Chapter 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-II-

"Nói xem, vụ án này cậu có nhận không?" Hai tay Kim Jongin chống lên lan can cạnh cửa cầu thang, ánh mắt hoàn toàn không nhìn tới Park Chanyeol.

Park Chanyeol im lặng một lát, "Cho tớ một lý do để nhận đi."

Kim Jongin vẫn không quan tâm mà nói: "Lý do lý trấu gì chứ, cậu thích nhận thì nhận, không thích thì thôi. Dù sao vụ án này giải quyết không tốt thì tớ sẽ bị mất chức. Nói không chừng đến lúc đó tớ cũng đi làm trinh thám, mỗi ngày quấn lấy cậu không cho cậu sống yên ổn."

Thừa dịp Kim Jongin nói thì Park Chanyeol đã suy xét xong rồi. Hắn hít sâu một hơi, sau đó đánh vào vai Kim Jongin: "Được rồi, cậu mời tớ ăn."

Kim Jongin cười lên haha. Cậu ta biết tuy rằng Park Chanyeol đối với bất cứ điều gì cũng thiếu hứng thú, nhưng lý trí khiến hắn đối với chuyện nhận công việc không thể nào có chút cảm giác mệt mỏi chán chường, mà tinh thần chính nghĩa cũng sẽ không cho phép hắn buông tha bất cứ phạm nhân nào.

"Tớ biết mà, cậu sẽ giúp tớ."

Park Chanyeol rụt tay lại. Hắn biết mình nhận vụ án này cũng không phải vì giúp Kim Jongin.

Chẳng qua là hắn cảm thấy, đầu óc của mình đã lâu không dùng đến, cũng sắp mục nát hết rồi.

Byun Baekhyun là một người vô cùng thông minh, hắn liếc mắt đã biết.

Cho nên hắn mới tiếp nhận vụ án không rõ đầu đuôi này.

Bởi vì có hứng thú. Đúng vậy, vụ án này có thể giúp hắn tìm về cảm giác hưng phấn đã lâu không thấy.

.:.

"Cùm cụp." Tiếng cửa phòng mở. Byun Baekhyun không kiêu ngạo cũng không cúi đầu mà đi từ phòng thẩm vấn tới. Dù sao cũng là ngày đầu tiên, lại không có chứng cứ có thể chứng minh Byun Baekhyun là người bị tình nghi, người ở sở cảnh sát không có quyền tạm giữ Byun Baekhyun quá lâu.

Ánh mắt Byun Baekhyun đảo qua, trực tiếp đi tới chỗ hai người bọn họ.

"Cậu là cảnh sát phụ trách vụ án này sao? Chào cậu, tôi là Byun Baekhyun." Byun Baekhyun mỉm cười vươn tay về phía Kim Jongin, lễ nghi đúng mực làm người khác không thể xoi mói.

Kim Jongin có chút trở tay không kịp, lúng túng mà vươn tay, sau đó giải thích: "Mặc dù vụ án này do tôi phụ trách, nhưng người mà cậu thật sự cần bắt chuyện là bạn của tôi, Park Chanyeol ssi. Cậu ấy là trinh thám."

Kỳ thực Park Chanyeol vẫn chán ghét người khác nói mình là một trinh thám. Hắn biết mình không phải Sherlock Holmes. Chẳng qua hắn thích động não, sẵn tiện giúp đỡ người bạn cảnh sát của mình mà thôi. Hắn không thích mạo hiểm hay đối với tất cả sự vật đều tràn đầy lòng hiếu kỳ nguy hiểm như trinh thám. Hoàn toàn ngược lại, hắn chán ghét mạo hiểm, thích cuộc sống đến nơi đến chốn, đối với bất cứ chuyện gì mà không nắm chặt 200% thì tuyệt đối không làm.

Byun Baekhyun chậm rãi đi tới trước mặt Park Chanyeol, khóe miệng nở ra một nụ cười như có như không, tựa như vừa rồi ở trong phòng thẩm vấn. Đồng dạng, cậu hướng về Park Chanyeol vươn tay, hơi cúi đầu một chút: "Park Chanyeol ssi, xin chỉ giáo thêm."

Park Chanyeol dùng một lực không nhẹ mà nắm lấy, lời trong lời mà nói: "Byun Baekhyun ssi, tôi nhất định sẽ tìm được hung thủ đã giết chết dì của cậu."

Dứt lời, hắn tỉ mỉ nhìn vào đôi mắt của Byun Baekhyun.

Quả nhiên không có một tia gợn sóng.

Cao thủ.

Byun Baekhyun sao lại không nghe ra ý tứ của Park Chanyeol, không chút vết tích mà rút tay lại, nói chuyện theo cách thương nghiệp hóa: "Vậy khổ cực Park trinh thám rồi, cảm ơn."

Thằng nhóc khiến ai cũng chán ghét thật đúng là biết cách chọc người khác nổi giận. Park Chanyeol đè nén tức giận, mặt ngoài bình tĩnh mà lấy ra danh thiếp đưa cho Byun Baekhyun: "Có chuyện gì muốn nói cứ liên hệ tôi."

Byun Baekhyun cúi đầu nhìn thoáng qua, vừa cười vừa đẩy danh thiếp trở lại: "Không cần, tôi hẳn là không có chuyện gì muốn nói để liên lệ với Park trinh thám. Park trinh thám, cậu bảo trọng."

Dừng một chút, ý vị sâu xa mà liếc mắt nhìn Park Chanyeol, sau đó không quay đầu lại mà đi ra khỏi sở cảnh sát.

Park Chanyeol đứng ở tại chỗ, xa xa nhìn theo Byun Baekhyun từng chút từng chút đi ra khỏi cửa, lên một chiếc Nissan GTR màu lam đậm.

Park Chanyeol đối với chiếc xe kia có ấn tượng rất sâu, bởi vì chiếc xe GTR kia là xe mui trần.

Mặc dù đối với bất cứ chuyện gì đều không hứng thú cố chấp, nhưng Park Chanyeol là con trai, đối với xe vẫn có chút hiểu biết theo bản năng. Cho nên hắn 100% xác định, GTR chưa từng có kiểu xe thể thao mui trần, xem ra là do tự tân trang lại. Lúc Park Chanyeol đi tới sở cảnh sát vào buổi sáng thì chiếc xe kia đã đậu ở đó, cậu trai ngồi bên trong nhất định là đợi cho đến trưa, chỉ là hắn không nghĩ tới chiếc xe này lại đến đón Byun Baekhyun.

"Đợi lâu rồi phải không? Chúng ta đi." Byun Baekhyun ngồi vào ghế phó lái, gương mặt trắng nõn có chút áy náy.

Mà làn da của cậu trai ngồi chỗ tài xế thậm chí còn muốn trắng hơn cả da Byun Baekhyun. Đường nét ngũ quan giống như là con lai. Cậu ta nhìn Byun Baekhyun lên xe, không để ý đến lời Byun Baekhyun nói, lập tức nổ máy chạy đi.

.:.

Lái xe chạy như bay ở trên đường một lúc lâu, cậu trai ngồi chỗ tài xế mới chịu mở miệng. Ngoài dự đoán, giọng nói của cậu ta rất. . .

Trong trẻo ôn nhu.

"Muốn ăn cái gì?"

Byun Baekhyun cười cười: "Anh biết mà, Sehun không giận anh đâu. Đi, chúng ta đi ăn thịt nướng."

Nói xong một câu, dường như nhớ đến điều gì đó, "Sehun, nói bao nhiêu lần rồi, cậu phải gọi là hyung, Baekhyun hyung."

Cậu trai tên Sehun hai mắt vẫn nhìn về con đường ở phía trước, chậm rãi nói, "Nếu không có những người khác thì sẽ không gọi Byun Baekhyun là hyung đâu, bỏ ý định đi."

Byun Baekhyun nhìn sang mặt bên vô cùng đẹp mắt của Oh Sehun, lẩm bẩm nói: "Từ nhỏ đến lớn cậu đều chưa từng nghe theo một câu anh nói."

Oh Sehun nở nụ cười, mi mắt xinh đẹp cong lên: "Cậu biết không Byun Baekhyun? Tôi thích bộ dạng của cậu lúc bị tôi bắt nạt."

Byun Baekhyun bật cười, đem cánh tay khoát lên trên bệ cửa, nghiêm mặt lại, phần tóc mềm mại trước trán bị gió thổi tung.

Trong lòng không biết tại sao lại nghĩ đến tên trinh thám lý trí lại còn cẩn thận, tỉ mỉ kia.

Cậu không có gặp người lý trí như vậy cực kỳ lâu rồi, điều này làm cho nội tâm của cậu có chút hưng phấn. Byun Baekhyun và Park Chanyeol là hai người cực đoan. Byun Baekhyun cảm tính, thích mạo hiểm, đối với tất cả sự vật đều cuồng nhiệt hiếu kỳ, cho dù biết cuối cùng là tự thiêu cũng phải thỏa lòng hiếu kỳ mà đi nghịch lửa.

Số điểm giống nhau giữa cậu và Park Chanyeol cũng không nhiều lắm, mà e rằng chỉ có hai thứ – quật cường đến mức làm cho người khác hận thấu xương và thông minh đến mức làm người khác sợ hãi.

Trong không khí dường như tràn ngập hương vị khói thuốc súng của cuộc chiến tranh đêm trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro