chap 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ChanBaek] Liệu chúng ta có hạnh phúc?
Chap 33:

Trời lại mưa, những giọt mưa buốt giá như muốn xuyên tạc cơ thể mỏng manh của Baekhyun. Phải làm sao đây? Có rồi lại mất, cố giành giật lại rồi một lần nữa lại đánh mất đi. Park Chanyeol, anh còn muốn chơi đùa với em đến chừng nào nữa?

Mưa như hòa cùng nước mắt, vừa mặn vừa nhạt, một chút ngòn ngọt của yêu thương cũng bị xóa sạch đi rồi. Cứ thế mà bước đi, tốt nhất là đừng nên quay đầu lại.

___

Xin lỗi em, Baekhyun! Thật sự làm em đau như vậy lòng anh cũng chẳng vui sướng gì. Nhưng thành thật mà nói, để anh một lần xác định cho rõ những yêu thương. Trước khi lúng vào quá sâu thì nên xem xét thật kỹ. Thật ra cũng tốt, nếu như yêu cô ấy thì anh cũng chẳng làm em đau thêm, còn nếu như anh yêu em ... ngàn vạn lần cũng muốn cùng em hạnh phúc.

_Alo. Sehun? - Chanyeol gạt đi giọt nước mắt vô thức. Vơ lấy điện thoại mà gọi cho ai đó.

_Chuyện gì? - Một giọng nam nhàn nhạt xuất hiện ở đầu dây bên kia.

_Giúp tớ! - Giọng Chanyeol rung rung, anh đang khẩn cầu người ta hay sao?

_Làm sao vậy? Nói đi! - Người ở đầu dây bên kia cũng có vẻ bất ngờ.

_Ngày mai Baekhyun sẽ dưới quyền quản lý của cậu.

_Tại sao? Chẳng phải đó là người mà cậu yêu thương?

_Giúp tớ! - Chanyeol lại một lần nữa cầu xin.

_...

_Giúp đỡ cho Baekhyun đến khi tớ có câu trả lời.

_Được.

"Tút tút tút" - thứ âm thanh khô khốc vang lên ở đầu dây bên kia, cuộc gọi đã kết thúc. Anh như muốn nói thêm điều gì đó, có lẽ là căn dặn Sehun kỹ thêm một chút, đại loại là cậu thích ăn gì, cậu ghét thứ gì, cậu hăng say với chủ đề nào ... để Sehun có thể chuẩn bị thêm một chút, có lẽ sẽ tốt hơn cho cậu.

___

"Cốc cốc cốc"

_Vào đi! - Một giọng nữ vang lên.

_Seohyun ổn chứ? - Chanyeol bước vào, tay cầm theo ống nghe.

_Ba mẹ ra ngoài đi. - Seohyun lật đật ngồi dậy, nhắc nhở ba mẹ ra ngoài để không ở đây mà làm kỳ đà cản mũi.

_Được được, tiến sĩ Park cùng con tôi từ từ nói chuyện.

_Em ổn mà. - Seohyun ra vẻ mệt mỏi dựa vào thành giường.

_Để anh khám một chút.

Vì sao lại dịu dàng với Seohyun như vậy? Từ khi nào và vì làm sao? Từ khi Baekhyun bỏ đi ấy, cái lúc mà anh cảm thấy bản thân mình khốn nạn nhất, cô đơn nhất, nhạt nhẽo nhất ... Vì sao hả? Anh có còn nhớ hay không, chính anh đã nghĩ cô ấy giống Baekhyun.

Tay Chanyeol nhè nhẹ chạm vào trán của cô để kiểm tra thân nhiệt, ổn, nhịp tìm cũng không có gì, vết thương cũng vừa được y tá thay băng.

_Anh ... Baekhyun ... - Seohyun khéo léo thăm dò tình hình của cậu.

_Cậu ấy về rồi. - Anh mắt anh chợt dao động.

_Không, ý em là cậu ấy ổn chứ? - Cô tự nhiên nắm lấy tay anh mà cảm nhận.

_Đừng bận tâm về cậu ấy làm gì. Ngày mai sẽ có y tá khác chăm sóc cho em, Baekhyun chuyển sang khoa khác để thực tập tiếp. - Anh lia mắt nhìn hai bàn tay của cô đặt trên tay mình.

_Không phải vì em chứ? - Seohyun rưng rưng nước mắt.

_Không sao, là do số phận cả mà. - Chanyeol đưa tay vuốt vuốt lưng cô, đặt đầu cô ở một vị trí trên vai mình.

Hay thật, anh nghĩ sao mà lại đổ thừa cho số phận vậy Chanyeol. Tốt thôi, anh có chắc rồi mọi chuyện sẽ theo kế hoạch của anh hay không? Đâu có dễ dàng gì chỉ là việc cảm nhận tình cảm cá nhân. Mọi hệ lụy của nó, cầu mong nó không quá xa vời và làm tổn hại đến người mà anh yêu thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro