Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Chap 5:

Căn phòng rộng rãi và trống trải đến phát sợ. Bạch Hiền ngồi co ro cúm rúm như loài sinh vật nhỏ bé đang run rẩy trước móng vuốt của mãnh thú. Cậu không biết Xán Liệt sẽ định làm gì mình, nhưng đã bị lôi vào đây tức là có chuyện không tốt rồi. Bất lực, cậu vội vàng ôm lấy chân hắn xin lỗi rối rít, mong có thể cứu vãn được chút gì.

Phác Xán Liệt giận giữ hất mạnh cậu ngã ra sàn. Rồi một tay với lấy chiếc roi da đã để sẵn trong phòng, thẳng tay quật mạnh xuống thân thể bé nhỏ chưa kịp vục dậy kia.

Bạch Hiền thét lên đau đớn. Chiếc roi không nượng tình từ bàn tay của kẻ vô nhân tính cứ thế liên tiếp hạ lên thân thể gầy còm của cậu.

Đau quá!

Bạch Hiền đánh liều vùng dậy định tháo chạy ra ngoài nhưng không được, cửa phòng khóa mất rồi!

Phác Xán Liệt đang rất bực tức, nay vì hành động chống trả của Bạch Hiền mà cơn giận càng tăng cao.

Bạch Hiền càng cố gắng chống trả thì càng bị đòn đau hơn. Cậu chỉ có thể chạy quanh phòng mà lẩn trốn chiếc roi da trên tay Xán Liệt. Ban đầu là còn có thể chạy, sau thì đau quá mà phải bò, đến cuối cùng bị hắn túm lại bắt trói được thì phải bất lực nằm im. Bạch Hiền và Xán Liệt lúc này giống như đang chơi trò mèo vờn chuột. Chuột nhỏ bị nhốt trong phòng kín, cố gắng bỏ chạy khỏi móng vuốt của mèo lớn, nỗ lực rồi cũng trở thành vô ích, cùng đường rồi vẫn phải mất mạng dưới vuốt của mèo kia.

Bạch Hiền bị trói chặt lại, không thể chạy, cũng chẳng thể nhúc nhích thân thể, chỉ có thể dùng ánh mắt van xin mà nhìn Xán Liệt, hi vọng lay động được một chút tình thương từ hắn. Nhưng hắn là kẻ sắt đá, không nhượng tình người, bản tính đã khô cằn, ác độc như vậy, ánh mắt cậu có đáng thương tới đâu, có đau đớn tới đâu, đối với hắn mà nói chỉ như thứ vô nghĩa.

Bạch Hiền đành cười khổ nằm im chịu trận. Lực đạo trên tay Phác Xán Liệt ngày càng mạnh hơn. Mỗi lần roi hạ xuống chỗ nào, cậu đều cảm thấy da thịt chỗ đó như muốn rách toạc ra, đau lắm!

Áo đồng phục trắng nhuốm máu đỏ, rách tả tơi. Bạch Hiền đau tới không dậy nổi. Mỗi cử động chân tay thôi cũng đều cảm thấy như muốn rã rời, các bộ phận trên thân thể đều có cảm giác đau nhức nhối, buốt giá tới tận xương tủy.

Phác Xán Liệt đánh mãi cũng mỏi tay. Thản nhiên quăng chiếc roi da qua một bên, hắn bước ra khỏi phòng, bỏ mặc Bạch Hiền đau đớn nằm sõng soài trên sàn nhà. Hắn vừa đi ra đến ngưỡng cửa thì cậu nghe có tiếng điện thoại reo, liếc mắt ra nhìn thấy hắn đang cau mày, lưỡng lự không muốn nghe nhưng rồi cũng bắt máy.

''Alô, Cha!''

Bạch Hiền trợn mắt. Cha gọi về? Đúng rồi! Cậu phải cầu cứu, cầu cứu cha nuôi ngay.

Nghĩ thì dễ lắm đấy nhưng mà làm lại không được. Khi nãy gào thét van xin thảm thương bây giờ giọng khản đặc rồi, còn hơi sức đâu mà kêu cứu nữa.

Bạch Hiền bất lực nằm im. Tia hi vọng nhỏ nhoi chất chứa nơi đáy mắt rồi cũng vụt tắt. Cậu đau khổ nhìn Xán Liệt đang nghe điện thoại, miệng muốn hét lên một câu "Cha ơi, cứu con" mà sao khó quá.

Phác Xán Luân đã nói gì đó. Xán Liệt liền đưa mắt nhìn ra phía Bạch Hiền đang nằm sõng soài trên mặt đất, rồi từ từ tiến lại gần, ngồi xuống và đưa máy điện thoại cho cậu.

Bạch Hiền không hiểu có chuyện gì, nhưng khi nhìn vào đôi mắt của Phác Xán Liệt, mọi nỗ lực muốn kêu cứu của cậu đều tự nhiên bị dập tắt hết. Xán Liệt nhìn Bạch Hiền, ánh mắt vẫn vô tình như vậy. Qua ánh mắt đó, cậu có thể đọc được mệnh lệnh của hắn lúc này : "Nói cho tử tế vào, không thì mày chết với tao!"

Cầm lấy điện thoại, lắng nghe câu hỏi của cha nuôi bên phía đầu dây bên kia mà lòng uất ức không tưởng.

''Bạch Hiền, con vẫn khỏe chứ?''

Phác Xán Luân ôn tồn hỏi. Ông đương nhiên là không hề biết những chuyện vừa xảy ra với Bạch Hiền. Con trai của ông đã nhẫn tâm đến nhường nào!

''C...Con vẫn ổn!''

Bạch Hiền đáp lại. Cậu phải cố gắng lắm mới có thể nói được câu trả lời như vậy. Cổ họng nghẹn đắng, đau rát.

''Bạch Hiền, giọng con khác quá! Con ốm hả?''

''D..dạ không! Con ổn mà cha!''

Phác Xán Luân có chút nghi ngờ,nhưng lại đang mất tập trung vào chuyện khác nên thôi không hỏi nữa. Ông cũng tin rằng Bạch Hiền ngoan ngoãn sẽ không bao giờ dối ông.

''Được rồi! Vậy thì tốt! Con chuyển máy cho Xán Liệt đi.''

Bạch Hiền đưa tay lên, ánh mắt thất thần nhìn về phía Phác Xán Liệt đang đứng bên cạnh. Hắn nhận lấy máy điện thoại, rồi vui vẻ trả lời mọi câu hỏi từ cha. Hắn vẫn làm như mình đối xử tốt lắm với Bạch Hiền, thậm chí còn nhận rằng mình đã đưa Bạch Hiền đi học, giới thiệu cậu với mọi người để cậu có cơ hội giao lưu kết bạn. Một vở kịch hoàn hảo do chính Phác Xán Liệt dựng lên, trái với thực tế. Nếu được phong tặng danh hiệu về diễn xuất, chắc chắn Xán Liệt sẽ được trao giải diễn viên xuất sắc nhất.

Biện Bạch Hiền ngốc nghếch chỉ biết cười khổ nhìn Phác Xán Liệt. Cậu vẫn tôn trọng hắn, coi hắn là anh trai của mình. Nhưng trong mắt hắn không hề có cậu. Đối với Xán Liệt, Bạch Hiền chỉ giống như kẻ dơ bẩn không cha không mẹ, ăn bám trong gia đình hắn và tham lam muốn độc chiếm hết gia tài nhà học Phác.

Phác Xán Liệt lạnh lùng đi ra ngoài, không màng đến sống chết của Bạch Hiền, cậu ra sao thì mặc cậu, không phải chuyện của hắn.

Trong căn phòng lạnh lẽo, Biện Bạch Hiền nằm yên lặng. Từng giọt nước mắt nóng hổi tràn ra khỏi khóe mắt, chảy dài qua hai bên thái dương rồi rơi xuống nền đá hoa cương trắng. Một cảm giác đau đớn nhói lên trong tim, đau hơn cả những vết thương do Xán Liệt gây ra rất nhiều, hơn tất cả những nỗi đau, những mất mát, những lời xỉ nhục, lăng mạ mà Xán Liệt vẫn thường dành cho cậu.

Khóc rồi. Buồn rồi. Bạch Hiền tự nhủ mọi chuyện rồi cũng sẽ qua thôi. Cậu gượng sức ngồi dậy, trấn tĩnh lại bản thân. Toàn thân đau nhức khiến Bạch Hiền không thể đứng vững, cậu phải khó nhọc lết từng bước nặng nề vào phòng tắm.

Cởi chiếc áo sơ mi rách nát ra, Bạch Hiền nhìn những vết thương trên cơ thể mình rồi tự cười nhạo bản thân yếu đuối. Cậu sẽ cam chịu tất cả, chỉ với hi vọng được hắn chấp nhận. Tự dùng nước ấm rửa vết thương, cậu đau đớn từng đợt, chân mày liên tục nhíu lại. Những vết thương này nếu không được rửa kĩ càng sẽ có thể nhiễm trùng. Đến khi mọi vết thương đều được rửa sạch thì môi Bạch Hiền cũng đầy những vết thương tự gây ra đang bật máu. Cảm giác này Phác Xán Liệt đâu nào thấu hiểu, đâu nào thương cảm. Hắn chỉ biết hành hạ, làm khổ nhục người khác cho sướng tay mình, cũng chưa một lần nghĩ qua xem người đó cảm thấy thế nào.

Ngày dài trôi qua trong thầm lặng. Cả chiều và tối hôm đó Phác Xán Liệt không về nhà. Hắn đã qua nhà người bạn thân là Ngô Diệc Phàm ở. Vì là bạn thân từ nhỏ nên Diệc Phàm rất thấu hiểu cho Xán Liệt, cũng biết cả câu chuyện về Bạch Hiền.

Tối muộn.

Phác Xán Liệt nằm dài trên chiếc giường lớn trong căn phòng rộng rãi. Bên cạnh hắn còn có Diệc Phàm đang ung dung ngồi ôm chiếc máy tính.

''Này Diệc Phàm! Cậu nghĩ tôi nên tính sao với thằng nhãi đó?''

Xán Liệt vừa hỏi, mắt vừa nhìn người bạn thăm dò.

''Thằng nhãi nào? Ý cậu là Bạch Hiền hả?''

Diệc Phàm mắt vẫn dán vào màn hình máy tính, hỏi lại.

''Thì còn ai vào đây nữa!''

Phác Xán Liệt cau mày nhìn Ngô Phàm, toan đưa tay đóng máy tính lại nhằm thu hút sự chú ý từ người kia nhưng lại ngừng lại bởi câu nói của bạn.

''Cậu nói rõ hơn đi. Tính sao hả? Tôi không hiểu ý cậu!''

Ngô Phàm vừa nói, mắt vẫn không rời màn hình máy tính nửa giây.

''Thì nên làm sao cho đúng với nó! Tôi muốn tống cổ nó ra khỏi nhà mình.''

''Đừng làm vậy! Chẳng hay ho gì đâu.''

Diệc Phàm trả lời.

''Tôi thấy Bạch Hiền rất tốt bụng, hiền lành, không có vẻ gì giống như muốn chiếm hết tài sản nhà cậu như cậu nói. Hơn nữa, Bạch Hiền cũng rất tôn trọng cậu mà, cậu cũng nên tôn trọng và coi em ấy giống như em trai mình đi! Nói chung theo tôi, cậu nên đối xử tốt với Bạch Hiền thay vì mỗi ngày lấy cậu bé ra làm trò đùa như vậy. Cậu không hề có chứng cứ cha mình ngoại tình và Bạch Hiền là con riêng của ông ấy, thôi cố chấp đi bạn tôi ơi.''

Phác Xán Liệt nghe Ngô Diệc Phàm nói, nhanh chóng trở nên chán nản.

''Dù gì tôi vẫn không thể chấp nhận nó! Nhất định tôi phải khiến nó tự động cút ra khỏi nhà tôi. Cậu biết tôi ghét nhất cảm giác bị bỏ mặc mà. Năm ấy, khó khăn lắm cha mới gác công việc và dành thời gian cho tôi, vậy mà nó từ đâu xuất hiện, chiếm hết quan tâm từ cha.''

''Tùy cậu thôi! Nhưng nếu chỉ vì việc còn con đó thì cậu thật hẹp hòi.''

Diệc Phàm nhún vai rồi lại dán mắt vào máy tính.

Căn phòng trở lại yên lặng. Đôi mắt Phác Xán Liệt lúc này đây ẩn chứa muôn phần bí ẩn. Hắn khẽ nở một nụ cười bán nguyệt. Không ai biết trong đầu Xán Liệt đang có toan tính gì, nhưng chắc chắn, đây là điềm báo cho những điều không hay sắp xảy đến với Bạch Hiền.

Lại nói về Bạch Hiền lúc này đang say ngủ trong phòng mình, căn phòng rộng, ánh đèn ngủ loang loáng màu kem sữa, không hẳn sáng nhưng cũng không phải tối.

''Uưm... Tha cho em__Tha cho em...Van xin anh..Dừng mà...''

Bạch Hiền khẽ kêu lên, người bắt đầu có một vài cử động nhỏ.

Phác Xán Liệt tay cầm sợi dây vải trắng, thắt chặt cổ Bạch Hiền, siết đến không thở nổi. Hô hấp dường như ngừng lại, Bạch Hiền quẫy đạp chân tay loạn xạ cả lên.

''Đừng mà! Cứu tôi với!!''

Sau tiếng la thất thanh, Bạch Hiền mở bừng đôi mắt. Xung quanh cậu mọi thứ vẫn yên bình, chỉ có chiếc giường trở nên lộn xộn, chăn gối tung tóe hết cả trên sàn nhà.

Bạch Hiền đưa đôi mắt thất thần nhìn quanh rồi đưa tay lên chạm vào lồng ngực, nơi có vật thể vẫn đang đập liên hồi, nhịp độ nhanh hơn bao giờ hết. Cậu thở gấp gáp, mồ hôi ướt đẫm hai bên thái dương và lưng áo.

"Tạ ơn trời đất! Thì ra chỉ là một giấc mơ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro