Phần 9: Nhớ nhung- Đau đớn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


HEARTLESS

Chap 9: Nhớ nhung- Đau đớn

Cuối xuân, mùa hè cũng sắp đến, thời tiết ấm áp hơn rất nhiều, tia nắng nhảy nhót trên cành cây ngoài cửa sổ, mùi cỏ cây thơm ngát khiến lòng người phấn khởi hơn.

-" Rồi tớ đến đây."

Tôi vừa vội vàng cho sách vào cặp, vừa nói chuyện qua điện thoại với Thừa Thiếu Thiên. Hôm nay đội bóng của cậu ấy có trận đấu và tôi đã hứa sẽ đến xem.

-" Dập máy nhé."

Tôi cất điện thoại vào cặp rồi cầm áo khoác đi ra cửa.

Ngoài trời ấm áp lắm, tôi chỉ khoác một cái áo khoác mỏng là vừa, thời tiết hôm nay rất đẹp.

Tôi bắt một chiếc taxi rồi đến nhà thi đấu.

Tiếng mọi người cổ vũ vô cùng ồn ào nháo nhiệt, tôi tìm một chỗ ngồi gần sân đấu nhất để xem trận đấu.

Thừa Thiếu Thiên bắt bóng, nhả bóng vô cùng nhanh nhẹn, thoáng chốc tôi lại thẫn thờ nhìn cậu ấy.

Hình bóng của anh mờ mờ ảo ảo hiện diện trước mắt tôi. Nhả bóng, đập bóng, nhảy lên, vào, anh ấy đã từng chơi bóng trước mặt tôi như thế. Anh ấy rất giỏi, mỗi khi vào bóng là lại chạy đến ăn mừng với tôi. Một người tài giỏi như anh ấy cuối cùng vẫn là tôi để tuột mất khỏi tầm tay, hối hận cũng không kịp nữa.

Cảm giác khóe mắt mình ẩm ướt, tôi vội đưa tay lên quệt nhanh. Tôi làm gì có đủ tư cách để đứng cạnh người như anh ấy. Hai chúng tôi có cố gắng đến đâu thì cũng đều vô ích, tôi nên học cách chấp nhận sự thật.

Thừa Thiếu Thiên ném vào một quả, đưa mắt nhìn tôi. Tôi gượng cười giơ ngón tay cái lên khen ngợi cậu ấy. Thừa Thiếu Thiên rất giỏi mà.

Sau trận đấu, tôi lấy từ trong cặp ra một cái khăn mới tinh sạch sẽ đi về phía Thiếu Thiên. Cậu ấy bắt lấy, lau mồ hôi trên trán và cổ.

-" Cậu đến muộn đấy."

Thiếu Thiên tránh tôi. Tôi tỏ vẻ hối lỗi, dù sao cũng là do tôi ngủ quên mất.

-" Nhưng tớ vẫn đến đấy thôi, phải không?"

Thừa Thiếu Thiên nhăn mắt nhìn tôi. Cậu ấy luôn chọc ghẹo tôi như thế, nhìn tôi bằng ánh mắt chọc ghẹo.

Thiếu Thiên ném khăn lại cho tôi, vừa đi vừa xoa bụng.

-" Đói rồi, đi ăn đi."

Ngồi trong quán ăn, khói bốc nghi ngút, mùi thơm của thức ăn khiến bụng chúng tôi cồn cào.

-" Cho cháu 2 bát mì đặc biệt nhé."

-" Ok có ngay."

Thừa Thiếu Thiên vừa ngồi xuống ghế đã bắt đầu liến thoắng miệng. Tôi vốn ít nói nên thỉnh thoảng nói vài câu với cậu ấy. Cậu ấy kể chuyện về gia đình bên Hàn Quốc, kể về việc cậu ấy nhận học bổng du học Pháp, rồi kể chuyện cuộc sống xung quanh cậu ấy.

-" Cậu học luôn đại học ở đây hả?"

Tôi nghĩ ngợi một lúc trả lời:

-" Ừm, có lẽ tớ học luôn đại học ở đây."

-" Nhà cậu chắc khá lắm nhỉ?"

Tôi cười trừ, dù sao tiền tôi được học ở đây đều là do bác Phác tài trợ, còn tiền ăn, sinh hoạt hằng ngày là tự tay tôi kiếm và làm việc ngoài giờ học mà có. Tôi không muốn ỉ lại vào Phác gia, dù sao cũng sẽ cắt đứt quan hệ với họ.

-" Sau khi học đại học xong cậu vẫn sẽ định cư ở đây luôn à?"

Tôi vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó, tương lai trước mắt tôi vẫn còn mù mờ lắm. Có lẽ tôi sẽ ở đây cả đời, cũng có thể một ngày nào đó sẽ về Hàn Quốc, là một người Hàn Quốc, có thể nào không quay về được không?

Không thấy tôi nói gì, Thiếu Thiên đổi chủ đề khác.

Thời gian cứ thế trôi đi, có lẽ thời gian chính là thứ đáng sợ nhất. Có nhiều người nói rằng, thời gian có thể khiến cho vết thương mau lành, nhưng tôi lại thấy khác. Thời gian càng làm tôi nhớ anh ấy nhiều hơn, đến tận bây giờ tôi vẫn không quên được anh ấy, mỗi khi nhớ đến anh ấy, vết thương trong tim lại âm ỉ mãi không dứt.

Mỗi ngày tôi đều cười nhiều hơn, học nhiều hơn, làm việc nhiều hơn, dành chút thời gian đi chơi với Thiếu Thiên nhiều hơn. Mọi thứ tôi đang làm đều là để vượt qua nỗi nhớ anh ấy. Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc tôi thấy đau khổ nhất. Cô đơn trong căn nhà lạnh lẽo, những lúc đó tôi lại lặng lẽ khóc.

Tình yêu đầu của tôi đã ám ảnh tôi như thế, không dứt được, như một liều thuốc độc ăn mòn đời tôi.

...

.

.

.

Vài năm sau đó.

-" Biện Bạch Hiền, mai tốt nghiệp đại học rồi cậu dự tính gì chưa?"

Thừa Thiếu Thiên vô tư nằm xuống giường của tôi, ngáp ngắn ngáp dài. Tôi sửa soạn tài liệu đề án tốt nghiệp đã được trả, nhìn đánh giá bên cạnh đề án không khỏi phấn khởi. Tôi sẽ tốt nghiệp bằng loại ưu cho xem.

-" Biện Bạch Hiền, cậu lúc nào cũng học không chán sao. Đừng nói với tớ là cậu định thi lên cao học luôn nhé."

-" Sao cậu biết?"

Thừa Thiếu Thiên nghe tôi nói thế song nhảy dựng lên, mắt cậu ấy trợn tròn nhìn tôi như vật thể lạ. Cậu ấy nhăn mày:

-" Này, cậu có phải học nhiều quá nên bị ngộ không?"

Cậu ấy tiến lại sờ trán tôi. Tôi bực bội gạt tay Thiếu Thiên ra.

-" Ngộ cái đầu cậu."

-" Bạch Hiền, với cái bằng tốt nghiệp loại ưu của cậu thì đi đâu mà chẳng xin được việc, việc gì phải học lên tận cao học."

Tôi cất đề án vào hộp đóng lại, quay sang véo Thiếu Thiên một cái thật mạnh.

-" Kệ tớ."

Cậu ấy la lên một tiếng, lại đổ xuống giường, một lúc sau lại nhảy chồm lên. Tôi thoáng thấy cậu ấy có gì đó khó nói lên quay sang. Quả nhiên chuyện cậu ấy nói đối với tôi lại quan trọng như thế.

-" Tuần sau tớ về Hàn Quốc."

Đôi tay bận rộn của tôi dừng lại giữa không trung. Tim nẫng mất một nhịp, một lúc lâu tôi mới hỏi cậu ấy.

-" Về luôn à?"

-" Ừ."

Thiếu Thiên mặt buồn rười rượi nhìn tôi. Cậu ấy sợ tôi ở đây cô đơn nên buồn hay là không lỡ rời xa tôi nên buồn. Tôi dù cảm thấy trống trải nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường với Thiếu Thiên.

Mấy ngày sau tôi và cậu ấy đi chơi rất nhiều nơi, cùng nhau tạo lên nhiều kỉ niệm đẹp đẽ.

Ngày hôm đó ở sân bay quốc tế, Thừa Thiếu Thiên đã ôm tôi, nói với tôi rất chân thành.

-" Ở lại mạnh giỏi, khi nào thấy chán, muốn về Hàn Quốc thì nhớ báo cho tớ một tiếng. Tớ sẽ dải hoa tại sân bay đón cậu."

Tôi chỉ cười trêu chọc cậu ấy rằng trẻ con.

Đứng ngoài sân bay, ngước lên nhìn bầu trời, một chiếc máy bay vừa cất cánh bay ngang qua. Thừa Thiều Thiên đã bay đi rồi. Tôi lại trở lên đơn độc nơi đất khách, sống mũi cay xè, tôi cúi xuống kìm nén nước mắt.

Hôm cậu ấy đi cũng là vào mùa xuân.

Mùa xuân năm 17 tuổi, tôi rời xa anh ấy.

Mùa xuân năm 22 tuổi, Thừa Thiếu Thiên rời xa tôi.

Ngay ngày tổng kết năm đó tôi rời xa anh ấy.

Ngay ngày tốt nghiệp năm nay Thừa Thiếu Thiên rời xa tôi.

Tuổi trẻ của tôi đã phải nhìn người khác rời xa mình như thế.

Thật đau đớn.

End chap 9.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro