt như trước mãnh liệt xông tới, một tay hắn đỡ hông Biên Bá Hiền, tay kia vuốt ve đầu ngực cậu, một cú đỉnh sâu đổi lấy một hơi thở dốc.

Cúi thấp người dính lấy tấm lưng trơn truột của Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt lè lưỡi liếm từng điểm từng điểm, luôn luôn ở nơi nhạy cảm thì lơ đãng dùng đầu lưỡi lướt qua.

Biên Bá Hiền rơi nước mắt, "Xán Liệt, cắn... Tôi muốn anh lưu lại con dấu trên người tôi! Thật rõ ràng, dứt khoát, thuộc về anh..."

Biên Bá Hiền bị ham muốn quật ngã, cả người theo luật động của Phác Xán Liệt mà đong đưa.

Phác Xán Liệt cắn một cái như ý cậu mong muốn, hàm răng day day thịt non đến khi có máu bật ra. Giống như pháo hoa, chúc mừng cho trận hoan ái không có bất kỳ gượng ép nào lúc này.

Biên Bá Hiền cơ hồ cảm nhận được máu trên lưng mình run theo luật động, cơ thể tăng gấp đôi hưng phấn, kèm theo cơn đau nhức ở chỗ vừa bị cắn, gom thành một tụ khiến tinh thần cậu chịu kích thích cực đại, đại não và các tế bào đồng loạt nhún nhảy tưng bừng.

Biên Bá Hiền đạt cao trào, ý loạn tình mê phơi bày không sót một điểm.

Phác Xán Liệt đỉnh sâu mấy lần chạy nước rút, động tác cũng mang theo sự điên cuồng của tình yêu.

"A! Đau quá!" Biên Bá Hiền mị hoặc than nhẹ, "Nữa... Dùng sức..."

Phác Xán Liệt tăng lực độ khiến Biên Bá Hiền khàn giọng kêu thất thanh.

"Ha a a! Ư ưm — Không được, sắp hỏng rồi!"

Thanh âm giống như thuốc kích dục, đưa hai người đang trầm luân cùng tiến tới đỉnh cao nhất.

Cuối cùng, Phác Xán Liệt hướng điểm G của Biên Bá Hiền bắn ra tinh dịch nóng hổi, Biên Bá Hiền há miệng không kêu được tiếng nào, chỉ có khóe mắt không ngừng chảy nước mắt, toàn thân run rẩy đáng thương.

Cùng nhau thăng hoa trên thiên đường, lại cùng nhau rơi xuống địa ngục, hoan ái vô biên, xác thịt giao hợp, răng máu dung hòa, vui sướng cùng đau đớn.

"Hình như tôi..." Biên Bá Hiên nhìn ánh mắt sâu hút của Phác Xán Liệt, lầm bầm nói.

"Tôi bị anh làm hỏng rồi..."


END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro