Chap 11: Gặp lại rồi~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trời chập choạng tối, khách sạn Lous ở trung tâm thành phố H đã bắt đầu nhộn nhiệp hẳn lên. Những chiếc xe hơi đắt tiền không ngừng đổ xịch trước cổng, thiếu gia tiểu thư, thậm chí còn có một số nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh trẻ đều tụ tập tại đây. Một chàng trai mặc trên người bộ vest đen, mái tóc đen đánh rối bước vào. Chàng trai thoạt nhìn không có gì đặc biệt, giữa đám đông ăn mặc sang trọng thì càng có vẻ không nổi bật. Không sao, đây cũng là điều cậu muốn, quá nổi bật sẽ không tốt nha~ Mà chàng trai này không ai khác chính là Biện Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiền lui vào một góc khuất đại sảnh, cả người hầu như chìm vào bóng tối, đảo mắt quan sát xung quanh. Nhiệm vụ lần này của cậu chia làm ba phần, yêu cầu của phần đầu tiên chính là tại buổi tiệc công khai giải quyết con mồi thứ nhất. Biện Bạch Hiền là một người coi việc giết người như tạo ra tác phẩm nghệ thuật, có nghệ sĩ nào không thích tác phẩm của mình được nhiều người ngắm nhìn đâu, cậu cũng không ngoại lệ. Đó là lý do Biện Bạch Hiền nói nhiệm vụ lần này cực kì hợp khẩu vị của cậu.

"Cảm mọi người đã đến chung vui cùng Cố gia chúng tôi!"

Một cặp vợ chồng trung niên đứng ở trên bục phát biểu lôi kéo sự chú ý của mọi người trong bữa tiệc. Người đàn ông là Cố Đức Phương-chủ tịch tập đoàn xây dựng Cố Phúc, người phụ nữ còn lại cũng chính là Cố phu nhân-Châu Ngọc Hoa. Bọn họ là chủ nhân của bữa tiệc tối nay, bữa tiệc ăn mừng Cố gia vừa giành được hợp đồng xây dựng khu nghĩ mát đắt đỏ. Khiến mọi người không khỏi ganh tị.

Xì xào

Trong đại sảnh bỗng nhiên bùng nổ một trận xôn xao cùng tiếng phụ nữ hét chói tai, không ai còn chú ý đến vợ chồng Cố Đức Phương nữa mà đều hướng tầm mắt ra bên ngoài. Chỉ thấy một người đàn ông dáng người cao lớn mang khí thế vương giả đi vào. Cặp kính dưới ánh đèn loé lên ánh sáng bạc chói mắt khiến người khác không dám nhìn thẳng, mỗi bước đi của anh đều làm con tim của phái nữ rung động điên cuồng. Phác Xán Liệt, tổng tài tập đoàn đa ngành PCY lớn nhất thế giới, đối tượng trong mơ của bất kì người phụ nữ nào.

"Á á á, là Phác Tổng!!!"

"Phác Tổng, Phác Tổng!"

"Thật sự là Phác Tổng, a a a!!"

...

Phác Xán Liệt vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt dẫn theo thư kí Lâm đi vào, một bộ dáng không ăn khói lửa nhân gian, vô dục vô cầu. Biện Bạch Hiền không ngờ có thể gặp lại Phác Xán Liệt nhanh đến thế, khuôn mặt trong trẻo nhất thời nở nụ cười. Thật tốt quá, như vậy tác phẩm tối nay của cậu sẽ đạt được giá trị lớn nhất rồi. Không biết sau khi Phác Xán Liệt nhìn thấy kiệt tác của cậu thì sẽ phản ứng thế nào nhở? Thật mong đợi nha~

"Phác Tổng đến thật là vinh hạnh cho chúng tôi quá!"

Cố Đức Phườn cùng Châu Ngọc Hoa vội vàng khúm núm cúi chào, nào còn vẻ cao cao tại thượng vừa rồi. Phác Xán Liệt cũng không kiêu ngạo, nhàn nhạt đáp:

"Khách khí"

Đột nhiên cảm nhận được ánh mắt quen thuộc, Phác Xán Liệt giật mình một cái, lập tức nhìn về phía thiếu niên không chút nổi bật trong góc đại sảnh. Không phải chiếc áo sơ mi kiều diễm yêu mị lúc sáng, thiếu niên lúc này diện bộ vest đen đơn giản, mái tóc bồng bềnh, không trang sức, tuy nhiên vẫn như cũ khiến anh không thể dời mắt. Kiểu dáng của bộ vest rõ ràng không hợp với lứa tuổi của cậu, nhưng cũng vì thế khiến cậu như cậu nhóc ra vẻ người lớn, có một vẻ đáng yêu không nói nên lời.

Biện Bạch Hiền phát hiện Phác Xán Liệt đang nhìn mình liền cười nhẹ đáp lại, nhất thời càng khiến khuôn mặt rực rỡ sức sống. Phác Xán Liệt cảm thấy tim mình thoáng ngừng đập, một sự kích động bỗng trào lên khiến anh muốn tiến đến ôm chặt cậu vào lòng. Nghĩ là làm, trước con mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, phác Xán Liệt lập tức rảo bước về phía Biện Bạch Hiền. Biện Bạch Hiền không ngờ Phác Xán Liệt lại đi tới, adnh mắt hiện lên chút nghi hoặc. Người này muốn làm gì nha?

"Xán Liệt!"

Giọng nói nũng nịu vang lên, một bóng dáng hồng phấn đột nhiên lao tới trước mặt Phác Xán Liệt. Cô ả có dáng người cực kì quyến rũ, cặp chân mướt mát khiến người khác mơ màng. Mà trùng hợp làm sao, cô ả này chính là người bị Biện Bạch Hiền bẻ gãy ngón tay lúc sáng, Thịnh Diệp Hân!

Thịnh Diệp Hân đỏ mặt nhìn khuôn mặt đẹp mê hồng của Phác Xán Liệt, bộ dạng như thiếu nữ tư xuân. Thấy cô ta như vậy, những thiên kim tiểu thư, thiếu gia khác đều tức đén giậm chân nhưng vì e ngại thế lực Thị trưởng đều không dám nói gì.

"Xán Liệt, anh không nhớ em sao, em là Thịnh Diệp Hân, hôm qua chúng ta vừa mới gặp nhau tại nhà hàng Nhật Hiên đó."

Phác Xán Liệt cau mày, cực kì khó chịu vì bị cản đường, sau đó không hề đáp một lời mà vòng qua cô ta, tiép tục tiến về phía Biện Bạch Hiền. Thịnh Diệp Hân ngây ra, cô ta cư nhiên bị bỏ qua! Suốt hai mươi năm được cưng chiều sung sướng cùng hưởng thụ đủ loại vung phụng, lần đầu tiên Thịnh Diệp Hân được nếm tư vị bị coi thường. Người cao ngạo như cô ta đương nhiên không thể chấp nhận chuyện này, vội vàng quay đầu muốn đuổi theo Phác Xán Liệt.

Lúc này Phác Xán Liệt đã đứng trước mặt Biện Bạch Hiền, bóng dáng cao lớn hoàn toàn bao phủ lên cơ thể nhỏ bé bên dưới. Biện Bạch Hiền bị hơi thở nhàn nhạt của Phác Xán Liệt phả vào da thịt, cả người dường như run lên. Cậu không thích cảm giác này, cảdi cảm giác như phụ thuộc vào ai đó, cực kì khó chịu. Biện Bạch Hiền bước một bước ra ngoài ánh sáng nhằm thoát khỏi lãnh địa vô hình của Phác Xán Liệt, tươi cười nói:

"Chào chú~ "

________________

Hạ: các bạn đón xem chap sau nha~ xíu nữa viết xong Hạ sẽ đăng ngay a~~~~

-Biện Thị Mỡ-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro