Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ChanBaek] Liệu chúng ta có hạnh phúc?
Chap 6:

_Thì ra là vậy a? - Cậu con trai nhỏ bé hơn cảm thán một tiếng, mang theo một chút gọi là đồng cảm.

Sau khi Baekhyun được đưa vào nhà với cái tình trạng không ổn chút nào, cậu thút thít kể lại nỗi ám ảnh về máu của mình. Cũng thật là lạ, tại sao cậu lại kể chuyện đó với người có thể cho là lần đầu gặp mặt đi.

_Chúng tôi hiểu mà, bản thân cũng có chút đồng cảm với cậu. Chúng tôi đều là những đứa trẻ mồ côi lớn lên ở cô nhi viện. Cha mẹ đều đã sớm không còn ... - Cậu con trai cao hơn ngập ngừng đôi chút.

_...

_Thôi, dẹp qua những chuyện buồn đi. Cậu tên gì a? - Cậu con trai nhỏ bé nhanh chóng lãng sang chủ để khác, mở mắt to tròn hướng cậu mà hỏi.

_Tôi tên Baekhyun, Byun Baekhyun. - Cậu nhanh chóng đáp lại.

_Tên đẹp a, còn tôi tên KyungSoo và em ấy là JongIn. - KyungSoo cong mắt cười với cậu, thật đáng yêu a.

___

Chanyeol chán nản bước về nhà, căn hộ cao cấp đã không còn hơi ấm từ bây lâu, nhìn chung thì bừa bộn không ít. Phải rồi, vốn dĩ trước kia là một tay Baekhyun dọn, anh không quan tâm cũng phải, anh có bao giờ nghĩ là mình xem Baekhyun như người làm chưa?

Anh ngã người xuống sofa phòng khách, bản thân lấy ra một sắp tài liệu dày cộm đặt lên bàn, công việc vẫn là thứ tốt nhất để chôn vùi nỗi nhớ.

Đặt một bát mì tôm nóng hổi lên bàn, Chanyeol cười khẩy một tiếng, từ khi nào mà anh lại thảm thế này? Nếu cơm không phải do một tay Baekhyun nấu thì quả là nuốt không vô, đành bầu bạn với mì tôm vậy. Anh bưng bát mì lên, một giọng nói bỗng vag lên từ sâu trong hồi ức.

FB:

_Chanyeolie, ăn từ từ thôi, sẽ phỏng miệng đó. - Baekhyun cong cong đuôi mắt cún con nhìn anh đang ngấu nghiến bát mì tôm bên cạnh.

_ Hihi, a đa ói à! - Chanyeol chầm chậm động tác lại, gấp một đũa đưa lên miệng thổi thổi.

_Xin lỗi, em không nấu cơm kịp cho anh! - Baekhyun bỗng cụp mắt xuống.

_Aiya, không phải tại em mà. Đột xuất trở về như vậy, là anh có lỗi .... - Chanyeol vội vã buông bát mì xuống, xoa xoa đầu cún con.

_Anh đang đói mà, mau ăn đi!

_Được, mặc kệ là món gì, chỉ cần em nấu thì tất cả đều ngon. - Park Chanyeol không biết là vô tình hay hữu ý, một lần công nhận những món Baekhyun làm đều là hảo ngon với anh.

END FB.

Người ta nói trời đánh tránh bữa ăn, Chanyeol lại đang đem nước mắt làm canh súp mà húp. Bản thân anh bao nhiêu hảo soái như vậy, đến cuối cùng vì Byun Baekhyun mà mỗi ngày đều rơi nước mắt. Thật ra anh đã yêu cậu sâu đến bao nhiêu rồi? Hẳn là bản thân dù không xác định được nhưng tờ mờ cảm nhận là rất sâu đi, sâu đến không thể sống thiếu cậu nữa rồi.

___

_Baekhyun à, hiện cậu đang sống ở đâu? - KyungSoo hỏi khi cả ba đang dùng bữa trưa.

_Tôi ... không có nhà! - Baekhyun dùng bữa không ngon lại thêm câu hỏi của KyungSoo thì quả thật nuốt không vô nữa.

_Sao? Chuyện gì đã xảy ra với cậu? - KyungSoo hỏi tới, đưa mắt qua nhìn JongIn.

_... - Baekhyun im lặng không trả lời.

_Thôi được rồi, tớ không hỏi nữa. Mà cậu có muốn ở tạm cùng với tớ và Innie không? - KyungSoo đưa ra lời đề nghị đột ngột làm Baekhyun có phần không tiếp ứng nổi.

_...

_Nếu cậu không chê thì cứ ở tạm đây đi cho tới khi cậu tìm được nhà. - JongIn mở lời.

_Được sao? - Baekhyun cảm động trước tấm lòng của hai người xa lạ.

_Tất nhiên, cậu cũng có thể phụ bọn tớ làm việc a. - KyungSoo nhìn JongIn híp mắt.

_Cảm ơn các cậu, tôi sẽ cố gắng tìm được nhà sớm nhất và phụ các cậu làm việc thật tốt.

_Được rồi, ăn cơm đi nào! - KyungSoo vui vẻ đáp lại.

_Mà ... mà công việc các cậu làm gì vậy? - Baekhyun gắp một đũa cơm lên.

_Như hồi sáng cậu thấy đó, là mổ cá. - JongIn chăm chú ăn, hồn nhiên mà nói một câu.

"Leng keng" - Đồi đũa trên tay cậu chính thức tiếp đất.

_Cái ... cái gì? Mổ ... mổ cá sao?

Là vô tình hay cố ý mà KyungSoo biết cậu sợ máu mà lại bắt đi mổ cá? Chuyện gì sẽ xảy ra với Baekhyun đây? Thật đáng hóng a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro