Chap 1: Lần đầu tiên gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đồng hồ điểm 12 giờ, Quản gia lúc này vẫn còn loay hoay ngoài hành lang, tay bê chậu nước còn phả hơi vào phòng cậu chủ.  Cậu bé vẫn còn đang ngủ say,  mắt nhắm nghiền có vẻ đang  gặp ác mộng,  khuôn mặt trắng như thiên thần ửng đỏ do cơn sốt hoành hành. Quản gia nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cậu, dường như cơn sốt cũng đỡ nhiều hơn một chút so với tối qua,  làm Ngô Thế Huân,  cha nuôi của cậu sốt sắng,  nổi trận lôi đình. Cậu bé năm tuổi này không hề vướng một chút bụi bẩn cuộc đời,  chả trách Ngô Thế Huân yêu chiều, bảo bọc không cho bất kì hạt bụi nào làm bẩn.

" Tách "

Cửa phòng mở ra, phía sau là người đàn ông tuấn mĩ,  giọng nói băng lãnh cắt ngang khoảng không tĩnh mịch, con ngươi ôn nhu nhìn cậu bé trên giường, nhưng ánh mắt đối với quản gia lại  lạnh lùng như Sói dử.

-  Tại sao mặt vẫn còn đỏ như vậy? Có phải trong lúc tôi đi vắng ông đã lơ là? Muốn chết?

Quản gia nghe được trận cuồng nộ khiến tim lại đập nhanh dữ dội, miệng cứng đơ không biết nói gì cho phải, không may lỡ lời,  chẳng phải cái mạng già cũng không còn sao?

- Papa ! Tại sao lại mắng oan bác Lâm.  Chẳng phải con đã khỏe hơn nhiều rồi sao?

Trong cơn mê ngủ, nghe được giọng nói của người cha băng lãnh, cậu cau mày giận dỗi, lại vì cậu mà làm khó dễ người hầu hết lần này tới lần khác.

Thế Huân thấy cậu đã tỉnh, mồ hôi toát ra hơi nhiều, có vẻ khỏe hơn thật, hắn thu lại bộ dáng phẫn nộ làm quản gia một phen hú vía. Nhưng vẫn không vui vì bảo bối giận dỗi như vậy.

Dùng ánh mắt ra hiệu cho quản gia ra ngoài, tiếng ho khan của cậu đâm vào ngực , hắn không tài nào yên tâm, vụng về đỡ cậu ngồi dậy xoa xoa vùng lưng gầy guộc, cơn ho rốt cuộc cũng chịu ngừng.

Một lúc lâu sau, Thế Huân cảm thấy bảo bối ngã vào lòng ngực, liền nhẹ nhàng vòng tay ra sau lưng ôm cậu chặt hơn. Cảm nhận nguồn ấm áp, cậu bất giác đưa tay vòng qua eo hắn.

- Cha làm vậy sẽ bị lây bệnh.

- Tiểu Bạch, ta không dễ bị bệnh đâu, con ngủ đi!

Thế Huân thả lỏng người,  thoáng nở nụ cười, tiểu gia phả đang lo lắng cho hắn, nhìn khuôn mặt thuần khiết, đáng yêu khiến con người mê muội, hắn chậm rãi nắm bàn tay nhỏ bé của Bạch Hiền, nâng niu từng ngón một, tự thấy bản thân thật may mắn khi có được cậu.

Một năm trước, hắn giải cứu cậu từ lũ bắt cóc qua biên giới, lúc ấy cậu trông khá tiều tụy với nét mặt còn đọng vẻ sợ hãi, đâu đó là những vết bầm tím,  nhìn cũng đoán được cuộc sống của cậu không mấy tốt đẹp. Ngô Thế Huân không hiểu tại sao hắn một mực cương quyết không trả cậu về với gia đình, bàn tay đã nhướm máu nhiều như vậy còn sợ gì pháp luật. Lúc ấy hắn có cường niệm muốn bất tuyệt độc chiếm, đến nỗi đánh dấu chủ quyền bằng cách lấy họ của mình đặt cho cậu xem như một mối liên kết. Qua mấy tháng trời, Bạch Hiền dần quen với cuộc sống xa hoa ở đây, mặc dù cậu biết rõ cha nuôi là một người đầy hiểm ác, khét tiếng trong giới giang hồ, trên vạn người dưới một người. Những điều này đối với đứa trẻ bốn tuổi hầu như ngoài sức tưởng tượng, dù cậu có biết thì cũng không hiểu mức độ nguy hiểm như thế nào.

Một thời gian lâu như vậy, nhưng Ngô Thế Huân không hề nghe qua tin tức liên quan đến việc tìm trẻ lạc, hắn cũng phần nào đoán được gia đình cậu chả lưu luyến gì, thậm chí còn hài lòng với sự mất tích này. Đương nhiên một kẻ độc tài như Ngô Thế Huân cũng sẽ không bao giờ để ai có ý định cướp Bạch Hiền từ tay hắn.

Đã qua mấy ngày, Bạch Hiền mới chịu hoàn toàn hồi phục, chỉ là sốt thôi đã làm cho gia nhân trong nhà đau đầu mấy ngày liền, chỉ sợ nhỡ sơ suất gì lại bị ông chủ lấy mạng chứ chẳng đùa.

Bạch Hiền sáng sớm tâm trạng đã hưng phấn, miệt mài tưới cây giúp ông làm vườn, cậu đương nhiên có hứng thú với việc này, thường xuyên lôi kéo cha nuôi chăm cây cùng cậu lúc rảnh rỗi, bất quá hắn cũng xem đây là công việc của mình, miễn bảo bối của hắn hài lòng là được. Khác với mọi ngày, Thế Huân có việc bận phải rời nhà từ mờ sáng, Bạch Hiền cũng chỉ vụng về tưới cây một mình trong khuôn viên rộng lớn, cây cối tạo không khí trong lành, mát mẻ làm đứa trẻ thoải mái hẳn.

" Kíttttt....."

Tiếng xe phanh gấp gây sự chú ý của Bạch Hiền, hướng ra cổng.

"Không phải xe của cha". Chiếc xe xa hoa chạy qua cánh cổng mở sẵn, đỗ ngay trước sân. Qua cửa kính đen có thể thấy lờ mờ góc nghiêng khuôn mặt lịch lãm, anh tuấn của một người đàn ông. Đôi chân săn chắc trong quần tây âu phục giẫm nát ngọn cỏ bên dưới, khí thế ngời ngời bước ra khỏi xe khiến Bạch Hiền lộ vẻ mặt ngây ngốc. Thân hình cao lớn, tráng kiện khoắc chiếc áo vest đen, vạn lần băng lãnh không kém gì Ngô Thế Huân. Ánh mắt quét qua Bạch Hiền mang ý đánh giá. Hài tử trước mặt làn da trắng mịn như thiên sứ, đôi mắt trong veo nhìn hắn không hề sợ sệt. Bất quá khiến Phác Xán Liệt lưu tâm về cậu bé này, không hổ danh là người của Ngô Thế Huân, đáng yêu hết phần thiên hạ như vậy.

Phác Xán Liệt rất tự nhiên tiêu xái sải đôi chân dài bước vào nhà. Bạch Hiền tò mò đi theo khi thấy người lạ, hắn tỏ vẻ khó chịu, nhíu mày, nhưng sau đó lại bị bàn tay nhỏ bé kéo lấy. Hắn ngạc nhiên nhưng cũng chịu khó ôn nhu nhìn cậu, dù gì cũng chỉ là một đứa con nít, không cần phải nghiêm nghị làm gì.

- Cha ta không có ở nhà a!

Giọng nói trẻ con trong trẻo lại có thể làm tên máu lạnh cười khẽ, tâm tình này trước giờ chưa từng có, dường như hắn chưa bao giờ tiếp xúc với ai mà không cần đề phòng, nên mới thoải mái như vậy. Hắn quì xuống thay vì cúi đầu nói chuyện với Bạch Hiền .

- Tôi đến bàn công việc, lát nữa cha cậu cũng sẽ về tới thôi.

Hắn đưa tay nâng cằm Bạch Hiền lên, chăm chú nhìn vào đôi môi đỏ mọng, xinh đẹp lạ thường, nhan sắc này trong tương lai có thể giết chết bao nhiêu đàn ông đây?

- Có buông bàn tay của cậu ra không !!!

Giọng nói lạnh lẽo của Ngô Thế Huân vọng lại, Bạch Hiền thấy cha nuôi liền mừng rỡ chạy tới níu áo hắn. Dường như vẻ mặt chăm chú lúc nãy của Phác Xán Liệt làm cậu hoảng sợ.

- Thái độ gì vậy ?

Xán Liệt cau có cằn nhằn với Ngô Thế Huân, lộ vẻ cao ngạo. Thế Huân trừng mắt một cái, nhẹ nhàng đẩy Bạch Hiền ra rồi cùng hắn vào phòng làm việc, cậu biết điều cũng lẻn ra vườn, hai người đàn ông này lạnh băng như vậy sao cậu có thể không sợ.

Vừa đến giữa trưa, Xán Liệt và Thế Huân mới chấm dứt công việc, vừa bước ra khỏi phòng đã bắt gặp thân ảnh nhỏ bé đứng ở lan can, Bạch Hiền quay đầu lại đã thấy cha nuôi đứng sau lưng, thân hình cao lớn như che cả thế giới vậy. Hắn gắt gao bế Bạch Hiền lên, hướng phòng ngủ đi, chẳng quan tâm Phác Xán Liệt còn chưa về. Xán Liệt cau mày khoanh tay trước ngực, khóe môi cong lên thành một đường hoàn chỉnh, giọng điệu như chế giễu nhưng dường như hắn rất chắc chắn.

- Bảo bọc cậu nhóc cho tốt, không chừng sau này tôi cướp bảo bối của cậu.

Thế Huân tuy khó chịu nhưng vẫn tỏ ra thản nhiên, không quan tâm lời hắn nói, đóng cửa phòng. Xán Liệt cười lạnh, cởi áo khoắc ngoài nóng nực ra về.

Bạch Hiền được cha nuôi đặt xuống giường, cậu ngẩng đầu nhìn hắn, Thế Huân đưa tay vuốt khuôn mặt cậu, động tác trở nên không rõ ràng. Bỗng hắn hôn xuống vầng trán trắng trẻo, cậu cũng phối hợp ôm cổ hắn. Đơn giản vì Ngô Thế Huân thật sự sợ bảo bối bị cướp mất, ngàn vạn lần hắn không để chuyện này xảy ra. Hắn hiểu rõ con người Phác Xán Liệt, chưa nói đã làm, huống chi Bạch Hiền của hắn trong sáng như vậy, chả trách tên này cũng để ý tới, muốn cướp người còn phải bước qua xác hắn đã. Bọn họ từ khi chân ướt chân ráo sa vào con đường giết chóc đã là anh em cùng sinh ra tử. Nếu Ngô Thế Huân tàn nhẫn, độc ác thì Phác Xán Liệt phải gọi là không bằng cầm thú, đầy thủ đoạn, con mồi sa vào bẫy chỉ có con đường sống không bằng chết. Đàn bà xung quanh bám lấy họ không cần lợi ích, đổi lại họ chỉ xem đám người ấy là công cụ thõa mản, chà đạp không chút lưu tình. Hiện tại lại vì một tiểu tử mà tranh giành như vậy có đáng?

- Bạch Hiền. Dù giá nào cũng không được rời khỏi ta.

Giọng hắn khàn khàn xuyên toạc không gian yên tĩnh, Bạch Hiền ngây thơ nhìn hắn, không rõ ý tứ trong lời nói là gì, đôi mắt rõ ràng đẹp đến vậy, liệu có giữ sự trong sáng ấy mãi mãi khi ở cạnh hắn.

- Đương nhiên rồi a!

Bạch Hiền bị bàn tay thô ráp gắt gao ôm lấy, cậu có chút run run nhưng cũng yên tâm dựa vào vòm ngực rộng lớn của hắn, cảm nhận trái tim nam nhân đập liên hồi, từ từ nhắm mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro