#Chương 45.1 -- Chăm sóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 45
Editor: Moon Canmilia
Beta: hingockhanh

Cao ốc Phác thị nằm ở trung tâm thành phố, tại khu phố buôn bán phồn hoa giao với khu dân cư. Là công trình trọng điểm, ở đây, lúc bình thường ra vào đều là cán bộ lãnh đạo.
Mà tập đoàn Phác thị, lúc nào cũng có những nhân sĩ có trình độ học vấn, có kinh nghiệm  muốn tiến vào tìm việc.

Giờ phút này, bên trong phòng họp ở tầng cao nhất của Phác thị hoàn toàn yên tĩnh.
Người thanh niên trẻ mới vừa hoàn thành bài tuyên giảng kế hoạch của mình xong bất an đứng ở chỗ cũ. Thời gian qua đi, bầu không khí bên trong phòng họp yên lặng như tờ khiến y có áp lực cực lớn.

Hơn nữa vị cấp trên cao nhất kia trầm mặc không lên tiếng, nội tâm người thanh niên trẻ càng thấp thỏm. Y cắn chặt hàm răng, âm thầm nắm chặt quả đấm tự cổ vũ mình, nhưng mồ hôi trên trán không thể khống chế cứ hiện ra. Đây là bài kiểm tra của y hôm nay, là cửa ải cuối cùng xem y có thể vào công ty hay không.

Đã sớm nghe nói tổng tài Phác thị Phác Xán Liệt là một người cầu hiền nhược khát(*), muốn làm việc dưới quyền Phác Xán Liệt, đến bây giờ yêu cầu cũng chỉ có năng lực mà không có học lực, cũng bởi vì như thế, không ít tinh anh tốt nghiệp cao đẳng đều đã gặp mặt được hắn.
(*) cầu hiền nhược khát: Cầu hiền tài như khát nước, như ruộng hạn chờ mưa

Người thanh niên trẻ tâm cao khí ngạo, mặc dù biết lý lịch bản thân bây giờ chưa đủ vững chắc, nhưng càng có chuyện khó khăn thì càng muốn thử một lần. Về mặt khác, y cũng muốn nghiệm chứng phép tắc của tập đoàn Phác thị trong truyền thuyết đến tột cùng có phải thật vậy không, cho nên mới tới đây xin việc.

Có thể người đảm nhiệm là Phác Xán Liệt luôn luôn làm theo chuẩn tắc, cho nên cho dù người thanh niên trẻ trong tay nắm vốn học lực kinh người, nhưng hôm nay kiểm tra đánh giá y có thể đặt kế hoạch hạng mục mà nhậm chức hay không, từ khảo sát cho đến chắc chắn, thậm chí chi tiết đến nỗi mỗi một tờ ppt, y cũng dùng mười hai vạn phần tinh lực chuẩn bị.
Nhưng mà hiện tại, nam nhân vừa vào cửa trầm mặc không nói nghe toàn bộ quá trình hội nghị, chống đầu nhắm hai mắt, không thấy rõ ánh mắt của hắn, càng không đoán được thích không thích của hắn.

"Phác tổng . . .?"

Thời gian trôi qua hồi lâu, phía dưới mọi người cũng đều hai mặt nhìn nhau, thư ký ngồi bên trái Phác Xán Liệt không nhịn được mở miệng nhắc nhở.

"Ừ?"

Phác Xán Liệt mở mắt ra, nháy mắt liền cảm nhận được các ánh nhìn chăm chú từ mọi phía, thoảng cái hiểu được tình huống bây giờ.  Hắn lúng túng ho nhẹ một cái, ngay sau đó đưa mắt dời đến người thanh niên khẩn trương đối diện.

Rõ ràng vừa mới mệt mỏi đến nỗi thất thần, lại có thể lập tức khôi phục một dạng giống như cái gì cũng không xảy ra, ánh mắt thư thái.

Đương nhiên, sẽ không ai nghi ngờ tổng tài Phác thị làm việc luôn là liều mạng sẽ công khai ở trên hội nghị mất tập trung.

"Khụ, tự mình đánh giá tình huống hoàn thành đi, tôi muốn nghe một chút."

Người thanh niên trẻ kia chỉ là bị Phác Xán Liệt nhàn nhạt quét qua, nhưng lại khẩn trương bên tai nóng lên, trấn định một chút, lời nói ra khỏi miệng vẫn tràn đầy tự tin.

"Tôi rất rõ ràng đem thiếu sót mình nêu ra là không thể đem vốn đầu tư công ty xuống giới hạn thấp nhất, nhưng mỗi quỹ tôi sử dụng đều có kế hoạch tỉ mỉ chính xác, có thể nói là mỗi đường đều được chi tiêu một cách khôn ngoan. Tôi nghĩ, nếu hạng mục có thể thực hiện như tôi vừa trình bày, tôi có thể đảm bảo công ty có thể tạo ra lợi nhuận ổn định cho khoản đầu tư này."

Người thanh niên trẻ vừa nói xong lời này liền lập tức hoảng sợ cảm thấy mình tựa hồ quá tự tin, rất sợ khiến ấn tượng lưu lại với Phác Xán Liệt là tự đại, lập tức thêm một câu.

"Tôi đã cố gắng hết sức."

Y tận lực để cho thanh âm của mình không kiêu ngạo không xu nịnh, nhưng nói trong lòng không thấp thỏm là giả. Nói cho cùng mình đi hay ở lại bây giờ hoàn toàn chỉ bằng một câu nói của Phác Xán Liệt mà thôi.

"Rất tốt."

Hồi lâu, lúc người thanh niên trẻ tuyệt vọng nhắm mắt, Phác Xán Liệt mỉm cười phun ra hai chữ này, đưa tay lấy di đông đang yên tĩnh trên bàn.

Ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua nút home, trên màn hình khóa, thiếu niên thanh tú nở nụ cười hiện ra trước mắt.

Ánh mắt Phác Xán Liệt đột nhiên nhu hòa.
Lúc người nọ khẩn trương dáng vẻ hai tau phiếm hồng, cực kỳ giống bộ dáng xấu hổ của Bạch Hiền.

Yêu ai yêu cả đường đi, Phác Xán Liệt không có một phần khoan dung đối với người mới tới kia.

Hồi lâu, Phác Xán Liệt đứng dậy, quét mắt một vòng mọi người, cầm điện thoại di động, để lại một câu tan họp liền bước ra khỏi phòng họp.

Để lại các quản lý lâu năm ngầm hiểu rối rít đứng dậy chúc mừng đồng nghiệp mới, cũng an ủi người mới ngây như phỗng có chút không biết rõ tình huống.

Cho nên hiện tại đây là . . . tình huống thế nào?

"Phác tổng không có đuổi người, vậy đã nói rõ cậu thành công trúng tuyển." Giám đốc phòng nhân sự thiên ý lên tiếng giải đáp.

"Phác tổng từ trước đến nay đều là dáng vẻ này, cậu không cần chú ý. Thích ứng là được rồi."

Trên đường về phòng làm việc, Phác Xán Liệt không thể đợi mà gọi điện thoại cho Bạch Hiền. Mới rồi lúc ở phòng họp chỉ nhớ người nhớ đến cuống cuồng, thật vất vả đến mới thúc. Còn chưa bước vào cửa phòng làm việc, điện thoại cũng đã gọi đi.

Đô – đô – ước chừng kêu lên 7 hồi chuông, điện thoại mới được kết nối, ngay sau đó đập vào mi mắt là hình ảnh Bạch Hiền vẫy tay với mình.

Trong lòng Phác Xán Liệt lộp bộp một cái, mặt trong nháy mắt không còn nghiêm túc vừa rồi, dịu dàng nói về phía ống kính.

"Đang làm gì đấy?"

Trong màn hình là Bạch Hiền cầm cái gì đó trong tay lắc lắc với hắn, là máy chơi game hai ngày trước Phác Xán Liệt mua cho cậu ở bệnh viện giải khuây.

Phác Xán Liệt cưng chiều nâng khóe miệng.

"Hộ công hôm nay có đến không? Tới giờ này rồi, đã ăn cơm xong chưa?"

Hắn buổi sáng trước khi đi đã dặn dò hộ công bệnh viện, điểm tâm và cơm trưa nhất định phải dựa theo thực đơn hắn đưa. Ban ngày Bạch Hiền có yêu cầu gì thì hết thảy đều làm theo, nếu thiết bị bệnh viện không thể đáp ứng thì lập tức gọi cho hắn.

Biện Bạch Hiền gật đầu một cái, hướng về phía Phác Xán Liệt không rõ vì sao chép miệng.

Đang lúc Phác Xán Liệt nghi ngờ, ống kính chợt một trận rung động, một giây kế tiếp, bộ dáng Độ Khánh Thù đang ngồi trên mép giường ăn cơm liền hiện ra trong hình ảnh.

"A! Biện Bạch Hiền! Cậu làm gì thế!" Độ Khánh Thù đang cắn đùi gà thơm ngon, vừa quay đầu liền bị Phác Xán Liệt trên màn hình dọa giật mình, một đùi gà thiếu chút nữa nghẹn ngang ngực.

"Hi~ Phác đại bận rộn! Buổi trưa vui vẻ~"

Hướng về phía màn hình rống xong câu này, y  cũng không quên lên tiếng ngả ngớn chào Phác Xán Liệt trong màn hình.

". . . . . ."

Phác Xán Liệt bên kia ống kính nửa ngày không lên tiếng, rõ ràng là bị dọa.

"Ai nha Bạch Hiền! Đã nói với cậu rồi tớ đang ăn cơm! Phác Xán Liệt gọi điện thoại tới hai người nói chuyện là được rồi! Không cho chụp không cho chụp! Lấy ra! Mau lấy ra, đối với người đang ăn cơm mà chụp ảnh ảnh hưởng rất nhiều đến bữa ăn!"

". . . . . . ."

"Này! Biện Bạch Hiền! Càng nói càng cứng đầu! Da ngứa đúng không? Để xem tớ có chỉnh được cậu hay không!"
. . . . .

Màn hình nhanh chóng thay đổi. Mới vừa cùng Bạch Hiền trò chuyện ấm áp phảng phất chỉ như vô tình lướt qua mà thôi, bởi vì trong nháy mắt trong điện thoại chỉ còn lại giọng nói khoa trương kêu to của Độ Khánh Thù.

Khóe mắt Phác Xán Liệt không khỏi hơi co quắp một cái.

Kèm theo một trận thanh âm bùm bùm, ống kính lắc lư mạnh hơn, lần này có thể nghe được âm thanh đùa giỡn của Độ Khánh Thù, hình ảnh một mảnh đen nhánh.

Hồi lâu, một tiếng "loảng xoảng" vang lên kèm theo tiếng cười có vẻ bỉ ổi của Độ Khánh Thù, nghe tiếng vang này tựa hồ là đem người nào đó đặt ở trên giường.

"Này! Khánh Thù! Cậu đừng thừa dịp tôi không ở đó mà ăn hiếp Bạch Hiền a!"

Phác Xán Liệt bên này theo bản năng kêu một câu, mặc dù không biết người ở đầu kia lúc này có nghe được hay không.

Đầu kia điện thoại ban đầu là sửng sốt hai giây, tiếp theo một cái chớp mắt lập tức truyền đến tiếng oán trách của Độ Khánh Thù, Phác Xán Liệt ở một đầu khác cũng có thể tưởng tượng đến dáng vẻ y trợn mắt.

"Thiên lý ở đâu a! Thiên lý ở đâu a! Đến tột cùng là ai ăn hiếp ai chứ?"
. . . .

Ước chừng lại qua mấy giây, Biện Bạch Hiền mới lần nữa xuất hiện trong ống kính. Trên mặt vì lúc nãy đùa giỡn với Độ Khánh Thù nên có chút đỏ, ngược lại vơi đi chút tái nhợt. Cái miệng nhỏ của cậu hít thở, hiển nhiên là hơi thở còn chưa điều hòa, ánh mắt cứ như vậy nhìn chằm chằm Phác Xán Liệt trong điện thoại.

Biện Bạch Hiền chính là như vậy, cho dù trầm mặc nhìn nhau, cũng có thể để cho Phác Xán Liệt ngẩn ngơ, trong lòng âm ỉ nhung nhớ.

Nếu không phải còn bệnh, thật sự muốn cứ như vậy ôm cậu vào trong ngực mang theo, để lúc nào cũng có thể nhìn thấy cậu.

Hứa với Bạch Hiền buổi tối sẽ đến bệnh viện thăm cậu, thấy cậu gật đầu với mình, Xán Liệt lúc này mới lưu luyến không nỡ để Bạch Hiền đưa điện thoại cho Độ Khánh Thù.

"Khánh Thù, hôm nay tôi có thể đến trễ một chút. Cậu ở đó tôi cũng không cần gọi Chung Nhân tới, hai người các cậu cơm tối muốn ăn gì nói với tôi, tôi buổi tối thuận đường mang đến!"

Độ Khánh Thù không còn vẻ mặt cợt nhả vừa rồi, muốn nói lại thôi liếc nhìn Biện Bạch Hiền bên cạnh, hồi lâu mới đáp một câu:

"Có tôi ở đây, anh yên tâm làm việc đi."

Lúc Emma cầm văn kiện bước vào, Phác Xán Liệt vừa cúp điện thoại, mà vui vẻ trên mặt vẫn chưa giảm.

"Phác tổng, đây là văn kiện cần ký hôm nay."

"Để đó đi."

"Phác tổng hôm nay có chuyện gì cao hứng như vậy? Vì mới tuyển dụng được nhân viên giỏi sao?" Emma giống như vô tâm hỏi một câu.

Đừng thấy Phác Xán Liệt thường ngày làm việc vô cùng nghiêm túc, nhưng mỗi lần trên mặt hắn lộ ra nụ cười như vậy, đã nói lên tâm tình của hắn rất tốt. Emma sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy, hoặc nhiều hoặc ít dù sao cũng phải nhân lúc lãnh đạo tâm bình khí hòa quý báu này nói chuyện riêng một chút, bình thường loại thời điểm này, Phác Xán Liệt cũng sẽ không để ý quá nhiều.

"Ừ, coi như vậy đi." Người nào đó cười mà không nói.

Thư ký sau khi để văn kiện lại, đang muốn hỏi thêm chút nữa, xoay người lại thấy Phác Xán Liệt đã cầm bút lên, biết hắn muốn bắt đầu làm việc, Emma thức thời chuẩn bị đi ra ngoài, không nghĩ tới vừa muốn đi thì bị gọi lại.

"Emma, giúp tôi hẹn viện trưởng Trương của bệnh viện thành phố, nói chủ nhật tôi mời ông ấy ăn cơm."

Đầu không ngẩng lên, nhưng lời nói rõ ràng.
Bước chân của thư ký ngừng chút, không rõ hoàn toàn yêu cầu mà ông chủ vừa thình lình nói ra, nhưng vẫn cung kính đáp.

"Vâng Phác tổng."

"Còn có, nhớ một chút đến quán M đối diện đặt canh bổ, phải tươi sạch. Dặn bọn họ nấu kĩ một chút, buổi tối tôi tự mình qua lấy."

" . . . Vâng . . . Được."

Emma vừa ra cửa vừa nói thầm trong lòng, tống tài dặn dò có chút khác thường khiến cô hoài nghi có phải gần đây có người nằm viện hay không? Nhưng không phải chứ . . . Cha mẹ Phác tổng đã qua đời nhiều năm, cũng không có nghe nói Phác tổng có anh chị em nào . . . Thật kỳ lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro