chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ChanBaek] Liệu chúng ta có hạnh phúc?
Chap 22 :

_Ái chà chà! Xem ai vác mặt đến đây thế này? - Taeyeon cầm tập hồ sơ cười giả lả cùng vài cô y tá khi trông thấy Baekhyun bước vào.

Những ánh mắt mang theo sự khinh bỉ hướng về cậu. Không biết bản thân mình cao quý tới đâu mà đám người đó lại coi thường người khác.

_... hừ ... - Ráng nhịn cục tức xuống, cậu cầm bảng hồ sơ xin việc vừa được xét duyệt vài hôm trước đi thẳng đến phòng nhân sự.

Đúng là, suy đi nghĩ lại, tính đi tính lại cho cùng thì tại sao cậu có thể vác mặt đến đây cơ chứ? Trời ơi tất cả đều là tại cái miệng dẻo quẹo của KyungSoo và JongIn, còn có cả những lời ngon ngọt của cô chủ tiệm hoa nữa chứ.

_Baekhyun ơi là Baekhyun, bản thân mày mặt dày quá rồi. - Cậu thở dài một cái, gõ cửa căn phòng trước mặt.

"Cốc cốc cốc"

_Vào đi! - Một giọng nam tone trung vang lên.

Cậu mở cửa bước vào rồi chậm rãi đóng nó lại. Nhìn người con trai trước mắt, chẳng phải quá quen thuộc sao?

_Baekhyun? - Người con trai đó ngẩn mặt lên nhìn cậu, đôi chân mày cương nghị chau lại như không tin việc trước mắt.

_Anh Xiumin? - Cậu cũng bất ngờ không kém.

Vốn dĩ là một người anh cậu kính trọng nhất, song lúc ra đi lại không dám tiễn biệt. Cậu sợ sẽ lại một lần nữa anh giữ cậu lại, điều đó rất khó xử.

_Em ... trốn đâu hơn một tháng nay? - Anh đứng dậy, cùng cậu ngồi trên bộ sofa.

_Em ... em thực xin lỗi vì lúc ra đi mà không nói với em một tiếng. - Baekhyun cuối đầu.

_Em về đây là tốt rồi! Mọi chuyện cứ để nó qua đi. - Đúng là một người anh tốt.

_Anh không giận em chứ? - Cậu lí nhí hỏi.

_Em ra đi không phải là không có lý do. Anh không trách. - Xiumin cười xòa với cậu.

_Hihi.

_Em ... trở về đây làm việc sao? - Xiumin xem xét hồ sơ của cậu.

_Phải, nhiều người muốn em trở lại đúng chuyên môn của bản thân. - Cậu cười một cái, JongIn, KyungSoo và cả cô chủ, những người rất tốt với cậu đều mong muốn như thế.

_Em ... có ý định vào khoa nào?

_Khoa ngoại.

_Nhưng tổng giám đốc ... - Xiumin hơi ngạc nhiên.

_Không sao, anh ta không quan trọng, quan trọng là công việc của em. - Baekhyun không dám nhìn vào mắt anh mà nói.

_Em ... từ khi nào lại biết nói dôi? - Xiumin hỏi một câu làm cậu giật thót.

_Em ...

_Baekhyun, anh có biết về những gì đã xảy ra. Anh cũng rất lo lắng cho em, định cho tên kia một trận rồi nghỉ việc luôn. Nhưng ai dè anh ta lại thừa sống thiếu chết đến vậy.

_Thừa sống thiếu chết? - Baekhyun lo lắng hỏi anh.

_Phải, càng ngày càng xuống sắc.

_Tại sao?

_Anh không quan tâm nhiều đến thế, chỉ biết anh ta lục tung mọi thứ để tìm được em.

_...

Lời nói này đã làm trái tim cậu đau lắm, lần gặp mặt gần đây cũng không rõ mặt lắm, nhưng bản thân đã thấy anh ốm đi nhiều rồi, khẳng định tình yêu vẫn còn nhưng vương vấn đâu đó là một nỗi sợ hãi. Chanyeol, em rốt cuộc phải làm sao đây?

___

Chanyeol ngồi trên chiếc ghế da chăm chú vào tập tài liệu, chẳng phải đề tài khoa học gì đâu mà nó là về Baekhyun. Những tấm ảnh lưu lại một số khoảng khắc của cậu vào tối hôm qua làm anh mỉm cười. Baekhyun, em có nhớ đến anh không, còn anh thì không chịu nỗi nữa rồi, anh nghĩ bản thân nên một lần kéo em về bên anh.

Chanyeol cười, một nụ cười tự nhiên nhất sau hơn một tháng nay, không chút tạp nham của mưu lợi, lại thuần khiết xuất phát từ trái tim. Đúng là nên như vậy, trái tim đến lúc trỗi dậy sự chân thành, bản thân nên cho mình một cơ hội để tìm được một nửa chân nguyên.

_Alo? - Chanyeol tay vẫn giữ chặt tấm hình cậu mà ngắm nghía không rời, nhấc máy điện thoại.

_Baekhyun ngày mai sẽ làm làm việc ở khoa ngoại. - Là Xiumin.

_Ai làm việc ở đâu thì anh báo cáo với tôi làm gì? - Chanyeol vẫn ngơ ngơ, chắc lỗ tai chưa thông với não được.

_Baekhyun.

_Ờ thì sao? Baekhyun ... Baekhyun ... BYUN BAEKHYUN ... CÁI GÌ?

Ngáo à, mong nhớ đến mức viêm tai giữa luôn hay sao? Ông trời đã giúp anh một nữa rồi, phần còn lại anh phải cố gắng làm cho tốt vào, nhất thiết nên nắm chặt cậu ấy vì người đó chính là một nửa của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro