Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Sống trong địa ngục

[Byun Baekhyun]

Cuộc sống hiện tại của 2 chúng tôi vô cùng khác nhau.

Anh sống trên thiên đường.. hạnh phúc... vui vẻ.

Còn tôi sống dưới địa ngục... ghê rợn.. .

Bóng tối của đôi mắt lúc nào cũng bao phủ.

Cũng thật may không phải nhìn thấy địa ngục đó.

– Chanyeol..

Tôi nhẹ giọng gọi.

– Park Chanyeol

Bàn tay vơ vơ xung quanh, rồi ấn xuống ghế nhấc người dậy. Đúng rồi hướng đó, tôi cảm nhận được anh. Lần mò thật lâu, chạm vào tay một người.

– Chanyeol.

Tôi cảm thấy chính là anh ấy rồi. Không ai khác chính là Chanyeol, người tôi yêu nhất. Tay tôi víu chặt tại cổ tay anh.

– À...

Người trước mặt ngập ngừng, có phải vì không biết nói với tôi câu gì, có phải đang rất ngạc nhiên khi thấy tôi. Chanyeol em đây.. hiện tại không được nhìn thấy anh thật khó chịu.

– Park Chanyeol.

Tôi cảm giác hai dòng nóng hổi chảy xuống má. Một chút uất ức, nhưng hạnh phúc vươn lên lớn mạnh trong người, tôi ôm chầm lấy người trước mặt, đúng là cảm giác này, hơi ấm thì không thể thay đổi.

Nhưng rồi lại thấy cả thân thể bị giật mạnh lại phía sau kéo tôi tách khỏi người anh, bàn tay siết chặt lấy tay tôi, người kia phẫn nộ nói:

– Baekhyun. Em làm gì vậy? Xin lỗi đã làm anh sợ hãi, Fyu.

Hắn nhấn mạnh cái tên được nhắc đến cuối câu. Fyu- vậy không phải là Chanyeol sao. Rõ ràng là cảm giác đó mà. Kim Jong In có phải nói dối tôi. Ngay cả giọng nói trầm thấp cũng là của anh ấy. Sao có thể sai được.

Tôi im lặng chờ đợi xem anh sẽ nói gì tiếp theo.

Jong In vòng tay qua eo tôi, siết chặt.

– Không sao. Tôi thực sự....

Định nói gì vậy? có phải nói tôi thực sự là Park Chanyeol không? Thực sự là muốn vất bỏ tôi sao? Nên mới diễn trò này.

– Fyu. Có người tìm anh.

– a .. tôi đến ngay. Tạm biệt, sau gặp lại nhé. Jong In.

Rõ ràng là Chanyeol.. chính là anh ấy, càng nghe giọng nói tôi càng khẳng định như vậy. nhưng eo bị Jong In bóp chặt không sao tiến lại gần vuốt thử khuôn mặt đó được.

Chỉ cần chạm lên ngũ quan ấy thôi, tôi cũng có thể nhận ra anh. Nghe tiếng bước chân xa dần, tôi đột nhiên hoang mang, mà rướn người lên, đẩy mạnh vòng tay Jong In ra.

Không được đi, Chanyeol. Chính anh còn chưa nói câu nào với tôi. Sao lại nhẫn tâm như vậy. Sao nỡ đối xử với em như vậy? coi như không quen biết thật sao?

Tôi bị mù. Anh không thương hại tôi sao? Chanyeol. Tôi tự gào thét trong lòng. Không một lời hỏi thăm, không một câu nói chuyện, quan hệ của chúng tôi hiện tại chính là như vậy sao?

Quay sang nhìn lại mình, cảm thấy thực đáng thương. Sao lại trở thành như vậy?

Tôi và anh ấy sao lại biến thành thế này.

– Chanyeol...

Tôi quơ tay đi vài bước nhưng bị Kim Jong In kéo lại, lôi tôi đi.

– Buông ra.. tôi phải tìm Chanyeol. Buông ra.

– Không có Chanyeol ở đây, hắn chết rồi, hắn chết rồi, nghe chưa? Kể cả chưa chết, kể cả vẫn còn sống, cũng phải xem hắn chết rồi. Em là của tôi. Không được nghĩ đến ai khác ngoài tôi.

Hắn vừa bế sốc tôi lên vừa giận dữ nói từng câu.

Nhầm rồi, cho dù anh chết, tôi cũng mãi nghĩ anh sống, Jong In, anh nhầm rồi.

Hắn ném tôi vào trong xe, lên ga chạy với tốc độ xé toạc không khí.

– Jong In anh biết anh ta đúng không? Fyu đó thực sự là Park Chanyeol phải không? Hiện tại là làm gì? Hiện tại trông anh ta thế nào? Hiện tại anh với anh ta sao lại quan hệ tốt như vậy? sao anh ta không chấp chuyện anh bắt cóc trước đó? Hiện tại....

Trên xe, tôi nắm chặt tay Kim Jong In mà hỏi một tràng, tôi còn muốn biết nhiều hơn thế. Ngay cả người muốn gặp Fyu lúc nãy tôi cũng muốn biết.

-Im

Kim Jong In quát lớn. Hắn có vẻ rất tức giận.

– Tôi vừa quen được. Người đó là người mới quen, quan hệ làm ăn thôi. Nghe rõ chưa? Mới quen vừa lúc tôi rời chỗ em. Mới quen.. không phải Park Chanyeol, Park Chanyeol hắn không còn quan tâm đến em nữa. Hiện tại hắn ở đâu cũng muôn phần không muốn thấy mặt em, nghe chưa?

Hắn cũng điên cuồng mà trả lời lại. Vậy sao lại có giọng nói đó, sao tôi lại có cảm giác đó. Chiếc xe vòng vèo rồi dừng đột ngột. Về đến nhà Jong In rồi sao? Tôi không muốn quay lại đây. Không muốn.

– Xuống xe.

Kim Jong In tức giận ra lệnh

– Không, tôi muốn đi tìm Chanyeol..

Tôi ngồi lì trong xe, hiện giờ sắc mặt của hắn rất xấu đi. Tôi muốn tỏ ra ngoan cố một chút. Tôi không thể để Park Chanyeol càng ngày càng xa trong khi chính bản thân lại chẳng làm gì được.

Nhưng thà đừng chống cự, thà cứ nghe theo hắn, thì đêm hôm đó tôi đã không phải chịu đủ thứ cực hình đáng sợ nhất

Hắn đẩy mạnh cửa, kéo mạnh tay tôi, khiến cả người lao về phía ngoài.

– Không. Chanyeol.

Tôi kiên quyết giật mạnh tay khỏi lòng bàn tay hắn nhưng vẫn không sao thoát nổi.

Hắn mạnh mẽ bế thốc tôi lên, gầm gừ khó chịu:

– Hãy hối hận vì hôm nay em nói rất nhiều từ Chanyeol rồi đi.

Tôi sợ hãi, cả người muốn giãy dụa lại không sao làm nổi. Toàn thân bị hắn ghìm lại. Kim Jong In dùng sức rất mạnh mà siết tôi vào lòng, cảm giác chỉ cần vài phút nữa như vậy, tôi liền có thể tắc thở mà chết.

Vất phịch tôi xuống chiếc giường nhơ bẩn, dùng tay xé toạc tất cả quần áo trên thân tôi. Cào thật mạnh vào ngực tôi. Hắn dừng lại một chút, hình như là tự cởi đồ của mình.

Tôi ngồi lên vẫn tiếp tục gọi tên anh:

– Chanyeol.

3 s sau, hắn ngồi lên thân tôi, tay liên hồi tát lên má tôi, mỗi cái giáng xuống lại một câu chửi bới:

Ba...

– Nghe đây, thằng chó Chanyeol đó, tôi sẽ giết nó.

Ba

-... Em từ giờ không phút nào được rời khỏi giường.

Ba..

– tôi sẽ làm em kiệt sức vì tôi rồi chết còn hơn là để em gọi tên hắn.

Ba

– CMN. Baekhyun. Thân thể của em là của tôi, trong đầu cũng đừng nghĩ chuyện khác phải nghĩ đến tôi. Lên giường với tôi, cũng đừng nghĩ đến người khác.

Ba

– Hôm nay, tôi sẽ thượng em đến chết thì thôi...

Bốp.. bốp.. bốp...

Hai má tôi tưởng chừng như nát ra, cả đầu óc đều hoa lên, choáng váng. Kim Jong In cuối cùng cũng thô bạo với tôi. Được rồi, còn thoải mái hơn cái kiểu nâng niu, che chở của hắn. Nhưng vẫn sợ đến nỗi bật tiếng khóc. Hắn đánh không ngừng.

Sau khi dùng tay hắn còn dùng dây da, quất thật mạnh lên người tôi, từng nhát như từng vết chém chém nát cơ thể. Hắn luôn miệng chửi bới, cả tôi và Chanyeol. Tôi nghĩ hắn điên rồi, tàn bạo đến vậy.

Hắn cuối cùng cũng dừng, tôi vẫn đang ôm chặt cơ thể co lại góc tường. Toàn thân run rẩy, cả người đều tanh mùi máu, mồ hôi chảy xuống vết thương vô cùng xót.

– Gọi Jong In đi...

Hắn tiến lại, bóp chặt cằm tôi. Tôi khóc bật thành tiếng sợ hãi.

– Kim .. Jong In..

Tôi run rẩy... giọng nói ngắt quãng sợ sệt

– Jong In.. Tôi nói là Jong In mà..

Hắn dẩy mạnh tôi nằm nhoài xuống đất.

Bản thân cảm thấy không yên ổn nên vẫn cố tránh xa hắn. một tay đưa lên kéo cả thân thể về ra xa.

– Gọi Jong In...

Hắn kéo mạnh tôi lại, mài người xuống sàn, lật 1 cái rồi đè lên tôi:

– Gọi..

Hắn điên cuồng bấu tay lên miệng vết thương, đau đến chết mất. Park Chanyeol. Hiện tại anh đang ở đâu, có khi nào nhớ đến sẽ tìm tôi.... Từng chỗ hắn chạm vào đều nhức nhối, vết thương vừa rồi còn chưa đủ, hắn còn cào đè lên chúng. Tôi hiện tại kiệt sức, không thể chống đối con ác quỷ này nữa.

– Jong.. In..

Tôi mấp máy môi, sợ hãi mà gọi nhỏ.

Hắn buông tha, rồi rời khỏi cơ thể tôi, ngồi bên cạnh thở dốc.

Tôi lại bất chấp đau đớn nhoài người dựa vào góc tường, ngồi lên tự ôm lấy thân. Mọi nơi đều đau nhức.

Lại cảm giác hắn đến gần, sợ hãi đến nỗi tim đập loạn lên, mọi thứ đều quay cuồng.

– Anh không muốn như vậy? nhưng nếu cứ chiều chuộng em quá lại làm em không biết điều mà quên đi nghĩa vụ yêu anh. Baekhyun...

Nghĩa vụ phải yêu hắn, còn có cái nghĩa vụ này sao? Hắn coi tình yêu thật rẻ mạt.

Hắn gọi tha thiết, ôn nhu sau đó đưa lưỡi liếm từng vết thương trên người tôi. Cảm thấy từng thớ thịt ngứa ngáy, rát xót, tôi vẫn không ngừng cố gắng ép chặt vào tường. Một lần giữ khoảng cách là một lần hắn đưa tay kéo tôi lại, sau đó càng điên cuồng là lưa môi liếm. Đây là biểu hiện gì? Con người hắn sao lại biến thái đến vậy?

Trong đầu chỉ còn nỗi sợ hãi. Cũng chẳng biết cuộc đời sẽ đi đến đâu, nhưng những ngày tháng tiếp theo hẳn rất khó khăn.

Một lần nữa bị hắn lật ra, rồi ôn nhu mà ôm ấp, nhẹ nhàng mà tiến vào.

Nhưng dù chỉ nhẹ nhàng hiện tại là cả sự tra tấn nặng nề. Chẳng còn một chút cảm giác nào.

Toàn thân tê dại.

Xấu xí, bê bết vết máu, mà hắn cũng thèm thuồng được sao? Muốn quan hệ với tôi như vậy sao?

Byun Baekhyun, sống trong địa ngục.

Nhưng theo tôi biết địa ngục là nơi giành cho người chết.

Sao tôi lại có mặt ở đó...

– A. Baekhyun.. chặt quá... em kêu lên một chút đi.

Tuy không thể chính mắt nhìn thấy thân mình, nhưng chắc chắn nó rất thê thảm đi, vậy mà hắn vẫn có thể đưa miệng hôn khắp vùng đùi trong, mông không ngừng di chuyển cho côn thịt một khắc rồi một khắc đi sâu hơn.

Cả người cũng không còn xót lại chút đau đớn nào, tôi xụi lơ nằm đó cho hắn muốn làm gì thế làm. Bản thân biết hiện tại mình chính là rất thê thảm đi.

Nhưng tôi có thể làm được gì chứ.

Nếu không có Park Chanyeol.

_______________________________________________________________

Chương 5*: Mờ ảo

[Park Chanyeol]

Tôi cùng Syn ra nước ngoài 2 tháng, cũng gặp được người tôi trước đó gọi là cha. Hình như cũng chẳng quan tâm đến hiện tại tôi mất trí nhớ, ông chỉ nói 2 tháng này học hành cho tốt để quay lại quản lí công ty. Tôi cũng chỉ có thể đồng ý.

Syn vẫn theo tôi từng bước. Quan hệ giữa cậu ấy và ba tôi hình như có chút vấn đề, thỉnh thoảng tôi thấy họ nói chuyện với nhau rất căng thẳng. Có thể là việc điều trị cho tôi chăng. Cũng đúng, khi người thân không nhớ mình là ai hẳn sẽ rất khó chịu.

2 tháng tôi cật lực học hành cách đầu tư, kinh doanh, quản lí công ty. Quả thật rất căng thẳng. Người khác phải học chúng trong 5 năm vậy mà tôi chỉ có 2 tháng. Nhồi nhét trong đầu những sơ đồ, con số phần trăm, tính toán, kế hoạch làm ăn, khiến hiện tại tôi trở thành kẻ đầy tham vọng, muốn chiếm lĩnh tất cả siêu thị điện tử ở Hàn Quốc. Thị trường này tôi muốn sở hữu. Công ty họ Park sẽ đứng đầu trên các bảng xếp hạng về chất lượng và lợi nhuận. Tương lai đó sẽ không xa.

Về Hàn, tôi mới phát hiện bóng dáng nhỏ bé, thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ kia đã dần biến mất, không còn quấy rầy trong trí nhớ tôi nữa. Tôi cũng không muốn nghĩ đến cậu ta. Có thể do khối lượng công việc quá lớn, hoặc lúc nào Syn cũng ở bên nên dần dần cậu ta buông tha tôi.

Nhưng hôm đó, hình như một lần cảm xúc về bóng dáng này lại dội đến. Nơi đáy tim chợt thổn thức.

Khi tôi đến dự một buổi lễ dành cho các doanh nhân, đây là lần đầu tiên tôi xuất hiện lại sau 2 tháng. Mọi việc chuẩn bị rất ổn thỏa. Tôi còn kiếm được bạn hợp tác làm ăn. Hắn tên Kim Jong In, nhìn sắc mặt có vẻ cũng đầy tham vọng, nhưng tôi thích những người như vậy.

Cuộc va chạm đầu tiên là khi hắn đang ôn nhu ôm một người, thân ảnh này khiến tôi có chút chấn động.Nhưng ánh mắt cậu ta lạnh lùng thực sự là không giống. Sau đó tôi mới biết cậu ta bị mù. Cậu ấy còn biết tên thật của tôi thì phải. Park Chanyeol. Cậu ta gọi nghe còn gần gũi hơn cả chính tôi phát âm cái tên ấy.

Đúng rồi tôi là Park Chanyeol. Nhưng sao cậu biết. Tôi đã định nói đó chính tên tôi nhưng thư kí Kim liền gọi có người tìm tôi. Chắc là Syn, cậu ấy hẹn tôi sẽ đến trễ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro