Siêu đoản 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi còn nhớ hôm đó là ngày bầu trời đầy đau khổ của Xán Liệt. Đêm khuya, Xán Liệt điện hỏi tôi có ở nhà không. Anh ấy nói anh ấy đang ở dưới nhà tôi. Tôi cứ nghỉ là đùa nhưng không ngờ tôi nhìn qua cửa sổ thấy xe anh ấy. Tôi vội chạy ra:
"Xán Liệt, khuya như vậy sao anh còn đến nhà em"
Tôi nhận ra trong đôi mắt anh đang khóc. Chờ mãi không thấy anh trả lời. Tôi định mở lời hỏi anh ấy chuyện gì. Bổng nhiên Xán Liệt ôm trầm tôi vào lòng. Vừa khóc, anh ấy nói:
"Bạch Hiền, ba mẹ anh đều đã qua đời. Sao này, anh chỉ còn em thôi. Đừng bao giờ rời bỏ anh"
Anh ấy chưa bao giờ yếu lòng trước mặt tôi như thế. Nghe anh ấy nói. Tôi đã khóc. Tôi vỗ nhẹ vai Xán Liệt thầm nói
"Em sẽ không bao giờ rời bỏ anh. Sẽ không bao giờ như thế"

(Ầy, Siêu đoản đầu tay. Mấy cậu góp ý kiến cho mình nha^^)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro