Chapter 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-X-

Cho tới bây giờ Park Chanyeol cũng không phải là một bạo chúa, nhưng mà hắn đang trở thành một người như thế.

Đây đều là bị Byun Baekhyun ép.

Sau khi đóng cửa lại, hắn rõ ràng nghe được tiếng Byun Baekhyun phá cửa ở bên trong. Một chút lại một chút.

Vì vậy, Park Chanyeol đột nhiên lại có chút nhẹ dạ.

Kỳ thực khi thấy ánh mắt tuyệt vọng của Byun Baekhyun, hắn cũng từng nghĩ bằng không cứ coi như xong rồi, nhưng mà nụ cười xấu xa của Byun Baekhyun sau khi thành công lừa gạt hắn hết lần này đến lần khác vẫn cứ lần quẩn trong đầu không sao xua đi được.

Không thể. Hắn nghĩ. Byun Baekhyun luôn luôn trưng ra một bộ mặt giả dối để người khác tin tưởng cậu ấy, lần này cũng không ngoại lệ.

.:.

Trong không gian kín như bưng là một mảnh tăm tối vô tận. Chỉ có nguồn sáng le lói xuyên thấu qua khe cửa chật hẹp.

Sau khi đập cửa tròn năm phút đồng hồ, Byun Baekhyun rốt cuộc co quắp mà ngã xuống đất, cuộn mình lại, lui vào trong một góc.

[Tại sao lại làm như vậy? ]

Byun Baekhyun lại càng hoảng sợ. Là huyễn thính sao?

[Tại sao lại làm như vậy!]

Bình thường vẫn luôn là thanh âm ôn nhu thế kia, đang trong cơn tuyệt vọng biến thành tiếng gào thét chói tai.

Byun Baekhyun ôm chặt chính mình, tiếp tục gắng sức để giọng nói kia lưu lại trong não của mình. Giọng nói quen thuộc nhưng lại xa lạ, cậu đã hoài niệm chủ nhân của giọng nói này không biết bao nhiêu lần trong những giấc mơ, hoài niệm đến muốn chết đi cho xong, nhưng lại cảm thấy, nhưng việc làm của bà thật sự quá ác quá tuyệt, sợ rằng chính mình cả đời này cũng không có cách nào tha thứ cho bà.

Tại sao bà muốn làm như vậy, làm sao tôi biết. Byun Baekhyun nghĩ, vì sao cậu ấy làm như vậy, tôi cũng không biết. Các người rốt cuộc làm sao vậy.

Chúng ta rốt cuộc làm sao vậy.

Cậu nhắm hai mắt lại. Kỳ thực ở trong bóng tối, nhắm mắt và mở mắt không có có bất kỳ khác biệt nào, nhưng mà vì sao cho dù nhắm chặt hai mắt lại, cơn ác mộng quấn lấy cậu suốt 17 năm qua vẫn mới nguyên như thế mà diễn ra trên mặt đất?

Từng màn rồi từng màn kéo đến như rạp hát của đèn kéo quân.

Tiếng chén thủy tinh rơi vỡ giòn vang, tiếng thét chói tai của phụ nữ, tiếng cơ thể người đụng vào đồ vật trong nhà ầm ầm.

Thậm chí trong bóng đêm đều có thể thấy được lông ngỗng trắng từ trong gối nằm bay ra. Chiếc bình hoa cổ nhỏ. Góc cạnh của tay cầm ngăn tủ.

Người đàn ông cố kiềm chế mà cau mày. Người phụ nữ bệnh tâm thần mái tóc rối tung.

Vẻ mặt của mình thì sao chứ?

Từng cảnh từng cảnh như phim truyện hiện lên trong đầu của Byun Baekhyun, cuối cùng chỉ còn lại vẻ mặt không chút cảm xúc của chính mình.

Vốn là những gương mặt quen thuộc nhất lại khiến Byun Baekhyun hoảng sợ nhất. Cậu cảm giác được mình đã hoàn toàn đến sát biên giới của sự đổ vỡ.

Sau đó bỗng nhiên như hóa điên mà đứng lên đập cửa, trên đường đi đầu gối còn va vào cạnh bàn.

"Park Chanyeol! ! Park Chanyeol! ! ! !"

Bàn tay xinh đẹp dùng để đánh đàn dương cầm nện từng cái từng cái lên cánh cửa thô ráp, vẫn thường bất an mà quay đầu lại, hình như phòng tạm giam ngoại trừ cậu còn có người khác.

"Park Chanyeol! Park Chanyeol! ! !"

[Tại sao lại làm như vậy? ]

"Park Chanyeol! ! ! !"

[Bà điên rồi sao!]

"Park Chanyeol..."

[Tại sao lại là bà!]

Lồng ngực của Byun Baekhyun đã co quắp cùng cực, không biết là bởi vì khóc hay là vì sợ, có lẽ là do cả hai.

Ngoài cửa vẫn không có chút tiếng đáp lại.

[Baekhyun.]

Byun Baekhyun hoảng sợ quay đầu lại, thấy người mà chính mình vẫn luôn hoài niệm nở nụ cười ôn nhu như thường ngày, hai tay khoác lên vai của mình.

[Baekhyun ngoan.] Bà nói.

Byun Baekhyun không biết nên thương bà hay nên hận bà, cậu chỉ biết là khi cậu nghe những lời này thì toàn bộ nhung nhớ tích lũy nhiều năm như vậy thoáng cái bao trùm lấy cậu.

Tuy rằng cậu đã khóc rất nhiều rồi, nhưng cậu vẫn muốn khóc nữa, khi cậu nghe được giọng nói cách xa đã lâu như vậy.

Tuy rằng cậu biết rõ tất cả đều đã trôi qua không trở về được.

Vì vậy cậu chợt trấn định ngay lập tức, cậu muốn bà ở bên cạnh cậu, dù cho một giây cũng tốt. Cậu cố gắng đưa tay ra kéo bà, lại chỉ bắt được không khí trống không.

[Baekhyun ngoan.] Vẫn là nụ cười ôn nhu như trước của người phụ nữ đó.

Khóe miệng của Byun Baekhyun cong lên cười khổ một chút. Nếu bắt không được, thì cứ yên tĩnh mà chờ xem. Dù cho hình ảnh rải rác như thế. Thấy được một chút cũng tốt.

Nhưng mà trong chốc lát, liền hình ảnh mờ ảo cũng không tồn tại nữa, bởi vì phía sau Byun Baekhyun truyền đến nguồn sáng mãnh liệt.

Ánh mắt của Byun Baekhyun đã quen với bóng tối, trong lúc nhất thời không có cách nào tiếp thu ánh sáng mãnh liệt như vậy. Cậu hơi nghiêng đầu nhìn về phía cửa, sau đó quay đầu lại, xuyên thấu qua hai mắt đẫm lệ lờ mờ, yếu ớt lên tiếng:

"Park Chanyeol, tôi không đi. Cậu để tôi chết ở chỗ này đi."

Sau đó cậu nghe được tiếng ầm ĩ khi mình té gục trên mặt đất, sau đó thì không biết gì nữa.

Oh Sehun đẩy Park Chanyeol đang đứng dại ra một bên, thoáng cái vọt vào ôm lấy Byun Baekhyun giờ như người tàn phế.

Park Chanyeol cứ đứng ở một bên nhận lấy mắt đao của Oh Sehun. Nếu như Oh Sehun muốn đánh hắn thì hắn cũng nhận. Hắn thật không có nghĩ đến, thật không ngờ hắn đã đem câu duy nhất mà Byun Baekhyun nói thật phán đoán thành lời nói dối.

.:.

Oh Sehun đặt Byun Baekhyun trên ghế trong căn phòng rộng thoáng, nhẹ nhàng lắc lắc bờ vai cậu. Môi của Byun Baekhyun cũng đã bắt đầu trở nên tái nhợt.

Oh Sehun oán hận mà ôm Byun Baekhyun vào lòng một lần nữa, quay đầu lại không chút nể tình mà nói:

"Park Chanyeol, hình như anh đã vượt quá phạm vi công việc rồi đó"

Park Chanyeol không nói gì.

"Anh còn muốn đùa với anh ấy tới khi nào?"

"Là cậu ấy bắt đầu trước." Park Chanyeol yên lặng nhìn mí mắt đóng chặt của Byun Baekhyun.

Oh Sehun lắc đầu: "Không có ai đùa thắng anh ấy. Park Chanyeol, anh đã bị nốc-ao rồi. Anh cho là anh ấy đùa giỡn anh là bởi vì thích anh? Đừng có chọc cười nữa. Park Chanyeol, anh không phải là người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng."

Oh Sehun rất ít khi nói nhiều lời như vậy. Nhưng mà vì Byun Baekhyun, Oh Sehun phân liệt ra bao nhiêu nhân cách cũng không thành vấn đề.

Anh không phải là người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng.

Lúc Park Chanyeol còn đang suy nghĩ ý nghĩa trong lời nói này, Oh Sehun đã bế Byun Baekhyun lên xe nghênh ngang chạy đi.

Park Chanyeol nheo mắt lại. Kỳ thực hắn nên sớm nghĩ đến.

—— Mỗi lần hắn nhìn thấy Byun Baekhyun thì cậu ấy đều ngồi xe mui trần.

—— Mỗi lần hắn nhìn thấy Byun Baekhyun thì cậu ấy đều đi thang lầu.

Đột nhiên hắn cảm giác mình có chút quá phận. Tuy rằng một mực khiêu chiến cực hạn của hắn, nhưng chí ít Byun Baekhyun không có kéo hắn đến mép sân thượng buộc hắn nhảy xuống.

Bị nốc-ao rồi sao? Không cần thiết. Kỳ thực ở bên trong lòng Park Chanyeol mơ hồ cảm thấy, hắn vừa mới hòa nhau một ván.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro