chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ChanBaek] Liệu chúng ta có hạnh phúc?
Chap 20 :

Park Chanyeol mở mắt sau cơn say mụ mị, phong trần nhà trắng toát quen thuộc hiện lên trong đôi đồng tử. Lạnh lẽo, thật sự rất lạnh lẽo. Anh nhắm mắt và tự hỏi, đã bao lâu rồi kể từ ngày cậu đi? 3 tháng? 6 tháng? Hay một năm? Không! Chỉ mới có một tháng thôi. Chỉ một tháng thôi nhưng trong anh như đã hàng ngàn thế kỷ, thời gian trôi qua bao lâu thì anh đã nếm cay đắng bấy lâu. Baekhyun, anh có nên đặt thêm hy vọng hay không? Và liệu khi anh tìm được em rồi, chúng ta có còn hạnh phúc như thuở ban đầu hay không?

"Cạch" - Tiếng mở cửa làm gián đoạn đi dòng suy nghĩ của anh.

_Anh dậy rồi sao? - Chính là Seohyun.

_... - Chanyeol không trả lời, động tác ngồi dậy khá nặng nề.

_Anh mau chóng rửa mặt rồi ăn đi, là cháo tôi nấu đó. - Seohyun khập khiễng cùng với đôi nạn của mình.

_... - Anh vẫn im lặng nhưng đôi mắt thì luôn dõi theo mọi cử động của cô.

_Hôm qua anh uống nhiều như vậy chắc hôm nay sẽ mệt lắm, em đi trước đây, anh nghỉ ngơi đi. - Thấy biểu cảm của anh như vậy, cô cũng không biết nói gì thêm.

_ ... cám ơn!

Lời nói lấp lửng nơi cổ họng được thoát ra vào phút chót. Thật sự hình ảnh cô gái nhỏ này làm anh suy nghĩ quá nhiều. Baekhyun, cậu cũng đã từng dịu dàng với anh như thế; Baekhyun, cậu cũng đã thường nấu những món ăn bổ dưỡng cho anh; Baekhyun, anh cũng đã từng bỏ mặc em như thế này ...

Càng nghĩ càng chua xót, đúng là có những thứ đến khi mất đi mới biết trân trọng.

Seohyun nở một nụ cười mãn nguyện sau lưng anh, thì ra cuối cùng anh cũng có chút gì đó với cô, chắc chắn là như vậy, cô có thể cảm nhận rõ mồn một cái thái độ khác biệt của anh. Hay thật, lớn họng kêu người ta ra ngoài mua một ít cháo rồi nói tự mình làm, điều đó ai mà không làm được. Tốt thôi, mọi chuyện rồi sẽ như ý cô thôi.

Sau khi Seohyun ra khỏi căn phòng Chanyeol đứng dậy tiến lại bàn làm việc.

_Linda? - Anh cầm lấy chiếc điện thoại của mình.

_Vâng.

_Cô mau đến gặp tôi!

_Vâng.

Có điều làm Park Chanyeol tức giận từ hôm qua đến giờ, Baekhyun rõ ràng vẫn ở ngay trong thành phố, vậy tại sao đám người của anh không thể tìm ra? Băng nhóm hoạt động không phải dạng tồi, lúc trước dù có kiếm một con mèo nhỏ bé chạy loạn trong thành phố cũng tìm ra, vậy mà tại sao Baekhyun thì không? Có điều gì đó không ổn ở đây, chắc chắn là không ổn.

___

_Hai người dậy rồi à? - Baekhyun tủm tỉm khi thấy JongIn cùng KyungSoo tay trong tay bước xuống lầu.

_Chào buổi sáng! - JongIn hướng cậu mà cười.

_Mau ngồi xuống bàn đi, thức ăn xong rồi. - Baekhyun tắt bếp, đem những chén súp nóng hổi đặt lên bàn ăn.

...

_Baekhyun ... cậu không giận tớ chuyện hôm qua chứ? - KyungSoo dùng thìa chọt chọt vào bát súp, mắt không dám ngẩn nhìn nhìn cậu.

_Không có, hiểu lầm cả mà! Đáng ra tớ phải xin lỗi cậu mới đúng. - Baekhyun hướng JongIn mà cười, KyungSoo phản ứng rất đáng yêu.

_Tớ ...

_Bỏ đi mà! À, hôm nay hai cậu tính làm gì?

_Chúng tôi sẽ đi gặp những chủ tiệm cá để nhận tiếp công việc. Còn anh?

_Tớ đến tiệm hoa, hôm qua đã nghỉ hết một ngày rồi còn gì. - Baekhyun cong mắt lên cười cười.

_Được, bọn tớ gặp những chủ tiệm xong sẽ ghé qua cửa hàng của cậu một chút.

_Thiệt sao? Được, tớ đợi.

_ ... hihi ....

_A, tớ giờ rồi! Tớ phải tới tiệm hoa đây. - Baekhyun dọn bát đĩa của mình, mau chóng ra xỏ giày mà phóng đi.

_Được, cậu đi cẩn thận nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro