V.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11.

Park Chanyeol bị cảm nhẹ nhưng mà mẹ đẹp cứ một mực bắt cậu ta ở nhà nghỉ ngơi.

Giãy dụa một hồi cũng không lay chuyển được mẹ, phụ nữ lớn tuổi mà, tính tình nắng mưa thất thường vậy đó.

Sữa dâu cũng đã cho vào cặp chuẩn bị sẵn rồi, vậy mà không đưa cho người ta được.

Không biết là người ta có mong sữa dâu của mình hay không nữa.

Park Chanyeol vắt tay lên trán nhớ người nào đó thật nhiều, đến nổi hắt xì một cái thật lớn, đem tình yêu theo nước mũi văng hết ra ngoài.

12.

Byun Baekhyun nghe nói người nào đó bị cảm rồi.

Nên đi thăm sao?

Thôi, thân thiết gì đâu mà đi...

Nhưng mà muốn đi lắm, làm sao giờ?

Tự nhiên nhớ tới cái ô hôm nọ. Vậy là đi xuống phòng khách tìm cái ô.

"Mình không có phải đi thăm bệnh, mình đi trả ô mà..."

Có người vừa mặc áo khoác vừa lầm bầm như vậy đó.

Ngụy biện.

Lắm trò.

Ôi, mấy đứa đang yêu cứ làm người ta ghét vậy đó.

13.

"Chanyeol, có bạn tới!"

Chanyeol quăng máy chơi game xuống thảm cằn nhằn.

Mấy đứa quỷ, lúc nãy mới về đây mà.

"Ai vậy mẹ?"

Vừa nói vừa nắm tay vịn bước xuống cầu thang.

"Là tớ..."

Cậu nhìn thấy bé hạt tiêu đứng dưới chân cầu thang ngẩng đầu nhìn mình.

Đáng yêu gì đâu...

Hắt xì!





Park Chanyeol đem nước ngọt vào phòng nhìn thấy người nào đó đang giẫm lên giường mình mà lục lọi giá sách trên tường.

"Coi chừng té nha."

"Ưm. Phòng cậu nhiều sách ghê đó. Cậu đã đọc hết sao?"

"Ừ, đều đã đọc qua."

Thật ra sách kia đều là của chị gái, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của người ta thì thích lắm nên nói bừa đó.

Dối trá.

"Cậu đến thăm bệnh sao không hỏi thăm gì tớ vậy?" Park Chanyeol ngồi lên giường đưa nước cho Byun Baekhyun, cậu ấy nhận lấy rồi cũng ngồi xuống bên cạnh, tiện tay lấy một cuốn sách xuống đọc.

"Tớ đến trả ô."

"... không phải đến thăm tớ sao?"

"Không phải. Mà cậu đang bệnh sao? Tớ không có biết gì hết, xin lỗi nha."

"..."

Lại dối trá.

__________

2 chương một ngày nè~

Tự nhiên bệnh rồi cái có hứng viết ghê :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro