#Chương 23 -- Đứa ngốc này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

23.

Trả lời tin nhắn xong, Biện Bạch Hiền cẩn thận thả điện thoại vào túi. Còn chưa kịp bình tâm lại, xe đột nhiên lại bị lắc lư, cả người va chạm tứ tung.

Xe lạc lái gầm ga chạy loạn hình chữ 's' trên đường, cuối cùng bị Khánh Thù khẩn cấp phanh gấp ngừng lại. Thở hổn hển bình phục cảm xúc. Lúc này mới ý thức được trong xe còn có Biện Bạch Hiền, Khánh Thù vội vàng nghiêng người luống cuống tay chân trấn an.

"Bạch Hiền, cậu không sao chứ?"

Độ Khánh Thù lo lắng, còn giật mình hơn cả Biện Bạch Hiền, nội tâm áy náy càng sâu. Tay cũng không kiểm soát được sờ loạn trên người đối phương.

"Không có đau chỗ nào chứ Bạch Hiền? Ân?"

Biện Bạch Hiền lúc này rốt cuộc cũng có thể bình tĩnh lại. Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng cho mình của Khánh Thù, lại nghĩ đến một màn nguy hiểm kia, ánh mắt vãng lặng bỗng mãnh liệt dâng lên, cậu nắm lấy tay Khánh Thù đang sờ soạng trên người mình không ngừng, đẩy đối phương xuống xe.

Lúc này đổi thành Biện Bạch Hiền cả người tràn đầy âm lãnh, cậu gắt gao túm chặt tay Khánh Thù, ở ven đường chặn lại một chiếc taxi.

Tâm thần bất định, vẻ mặt rõ ràng có tâm sự! Cái dạng này còn muốn lái xe! Không muốn sống nữa sao?!

Độ Khánh Thù lần này tự biết chính mình đuối lý, hiểu được tâm ý của Biện Bạch Hiền, lại nhìn đến bộ dáng giận dữ của người kia, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo Biện Bạch Hiền ngồi taxi, ngoan ngoãn đọc địa chỉ nhà cho tài xế. Cuối cùng gọi về quản gia trong nhà, nói cho quản gia biết chỗ bọn họ vứt xe lại.

Khánh Thù định thần, hồi tưởng lại một lần mạo hiểm vừa rồi, chính mình kỳ thật lòng vẫn còn đang sợ hãi. Dù sao nếu vừa rồi Biện Bạch Hiền thực xảy ra chuyện gì, đừng nói Phác Xán Liệt sẽ không bỏ qua cho cậu, mà ngay cả Khánh Thù, cũng khẳng định không thể nào tha thứ cho bản thân.

Xe taxi chạy đều đều, Biện Bạch Hiền lạnh lùng nghiêm mặt, trách cứ nhìn Độ Khánh Thù, nhưng đối phương vẫn cứ là dáng vẻ 'hành hạ cũng không hé răng', hiếm khi lắm mới được thấy dáng vẻ dịu ngoan như vậy của Khánh Thù.

Nghĩ đến mình vừa rồi thật quá ngang ngược kéo tay dắt Khánh Thù đi, nhưng người kia vẫn là ngậm miệng không phản ứng, ngoan ngoãn nghe theo, Bạch Hiền trong lòng không khỏi mềm xuống. Huống hồ vừa rồi Khánh Thù cứ mãi thất hồn lạc phách, thực sự là có lời khó dấu, Bạch Hiền nghĩ đến lại đau lòng thương tâm.

Cậu bất đắc dĩ ở trong lòng thở dài một hơi, cuối cùng chậm rãi kéo tay Khánh Thù qua cùng một chỗ, nhẹ nhàng nắm lấy ở trong tay.

Độ Khánh Thù cảm nhận được Biện Bạch Hiền im lặng an ủi, cảm thấy một mảnh ấm áp. Hồi lâu, cậu mới nghiêng đầu nhẹ nhàng, tựa vào vai đối phương,

                "Bạch Hiền, cám ơn cậu . . . ."

                Đứa ngốc này . . . . . .

---------------------------------------------------------------------------------

Nhớ nhấn bình chọn nha!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro