Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

. Note: fic không phải của tớ, mong đừng mang ra ngoài

--///--
Chap 3
Tối hôm đó, Baekhyun về tới nhà với khuôn mặt bầm tím phía bên má phải và khoé miệt bị rách một đường đau rát. Lúc trưa, cảm xúc Baekhyun là một mớ bồng bông. Ban đầu là ngạc nhiên sai đó là tức giận và cuối cùng, Nó chỉ có thể an phận. Ngạc nhiên vì không hiểu có chuyện gì mà cậu ta lại xử sự như thế, tức giận vì cho dù cậu ta là một tên côn đồ đi chăng nữa thì không được đánh người ta không có lý do như vậy chua! Tất nhiên khí thế của một thằng con trai làm nó muốn đi tìm gặp tên Park Chanyeol đó để hỏi cho rõ nhưng cuối cùng, Baekhyun quyết định không nên vì nó chợt nhận ra rằng bản thân chỉ là một thằng nhà thằng quê, mà nhà quên lên tỉnh đằng nào chả bị ức hiếp. Chỉ là nó không ngờ mọi chuyện lại đến sớm như vậy... Vì tương lai, vì gia đình, cho dù không muốn thì nó cũng phải an phận mà ngậm ngùi gặm nhấm nỗi tủi thân này chỉ để được yên thân mà học tập.

...

-Baekhyun, mặt cậu làm sao thế?-Vừa thấy bộ dạng như-kẻ-mới-đi-đánh-nhau-về của Baekhyun, Kyungsoo rất sốt sắng hỏi lớn tiếng, làm cho Park Chanyeol đang ngồi nhìn ra cửa sổ phải đưa mắt về phía nó. Baekhyun cũng khẽ liếc về phía cậu ta nhưng chỉ là một cái lướt qua thôi sau đó cụp mắt và trả lời khe khẽ với Kyungsoo:

- Mình bị ngã thôi, không sao đâu

- Vết thương như thế này mà kêu bị ngã sao? Rõ ràng là có người đánh cậu!-Kyungsoo vừa đưa tay chạm vào vết thương trên khoé miệng nó, vừa nói

-Ừ... thì... mình không phải bị ngã, bị... bị đập đầu vô cột nhà... - Nó vẫn lí nhí

Kyungsoo nhìn nó bán tính bán nghi, nhưng rồi cũng không cố tra hỏi nữa:

- Ừ, vậy nhớ bôi thuốc đó, không sẽ để lại sẹo.

Baekhyun cảm ơn Kyungsoo rồi lặng lẽ lấy sạch vở ra để chuẩn bị học bài.

Năm tiết học trôi qua và có hai kẻ không hề tập trung vào bài giảng. Baekhyun thì lúc nào cũng có cảm giác mình bị nhìn chằm chằm từ dãy bàn bên cạnh. Còn Park Chanyeol, vốn dĩ thường ngày thi cũng không có khi nào cậu ta tập trung vào bài học. Nhưng hôm nay lại khác, hôm nay Chanyeol bận suy nghĩ về người tên Byun Baekhyun và một phần cậu ta cảm thấy day dứt trong lòng. Rốt cuộc chuyện ngày hôm qua Chanyeol hiểu lầm nó là người đã nói chuyện cậu đánh nhau cho thầy giám thị nhưng không phải, là trò bỉ ổi của mấy thằng thua cuộc hôm đó. Khi nghe JongIn chạy đến và nói rằng không phải lỗi của Baekhyun, thật sự lúc đó Chanyeol đã nhất thời không biết phải làm gì, liền thả nó và cuối cùng nhóc đi mà không nói lời nào. Vậy mà đáp lại thì sao? Byun Baekhyun đó không những không bù lu bù loa lên đi tính sổ hay ít ra là bắt đền đối với người đã đánh mình mà còn nói tránh sang một lý do khác khi có người khác hỏi đến. "Thằng nhóc đó... thật khó hiểu..."

...

Mấy ngày sau trôi qua, Park Chanyeol thì vẫn đến lớp, gục mặt xuống bàn ngủ đủ năm tiết, không thì lại nghỉ học bất cứ khác nào cậu ta muốn. Baekhyun đoán là những lúc đó cậu ta ra ngoài đánh nhau, có lẽ vậy. Cho nên mỗi lần đến lớp nó đều tránh nhìn sang phía Chanyeol, càng tránh nhìn vào ánh mắt cậu ta. Nó nghĩ, cứ để mọi chuyện trôi qua thế này, cho dù nó là người chịu thiệt thì bù nó được yên ổn học tập.

Ngày hôm nay là cuối tuần, cũng là một tuần kể từ hôm chuyện đó xảy ra. Baekhyun phần nào đã sắp quên đi chuyện cũ thì lại có chuyện khác xảy đến...

- Thịt Bò ơi, Thịt Bò à, anh đến rồi nè! - Từ xa Baekhyun đã í ới gọi  chú cún nhỏ của mình. Thế nhưng khi buộc vào thì thấy có hai nam sinh nào đó đàn trêu trọc Thịt Bò của nó, dùng dây siết quanh cổ làm cho chú chó giãy dụa vì ngạt thở mà không kêu được tiếng nào, còn bọn chúng thì cười khoái trá với những điều mà mình Đan làm.

- Mấy người làm gì Thịt Bò của tôi vậy! Mau bỏ ra! - Baekhyun ngay lập tức không suy nghĩ mà lao đến giằng cái dây ra khỏi cổ chú chia nhỏ.

- Ô hô! Ra con chó dễ thương này la của mày hả nhóc con? - Một trong hai tên lên tiếng, hắn ta còn làm cái điệu bộ đểu định đưa tay xoa mặt nó nhung bị nó hất ra và nhìn hắn với con mắt căm phần - Cũng dễ thương y như cưng vậy đó! Hahahaha - Chúng nhìn nhau cười man rợ.

Baekhyun không thèm quan tâm đến phản ứng của hai thằng điên đó, lúc nhìn lại Thịt Bò trên tay thì thấy nó gần như ngất đi có lẽ vì bị thắt dây quá chặt trong một thời gian dài. Đến lúc này thì Baekhyun cảm thấy tức giận thật sự. Tại sao lại có loại người ác với động vật như vậy chứ?! Bản thân Baekhyun từ nhỏ sống ở quê, sân vườn cũng như quanh xóm có rất nhiều thú nuôi, cậu từ lâu đã trở nên yêu quý chúng hơn bao giờ hết. Nay lại gặp bọn dã man này, không giận mới là lạ. Và cũng vì giận quá mất khôn. Baekhyun đã buột miệng...

- Bọn bây sống không bằng loài chó!

Nói xong mới biết, chọc vào loài-sống-không-bằng-chó thì cũng chính là tự hủy diệt cuộc đời mình. "Thôi xong..."

- Mẹ thằng nhãi ranh! Mày vừa nói cái gì?! Chán sống rồi hả?!!- Thằng lúc nãy lên tiếng, mắt hắn trợn ngược, tay với ra tóm chặt lấy cổ áo nó.
Baekhyun nhìn trừng trừng vào tụi nó, mặc dù đang run rẩy vì sợ nhưng nó vẫn cố giữ nét mặt bình thản nhất, không để cho bọn chúng thấy rằng nó đang mất bình tĩnh.

- Mẹ mày! Còn nhìn hả?!-Thằng đó mắt long sòng sọc đưa nắm tay thô thiển của nó định đấm và khuôn mặt nhỏ nhắn của Baekhyun. Nó nhắm chặt mắt để chuẩn bị chịu đựng cú đấm nhưng tất cả mà nó nghe thấy chỉ là...

*Pặc*
______\\\____\\\_______

Hello~ ra chap cực trễ luôn, xin lỗi các bạn nhiều lắm luôn vì bận 😞 mình sẽ cố gắng up chap nhanh cho các bạn cùng nha. Mình là tân binh mới ra nên có sai sót gì thông cảm nha 😂 cám ơn các bạn đã đọc <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro