chapter 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-XXXXII--REINCARNATION-

Kim Joonmyeon quen với Wu Yifan sau khi cậu bị chẩn đoán sai thành bệnh MND.

Thời điểm đó Wu Yifan vừa mới tốt nghiệp không bao lâu, bởi vì thành tích học tập ở trường rất xuất sắc nên được phân công đến bệnh viện lớn nhất làm thực tập sinh. Lúc ấy tiểu thiếu gia Kim Joonmyeon ngồi trên mặt ghế trong hành lang câu được câu không mà quơ chân, ngẩng đầu nhìn Wu Yifan với dáng người cao vút đang mặc áo blouse trắng.

Khi đó Wu Yifan cười đến vẻ mặt hoa đào, chờ quai hàm của Kim Joonmyeon rớt xuống. Đây cũng không phải do Wu Yifan tự luyến hay là thế nào, nhưng gương mặt của anh ta quả thật đã làm cho không ít người mở rộng tầm mắt. Bất luận nam nữ, bất luận cong thẳng.

Nhưng Kim Joonmyeon chỉ nhíu mày, không nhịn được mà vươn tay chờ Wu Yifan đưa báo cáo kiểm nghiệm cho cậu. Wu Yifan đọc báo cáo trong tay, lông mày cũng bắt đầu cau lại. Kim Joonmyeon dùng bạo lực đoạt lấy tờ giấy mỏng manh, bắt đầu híp mắt nghiên cứu tỉ mỉ những con chữ như rồng bay phượng múa của bác sĩ và thứ ngôn ngữ ngoài hành tinh.

"MND?" Kim Joonmyeon nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn về phía Wu Yifan. Wu Yifan quá cao, Kim Joonmyeon do dự một chút vẫn từ trên ghế đứng lên, sau đó mới phát hiện đứng lên vẫn phải ngẩng đến đau cả cổ mới có thể nhìn vào mặt Wu Yifan. Kim Joonmyeon không muốn tự rước lấy nhục nữa nên lại ngồi xuống.

"MND là cái gì? Tôi chỉ biết TMD (con mẹ nó)." Kim Joonmyeon cười khinh rồi trả báo cáo lại, vô cùng càn rỡ mà huýt sáo trong hành lang yên tĩnh của bệnh viện.

Wu Yifan có chút tức giận vì Kim Joonmyeon không giống với người bình thường, nhưng rồi lại tự an ủi mình rằng cậu ấy cũng sống không được bao lâu nữa. Mặt mũi tràn đầy tiếc rẻ nhìn Kim Joonmyeon không biết trời cao đất rộng ở trước mắt, thầm nghĩ một người trẻ tuổi trắng trẻo đáng yêu như vậy sao lại mắc căn bệnh bất trị.

Mà lúc ấy Wu Yifan cũng đã nghĩ tới, một người vui vẻ hoạt bát như Kim Joonmyeon sao có thể là người mắc bệnh MND.

Theo nguyên tắc của một học sinh ngành y thì trên con đường học tập không chấp nhận kiến thức nửa vời. Wu Yifan hy sinh thân thể của mình, sau khi làm tình với Kim Joonmyeon thì mới ngồi bên giường hút thuốc, cau mày thầm nghĩ cậu ấy mà là người bị bệnh MND? Nói đùa gì vậy.

Thế nên Wu Yifan lại kéo Kim Joonmyeon đến bệnh viện tiến hành đầy đủ các loại kiểm tra sức khỏe, sau đó phát hiện không biết y tá nào mơ mơ màng màng mà điền sai số liệu kiểm tra sức khỏe của Kim Joonmyeon mới xảy ra đủ thứ chuyện.

Trong lòng Wu Yifan tràn ngập vui vẻ, cảm thấy chính mình cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp. Hắn cầm báo cáo kiểm tra sức khoẻ hoàn mỹ trịnh trọng giao cho Kim Joonmyeon, về sau lại phát hiện mình ngốc biết bao, liều mạng gõ đầu của mình cảm thán rằng sớm biết có hôm nay thì lúc đó đã không đưa.

Kỳ thực Wu Yifan là một người rất sợ phiền toái. Cho tới bây giờ đều là làm xong chuyện của mình rồi sau đó không còn sức lực đi lo chuyện người khác nữa. Sau khi anh ta kịp phản ứng với chuyện của Kim Joonmyeon thì nó cũng đã trở thành chuyện thuộc về bổn phận của mình. Tiếp theo thì chuyện đã hơi muộn, chỉ có thể ngược dòng nước mà lên.

Tiểu thiếu gia Kim Joonmyeon đương nhiên không có khả năng rời khỏi nhà. Cho dù là chính bản thân cậu muốn đi khỏi, cả nhà của cậu từ trên xuống vô số miệng ăn làm sao có thể để cậu đi. Wu Yifan đã từng lập ra một kế hoạch bỏ trốn vô cùng tường tận, nhưng lại bị Kim Joonmyeon chẳng thèm liếc nhìn một cái liền xé nát.

"Anh cũng qua xem thường em quá đó bác sĩ Wu."

"Hả?"

"Bỏ trốn? Chỉ có mình anh mới nghĩ ra. Nghe em nói này, cho dù chúng ta đi đến chân trời góc biển, ba của em đều có thể túm em trở về ngay ngày hôm sau."

"Em không thử một chút sao lại biết rõ như vậy?" Wu Yifan có chút nôn nóng, lại không cách nào phủ nhận lời mà Kim Joonmyeon nói, không cách nào khác nhưng cũng không thể thỏa hiệp.

"Chuyện này rõ ràng là sẽ thất bại rồi còn thử cái gì nữa. Kim Joonmyeon không nhịn được mà nói, "Nếu như anh thật sự muốn thử thì hãy thử cái khác đi. Cái nào có chút khả năng thành công ấy."

"Ví dụ như?"

"Không có ví dụ như." Kim Joonmyeon ngẩng đầu cắt ngang, "Thật ra thì trên thế giới này, mấy chuyện như bỏ trốn đều không thể thành công. Trừ phi. . ."

"Trừ phi cái gì?"

"Trừ phi em chết."

Wu Yifan dùng một tay đè Kim Joonmyeon vào tường, nguy hiểm mà cắn lỗ tai của cậu. Ngoài cửa sổ tiếng sấm rền vang lên đúng lúc, làm Kim Joonmyeon mở miệng ra cảm nhận nụ hôn sâu sắc.

"Kim Joonmyeon, em thà chết cũng không muốn thử một chút sao?"

Con mẹ nó, rốt cuộc là đạo lý gì đây. Cho dù không thành công thì ba của của em cũng sẽ không giết người.

Kim Joonmyeon thấy con ngươi của Wu Yifan tối dần, cậu chọc chọc vào gáy hắn.

"Bởi vậy mới nói, anh đi sửa báo cáo kiểm tra sức khoẻ của em làm gì. Chuyện không có bị bệnh nan y chỉ mình em với anh biết là được rồi. Không! Phải bệnh nặng hơn nữa. Ung thu phổi, u não, si đa gì lôi ra hết, để cho em chết ngay và luôn."

Wu Yifan thầm nghĩ, chẳng lẽ vừa rồi mình đã hiểu lầm ý cậu?

Lời còn chưa nói hết, điện thoại của Wu Yifan đã reo lên.

——[Kris! Nếu em nhớ không lầm thì pháp y hàng đầu ở sở cảnh sát là thầy hướng dẫn trong khoa của anh phải không?]

Thằng nhóc này vẫn không làm cho người ta ưa nổi. Wu Yifan luôn biết rõ như thế. Lúc còn ở viện y học thì Byun Baekhyun đã gây không ít rắc rối cho hắn, chỉ sợ cậu ấy lại lợi dụng sự lương thiện của mình lần nữa. Nhưng mà lương thiện là chuyện tốt, Wu Yifan cũng không có biện pháp nhìn thiếu niên ác ma kia tự đạp mình xuống địa ngục nên thỉnh thoảng lại lôi cổ áo cậu ấy kéo lên.

Wu Yifan không có trả lời tin nhắn.

Anh ta trực tiếp gọi điện thoại qua.

"Kris! !" Giọng nói của người kia vô cùng hấp tấp, cho tới bây giờ vẫn không gọi Kris bằng hyung, đây cũng là một điểm làm cậu ấy bị người khác ghét, "Pháp y Jung trong sở cánh sát có phải là người dạy anh hay không?"

"BYUN – BAEK – HYUN!" Wu Yifan xoa trán, "Một ngày cậu không gặp rắc rối thì ngứa da phải không..."

"Vê lờ, anh cho rằng em muốn mỗi ngày chính mắt trông thấy hiện trường vụ án sao?" Giọng nói của Byun Baekhyun như là có chút làm nũng, "Anh có cách nào bảo người đó làm nhân chứng cho em không? Hay là muốn tới lượm xác em về?"

Thiệt là, lần nào cũng nói nghiêm trọng như vậy. . .

Giọng nói của Byun Baekhyun thật sự quá mức vang dội, đến nỗi Kim Joonmyeon ở bên cạnh đều nghe vào tai không sót một chữ. Kim Joonmyeon không nói tiếng nào mà đoạt lấy điện thoại trong tay Wu Yifan, trong giọng nói lộ rõ cậu đã tính sẵn mọi chuyện.

"Baekhyun, anh là Joonmyeon hyung đây" Kim Joonmyeon cười rộ lên, nhìn ánh mặt trời dần xuống núi bên ngoài cửa sổ, "Giáo sư Jung sẽ làm chứng cho em. Nhưng mà có thể sẽ cần em giúp chút chuyện nhỏ ^^"

Quả thật Byun Baekhyun ngang bướng theo nhiều khía cạnh khác nhau, nhưng mà cuối cùng thì cậu vẫn không có cách nào đoán được tương lai. Nếu như lúc trước cậu biết rõ chuyện nhỏ mà Kim Joonmyeon nói là mượn tay của cậu "giết" Kim Joonmyeon, thì cậu khẳng định là sẽ 100% tình nguyện bị giam trong sở cảnh sát mấy giờ cũng không muốn dính vào mớ phiền phức này.

Giả chết không phải là chuyện dễ dàng. Byun Baekhyun phải tìm thi thể khác ngay sau đó. Không người nào nguyện ý đối nghịch với Kim gia. Chỉ sợ là về sau người nhà của Kim Joonmyeon đã lần ra manh mối, nhưng không cách nào công khai sự thật nên mới lập tức thay đổi ý định, vội vàng tổ chức tang lễ.

Kim Joonmyeon gục đầu xuống tựa vào cánh cửa sổ bằng kính lạnh như băng, nhìn ra khung cảnh âm u không chút ánh sáng ngoài cửa sổ, trong lòng rất phiền muộn, không biết nên vui hay là nên buồn.

Tác phong của kẻ có tiền luôn là trước sau như một. Ném đi con trai cũng không thể ném đi mặt mũi. Nhưng mà như vậy đối với người nào cũng tốt, Kim Joonmyeon đã nhận được điều mà mình mong muốn, chuyện này cũng không có người truy cứu nữa.

Thiệt là, nếu như lúc ấy cậu không có bị chẩn đoán nhầm bệnh, thì cũng không phiền toái như vậy rồi...

Wu Yifan vỗ vỗ lên vai của Byun Baekhyun, từ sau lưng đã có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Byun Baekhyun sẽ khó coi thế nào khi mà số biên bản của cậu ở sở cảnh sát lại tăng thêm không ít.

"Chuyện này coi như là anh nợ em."

Byun Baekhyun quay đầu, không sợ dáng người cao ráo của Wu Yifan chút nào, nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào chóp mũi của Wu Yifan.

"Em sẽ nhớ kỹ đấy."

Nói ra được câu đó thì phải trả nợ thật. Nhất là loại người hay gây chuyện như Byun Baekhyun, một chuyện rồi lại một chuyện, ơn nghĩa là thứ bắt đầu rồi thì không có kết thúc.

Ví dụ như, lúc Wu Yifan đang ở bờ bên kia của đại dương thì nhận được bưu kiện của Byun Baekhyun, cũng không phải là không có biện pháp gì, ít ra là có thể đen mặt lại đập gối ôm một trận, sau đó ngoan ngoãn ngồi vào trước máy vi tính đặt vé máy bay về nước.

Sau khi biết nhiệm vụ của mình là gì thì Wu Yifan có chút căm tức, nhìn thấy Byun Baekhyun cười đến vẻ mặt như không sao cả thật sự muốn xông tới nắm lấy cổ áo của cậu ấy chất vấn, "Cậu vê lờ thật~ đây không phải là trả đũa đơn thuần thì là cái gì?"

Byun Baekhyun nhún vai.

"Anh quá coi trọng chính mình rồi. Em nhàm chán đến mức vì trả thù chuyện từ mấy năm trước mà gọi anh về nước sao."

"Tuy rằng thoạt nhìn rất đúng lúc nhưng thật ra thì không có tính trước gì đâu. Chỉ có điều là chúng ta phải sòng phẳng. Lần trước em đã giết Kim Joonmyeon một lần rồi, giờ đổi lại là anh giết em một lần."

Wu Yifan ngẩn người, trong nội tâm âm thầm suy nghĩ kỹ thuật lái xe của mình đến cùng là có tốt như vậy hay không. Lúc trước sợ nhất là dính vào những chuyện phiền toái như vậy, bây giờ lại phải đặc biệt từ nước ngoài bay về, còn không phải vì thiếu nợ cái nghiệp chướng kia sao.

Nhưng cũng may là mọi chuyện đã xong xuôi. Mặc dù không phải là dùng thủ đoạn vẻ vang gì nhưng cuối cùng cũng đổi lấy được chuyện Kim Joonmyeon sống lại.

Vì vậy, xem ra tất cả mọi thứ dường như cũng không có hỏng bét như Wu Yifan nghĩ.

——————————————————-

REINCARNATION: Sự tái sinh

Bệnh MND:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro