Chap 26/ Niềm vui của em, hạnh phúc của anh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhận được sự đồng ý của cậu, anh liền tới công ty, bàn giao công việc cho Thế Huân và trợ lý trung thành của anh là Cao Trung để có thể dành trọn vẹn thời gian bên cậu.

-"Xán Liệt! Chưa gì đã muốn cùng mĩ nhân đi hưởng tuần trăng mật sao? Còn chưa kết hôn đã muốn độc chiếm người ta sao? "

Thế Huân đợi Cao Trung ra ngoài thì bắt đầu trêu chọc. Xán Liệt đang ngồi trên ghế Tổng tài xử lí nốt chồng văn kiện, thấy Thế Huân nói vậy thì liếc nhìn không trả lời.

-"Này! Cậu ăn thịt thỏ con rồi đúng không? "

Thế Huân cười gian xảo.

-"Nhiều chuyện! "___Anh vừa nói vừa lườm hắn.

-"Thỏ con của cậu ăn thịt chắc là ăn ngon lắm nhỉ? Ngô thiếu tôi thật cũng muốn ăn thịt thỏ con thử một lần a~~Xán Liệt! Hôm nào cậu có thể cho tôi mượn...."

-"Á!!! Xán Liệt, cậu làm gì vậy? "

Ngô Thế Huân chưa kịp nói hết câu đã bị anh ném cái ống đựng bút trên bàn vào người.

-"Cậu cút đi cho khuất mắt tôi! "

Anh giận dữ quát lên. Tên này càng ngày gan càng lớn, mặt thì đẹp mà miệng lúc nào cũng thối.

-"Cậu không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả! Caj ném vậy, lỡ trúng mặt tôi, hủy hoại khuôn mặt tôi thì sao! "

-"Tốt nhất là hủy luôn đi!"

-"Xán Liệt, cậu.... "

-"Còn không ra ngoài thì đừng trách tôi! "

Bị anh đuổi phũ phàng, Thế Huân đành ngậm ngùi đi ra ngoài, trước khi đóng cửa còn nói thêm :

-"À quên nhắc cậu! Nếu cậu đã chọn Bạch Hiền thì mau dứt khoát với Ái Liên đi! Cô ấy có ngày nào không đến tìm cậu chứ!"

Đúng là Ái Liên vẫn thường lui tới công ty tìm anh nhưng anh đã yêu cầu nhân viên nói với cô là anh đi công tác.

Anh sẽ nói rõ ràng chuyện của anh với cậu cho Ái Liên nghe, cắt đứt mối quan hệ này nhưng bây giờ không phải lúc.

Tối hôm đó, Phác Xán Liệt và cậu sắp xếp hành lí chuẩn bị ra sân bay. Cậu hôm nay mặc đồ khá đơn giản và thoải mái. Một chiếc áo sơ mi kẻ cỡ rộng, quần bó sát, tôn lên vóc dáng hấp dẫn của cậu, chân đi đôi sandals màu đen. Tất cả đều là đồ anh mua cho cậu.

-"Bạch Hiền, đi thôi! "___Anh nói.

-"Dì Phương, dì ở nhà giữ gìn sức khỏe, con đi! "____Cậu vui vẻ ôm dì Phương, nói.

Tất cả người làm trong nhà cũng xếp hàng hai bên cúi chào.

-"Thiếu gia, cậu Biện!  Hai người đi chơi vui vẻ! "

Máy bay cất cánh cũng giữa đêm. Dù đã từng đi máy bay nhưng đây là lần đầu tiên cậu được đi máy bay tư nhân, lại là vào ban đêm, ngắm nhìn bầu trời rất đẹp.

Bạch Hiền thích thú reo lên :

-"Wow! Trời hôm nay nhiều sao quá! Thật là đẹp a~~ Cảm giác như đang đi giữa dải ngân hà nha! Thích quá đi! "

Phác Xán Liệt ngồi bên cạnh, thấy cậu reo hò như đứa trẻ thì không khỏi buồn cười.

-"Thích vậy sao? "

-"Ừm, thích lắm, đây là lần đầu đi máy bay tư nhân lại đi trong đêm, thật tuyệt! "

Cậu hồn nhiên đáp, anh đưa tay vuốt ve mái tóc cậu, cưng chiều nói :

-"Nếu em muốn, sau này anh sẽ thường xuyên đưa em đi du lịch! "

-"Cảm ơn! "___Bạch Hiền nghe vậy thì cười típ mắt.

-"Niềm vui của em chính là hạnh phúc của anh!"

Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cậu. Cậu đang phấn khích, thấy anh làm vậy lại có chút không thoải mái, liền tắt nụ cười, lại thấy trước mắt có một cuốn sách, liền chộp lấy, gượng gạo nói :

-"A! Sách này hay lắm! Tôi muốn đọc mà chưa mua được, không ngờ lại có ở đây nha!"

Anh biết cậu đang nghĩ gì. Anh cũng không nói gì, chỉ im lặng ngắm nhìn cậu

Cũng không biết từ khi nào, trong máy bay im lặng hẳn đi. Hoá ra là cậu đã ngủ. Anh nhìn cậu ngủ thì không khỏi thấy hạnh phúc. Vẻ đẹp của cậu thật đơn thuần.

Anh điều chỉnh cho ghế ngả ra sau, giúp cậu ngủ thoải mái hơn, mang chiếc chăn mỏng đắp lên người cậu.

Sau 12 tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay (au chém nha ^°^) thì cuối cùng cũng tới.

Vừa tới sân bay là bao nhiêu vệ sĩ đã tới sân bay đón anh, giúp anh mang hành lí tới khu nghĩ dưỡng bậc nhất quần đảo Maldives xinh đẹp.

Một trong số những đảo đẹp thuộc quần đảo  Maldives chính là hòn đảo Nalgae (lại chém tên ạ ^^) lớn nhất quần đảo Maldives, đẹp nhất Maldives chính thuộc quyền sở hữu của Phác Thị. Phác Thị vừa là tập đoàn tài chính lại vừa là tập đoàn bất động sản toàn châu Á. Nên việc sở hữu vô số những hòn đảo tư nhân hay khu nghĩ dưỡng, vv là chuyện thường tình.

Đến nơi cũng là thời điểm Maldives đang là buổi sáng. Có nắng và gió biển. Thời tiết ở đây không quá gay gắt nên mặc dù có nắng thì vẫn thích hợp ra ngoài biển hóng gió, tảo bộ.

-"Woa!  Không ngờ Maldives đẹp như vậy! Còn đẹp hơn hình ảnh trong sách du lịch a~~~! Cảnh cứ như vẽ vậy! "

Bạch Hiền ngủ hơn mười tiếng trên máy bay nên không hề cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ mà còn rất phấn khích reo hò.

-"Còn nhiều chỗ đẹp lắm! Trong mười ngày tới anh sẽ dẫn em đi khám phá hết! Nhưng trước hết phải vào khách sạn thay đồ rồi mới đi chứ? "

-"Được! "____Cậu nhanh chóng đồng ý.

Vừa bước vào đại sảnh khách sạn, hai hàng nhân viên đều đứng sẵn nghênh đón. Dẫn đầu là quản lý khách sạn, Alla Gwak.

-"Phác Tổng! Thật là lâu rồi ngài mới trở lại! Vị này là... ?"

Alla Gwak chào hỏi anh xong không quên để mắt tới người nam nhân nhỏ bé,xinh đẹp bên cạnh anh.

-"Là Phác phu nhân tương lai của các anh đó!"
Anh lạnh lùng đáp.

Trước đây anh thường đến Nalgae nghỉ ngơi nhưng luôn tới một mình, thi thoảng thì đi cùng Ngô thiếu. Nay Phác Tổng lại đem theo Phu nhân tương lai khiến tất cả mọi người nghe được đều hết sức ngạc nhiên.

-"Ôi! Thật thất lễ quá! Chào thiếu phu nhân!"

Alla Gwak nói tiếng Anh. Đối với cậu thật dễ dàng vì không phải cậu đã sử dụng tiếng Anh sống ở Pháp một thời gian dài sao?
Cậu nghe cách gọi như vậy thì đỏ mặt vì xấu hổ, vội đáp :

-"A không phải, tôi... Không...không sao đâu!"

-"Dạ! Phác Tổng!Phòng của ngài tôi đã sai người dọn dẹp rồi,bây giờ ngài có thể lên. Còn thiếu phu nhân... Tôi sẽ lập tức sai người sắp xếp phòng cho cậu ấy."

-"Cậu ấy sẽ ở chung phòng với tôi! Được rồi! Đi làm việc đi!"

-"Anh....có thể cho tôi một phòng đơn không? "___Cậu lập tức phản kháng.

-"Tôi nói không cần! Anh đi làm việc đi! "
Anh lại ra lệnh. Bạch Hiền lại bắt đầu thấy bức bối, nhưng không dám nói. Đây đâu đâu toàn người xa lạ, lại là đất nhà anh, cậu có nói gì cũng không ai quan tâm đâu. Đành mặc hắn vậy

-"Vâng thưa ngài! Nếu có gì cần, ngài cứ sai bảo!"

-"Được rồi! "

Xong rồi anh theo thang máy riêng biệt lên tầng cao nhất của khách sạn, trên này có một phòng Tổng thống duy nhất và sân thượng thiết kế đặc biệt hình chữ M và một phòng bar.

Bước vào bên trong căn phòng Tổng thống rộng lớn, được thiết kế đầy đủ tiện nghi. Bạch Hiền nhìn qua một lượt rồi dừng mắt ở khoảng view hướng ra biển.

-"Em cất đồ đạc rồi thay đồ đi, rồi chúng ta xuống dưới ăn trưa! "

-"Ừm! "____Cậu gật đầu.

Bạch Hiền bước ra với bộ đồ chuẩn phong cách biển là áo sơ mi trắng trễ vai, để lộ ra một bên vai gợi cảm, quần soóc màu xanh dương và dép sandals bằng cói, một chiếc mũ rộng vành bằng sợi mây.

Phác Xán Liệt thấy cậu như vậy thì không khỏi ngắm nhìn, rồi anh ghé sát cậu, đặt lên trán một nụ hôn :

-"Em đẹp lắm! "

-"Đi thôi! "____Bạch Hiền né tránh ánh nhìn của anh, đi nhanh ra phía cửa.

Anh vội chạy theo, miệng nở một nụ cười hạnh phúc :

-"Bạch Hiền! Đợi anh với! "

Sau khi ăn uống xong xuôi, anh dẫn cậu ra biển đi dạo. Gió biển thổi vào dễ chịu, nước biển trong xanh nhìn thấy đáy.

Bạch Hiền thích thú ngồi lượm những con sò biển mắc trên cát trắng mỉm cười thích thú.

Phác Xán Liệt đeo kính mát đen bóng, mặc áo "Kokopop" (>…<),quần lửng, dép sandal. Nhìn tư thế của anh bây giờ khác hẳn tư thế lạnh lùng, cao ngạo mọi khi. Anh nằm tắm nắng trên bờ. Một lát sau, Bạch Hiền đang ngồi tung nước biển thì thấy anh cởi áo, để lộ ra vòm ngực săn chắc màu đồng nhạt từ từ đi về phía mình.

Mặc dù cậu đã nhiều lần bị anh ăn nhưng nhìn cảnh tượng này, cậu không khỏi đỏ mặt. Quả nhiên anh ngày một tiến lên gần cậu. Cậu còn chưa định thần lại được thì đã bị anh bế thốc lên đi về phía biển.

-"Anh...Anh làm gì vậy?  Thả...tôi xuống! "

Bạch Hiền cố sức vùng vẫy. Nhưng lại bị anh ném xuống nước.

-"Á! Anh.....!"

Thực ra cậu cũng biết bơi nhưng bị anh ném xuống đột ngột thì hơi sặc nước.

Một lát sau, anh kéo cậu đứng dậy (chân lơ lửng trong nước đó mn^^),ấn môi mình xuống môi cậu mà hôn. Nước biển thực ra rất mặn nhưng cảm giác hương vị môi cậu vẫn luôn luôn ngọt, khiến anh không khi nào có thể khước từ. Biển bây giờ đã về chiều, hoàng hôn cũng dần buông xuống. Khung cảnh lãng mạn chưa bao giờ thấy.

-"Đừng....Sẽ có người nhìn...!"___Cậu vùng vẫy muốn đẩy anh ra.

-"Sẽ không ai thấy! Em hãy ngoan ngoãn một chút được không? "

Anh kề sát vào vành tai cậu, phả hơi thở ấm áp vào khiến cậu rùng mình. Nước biển ướt át thấm ướt khuôn mặt hai người. Bên dưới, tay anh bắt đầu sờ soạng vào bên trong áo của cậu.

-"Phác Xán Liệt! Đừng! Không nên ở nơi này! "
Cậu giữ tay anh, ngăn cản.

Anh vẫn dường như không quan tâm, tiếp tục đè cậu ra hôn, từ môi đến cổ, đến xương quai xanh. Áo trễ vai của cậu một phần là bị lơ lửng trong nước, một phần bị anh sờ soạng thì liền sộc xệch, tuột hẳn xuống phía dưới, để lộ ra nội y màu đen bên trong. Phác Xán Liệt cảm giác bên dưới của anh bắt đầu có cảm giác. Mẹ kiếp! Tiểu yêu tinh này không cần làm gì cũng câu dẫn anh, dụ anh vào lưới tình không lối thoát.
Anh bế thốc cậu lên, đi về khách sạn.

-"Bảo bối, tối nay em chết chắc! "

Bạch Hiền còn mụ mị vì những nụ hôn của anh thì liền lập tức tỉnh táo. Cậu hiểu ra ý nghĩa trong câu nói ấy nhưng sớm đã nằm gọn trên tay anh. Cậu biết nếu bây giờ cậu kháng cự, anh sẽ không ngần ngại muốn cậu ngay tại chỗ này mất. Vậy nên cậu không dám chống cự, chỉ ngoan ngoan nép mặt vào ngực anh như một con mèo nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro