Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Tô Thanh lên máy bay, Phác Xán Liệt chạy tới quán bar, A Bân lo lắng muốn vào cùng thì bị Phác Xán Liệt mắng một câu không dám nhúc nhích nữa.

Trong góc quán bar mờ tối, Phác Xán Liệt không bận tâm khung cảnh ồn ào náo nhiệt xung quanh mình, ánh mắt của hắn chỉ nhìn chằm chằm điện thoại di động bên cạnh ly rượu, đọc từng tin nhắn mà Biên Bá Hiền gửi cho hắn.

[Sắp tới giờ rồi, sao anh còn chưa tới? Chưa xử lý xong công việc sao?]

[Nếu có việc gấp anh cứ giải quyết, bài đánh giá tôi tìm Thế Huân cũng được.]

[Anh không xảy ra chuyện gì chứ, thấy tin nhắn thì gọi cho tôi.]

[Chỉ cần nói cho tôi biết anh không sao thôi, xin hãy gọi lại cho tôi...]

Từng dòng tin nhắn nằm gọn trong hộp thư, còn có hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ. Phác Xán Liệt ngửa cổ uống cạn ly rượu, tâm trạng ngổn ngang.

Cho dù đã quá chậm trễ, nhưng hiện tại hắn cũng biết được rồi... về tình cảm của tiểu thiếu gia.

Một người vốn bản tính quật cường cứng rắn, ở trước mặt hắn càng ngày càng trở nên yếu đuối thỏa hiệp; lúc hắn hôn cậu vì nhầm cậu là Tô Thanh, thấy viền mắt cậu đỏ lên... Hắn biết...

Biên Bá Hiền thích mình.

Phác Xán Liệt không rõ bản thân hắn có chỗ nào đáng để Biên Bá hiền thích. Vì chuyện làm ăn, hắn lợi dụng cậu tổ chức cuộc hôn nhân giao dịch, thấy cậu ở trường bị alpha ức hiếp hắn cũng không để ý tới, thậm chí còn xem cậu như người khác...

Điện thoại vẫn treo móc khóa đàn violin, Phác Xán Liệt nhắm mắt lại.

Tìm gặp Tô Thanh khiến hắn tiêu hao hơn phân nửa tinh thần, dáng vẻ bình thản của đối phương qua bao nhiêu năm tháng làm hắn vô cùng khó chịu. Hắn vì Tô Thanh cương quyết từ bỏ âm nhạc, nhiều đêm thức trắng. Hắn không buông tay được, bản thân không khác gì bị giam cầm, thống khổ bất kham. Hôm nay, hắn cũng vì Tô Thanh mà bỏ rơi Biên Bá Hiền, đạp đổ mọi tín nhiệm cậu ấy dành cho hắn...

Bấy nhiêu đau khổ chỉ có hắn và người bên cạnh hắn gánh chịu...

Còn Tô Thanh, cứ như không biết gì từ bên cạnh hắn bình thản bỏ đi...

Rượu thấy đáy, tiếng nhạc xập xình trong quán bar tạm dừng, tiếp đó có một người bước lên sân khấu. Người nọ ngồi xuống ghế đàn piano, ngón tay đặt trên dãy phím đen trắng, đưa miệng đến gần micro:

"Tôi muốn dành tặng bài hát mà tôi sáng tác cho người vợ mà tôi yêu, chúc chúng ta tân hôn hạnh phúc..."

Tiếng vỗ tay chúc phúc vang lên, ánh mắt Phác Xán Liệt trở nên trống rỗng. Hắn nhìn ngón tay người nọ lưu luyến phím đàn, tận tâm vì người mình yêu diễn tấu một khúc nhạc. Lời ca đong đầy yêu thương cảm động lòng người, người vợ đứng dưới đài hai mắt đẫm lệ.

Phác Xán Liệt chợt nhớ lại đêm đó, Biên Bá Hiền hỏi hắn có thể viết từ khúc cùng cậu hay không.

Hắn đã từ chối.

Phác Xán Liệt mở chai rượu mới, rót tiếp một ly, đổ vào dạ dày mình. Đêm đó, hắn hoàn toàn thấy rõ... vì bị cự tuyệt mà ánh mắt cậu không giấu nổi mất mát.

Hôm nay hắn bỏ rơi cậu, vẻ mặt của cậu sẽ thế nào, thật lòng hắn không dám nghĩ đến.

Cũng không dám tìm kiếm nguyên nhân vì sao sau khi gặp lại người hắn tâm tâm niệm niệm suốt ba năm qua là Tô Thanh, mà trong đầu hắn chỉ tồn tại mỗi Biên Bá Hiền.

Lảo đảo đứng lên, giữa đường nhận được điện thoại của Văn Hướng Triết, Phác Xán Liệt uống nhiều đến mức thần trí mơ hồ, chỉ mông lung nghe được cái gì khóc, cái gì cuối cùng, cái gì mất đi tư cách...

Bước chân hắn lộn xộn, đẩy cửa ra, bên ngoài mưa to như trút nước.

A Bân ngủ gục trong xe, lúc giật mình tỉnh dậy thì Phác Xán Liệt đã rời khỏi quán bar rồi. Một mình đi dưới cơn mưa, những lời Tô Thanh nói, vẻ mặt của Biên Bá Hiền cứ cuốn lấy tâm trí hắn.

Về đến nhà, căn phòng tối đen, tựa như bị Tô Thanh lôi về quá khứ không có ánh sáng, Phác Xán Liệt cảm thấy phiền muộn vây quanh. Hắn liếc mắt nhìn, giữa phòng khách có ánh lửa nhấp nháy yếu ớt, đáng nói hơn chính là giai điệu mà hắn từng viết cho Tô Thanh, nhẹ nhàng, dè dặt từng chút từng chút một rơi vào tai hắn.

"Ai ở đó?!"

Giai điệu này chỉ có hắn và Tô Thanh biết, vậy người đứng ở đó kéo đàn nhất định là Tô Thanh rồi...

Sao em lại ở nhà tôi? Không phải em đã đi rồi sao?! Không phải em không cần tôi nữa à?! Vì sao lại trở về đây nữa?

Phác Xán Liệt lảo đảo nhấc chân, ngực đau âm ỉ.

Đừng về đây, đừng ở nơi này kéo từ khúc tôi viết cho em!

... Bởi vì tiểu thiếu gia có thể sẽ nghe được, sau đó lộ ra dáng vẻ đau buồn.

"Anh uống rượu sao?!"

"Ai cho phép kéo đàn!" Bóng tối bao trùm trước mắt, Phác Xán Liệt túm lấy người ném tới sô pha, chế trụ hai tay cậu ở trên đầu.

"Nói đi, em lấy tư cách gì kéo từ khúc tôi viết cho em, lấy tư cách gì?!"

"Anh buông tôi ra, tôi không phải Tô Thanh!"

Thanh âm này không đúng, nhưng cơn đầu đau khiến Phác Xán Liệt không tự tỉnh ngộ được. Cảm giác người dưới thân muốn chạy trốn. Ba năm qua, hắn đối với Tô Thanh đầy oán giận, níu lấy, thâm tình, căm hận... Cuối cùng không khống chế được mà phóng thích tin tức tố, ép đối phương triệt đi mất đi cơ hội phản kháng!

Giống như muốn cùng Tô Thanh đồng quy vu tận [1], nếu yêu không được thì cùng chết, cậu không chấp nhận, hắn cũng không thể sống một mình.

[1] Cùng đến chỗ chết

Phác Xán Liệt hôn người dưới thân, mang theo ý niệm trả thù nhiều hơn là yêu thương điên cuồng...

Hắn từng rất yêu Tô Thanh, dùng cả sinh mạng yêu cậu để rồi đổi lấy một thân đầy thương tích. Hắn nhớ nhung cậu, cũng muốn báo thù cậu, muốn cậu hồi tâm chuyển ý, cũng muốn hủy hoại cậu hoàn toàn!

"Nghe đi, tự nghe xem giọng của mình có bao nhiêu đê tiện."

Một đường hôn trọn thân thể, mạnh mẽ tách chân cậu ra, dùng ngón tay xâm nhập. Nơi mẫn cảm đang được mở rộng, omega phóng thích tin tức tố ngày càng nhiều, ngón tay vào sâu, omega kêu thành tiếng, nước mắt lưng tròng, mùi bông vải ấm áp bay lượn trong không khí, không phải mùi bông vải lạnh lẽo...

Ánh lửa chập chờn, Phác Xán Liệt rút ngón tay ra, khoảnh khắc thấy rõ gương mặt nhỏ nhắn dưới thân mình là ai, hắn triệt để tỉnh rượu.

Phác Xán Liệt trầm mặc, tiểu thiếu gia của hắn đang khóc...

Bên tai vang lên giọng Biên Bá Hiền...

—— Chuyện vừa rồi tôi tha thứ cho anh. Đừng có lần sau.

Hắn không những phạm sai lầm lần thứ hai, lần này... còn quá phận hơn lần trước.

Biên Bá Hiền trần như nhộng xụi lơ trên sô pha, bị cưỡng chế phát tình khiến cơ thể cậu vô cùng khó chịu.

Cậu từng phát tình ở trước mặt hắn hai lần, cả hai lần đó hắn khống chế được là bởi vì quan hệ lợi ích của đôi bên, hắn không có tình cảm với cậu, cũng chưa từng nghĩ rằng mình có một vị trí ở trong lòng cậu.

Thế nhưng hiện tại chuyện Tô Thanh khiến hắn không vui, đã bị người ta vứt bỏ còn quay sang trách mắng, quá nhiều thứ dây dưa đánh bại lý trí, mùi bông vải của Biên Bá Hiền lại thật sự dễ chịu, yên bình ấm áp xoa dịu trái tim hắn, trong khoảnh khắc hắn đã cho rằng mình yêu vị đạo này...

Vị đạo làm hắn muốn xỏ xuyên cậu tới cùng, muốn cắn phá tuyển thể của cậu, đánh dấu cậu, ở trong cơ thể cậu phát tiết, muốn cậu mang thai con của mình...

Hắn lung lay, vậy nên hắn không thể tiếp tục khống chế dục vọng.

Biên Bá Hiền cố gắng chống cự, nức nở rên rỉ.

Phác Xán Liệt lấy tay chặn miệng Biên Bá Hiền, hắn không dám nghe âm thanh đau đớn cậu phát ra, không dám thừa nhận mình khốn kiếp...

Hắn chỉ muốn đem dục vọng nóng rực này chạy ào vào trong cơ thể cậu.

Hắn đang làm điều tương tự như tên khốn đã làm tổn thương Tô Thanh.

Hắn muốn cưỡng chế chiếm đoạt.

Chiếm đoạt Biên Bá Hiền vẫn luôn thích hắn.

Cảm giác áy náy giáng một gậy vào đầu, nhìn sắc mặt Biên Bá Hiền tái nhợt, Phác Xán Liệt sợ làm đau cậu, động tác bắt đầu chậm lại, nhẹ nhàng hơn, dốc hết khả năng để lần đầu của cậu thật thoải mái... cũng hạn chế không chạm đến khoang sinh sản, tránh mang lại cho cậu thêm một lần tổn thương.

Sau cùng cao trào rút xuống, Biên Bá Hiền bất tỉnh, Phác Xán Liệt rời khỏi thân thể cậu, xoa tóc cậu, ngón tay lướt qua gò má, ở bên tai cậu buông lời xin lỗi...

"Xin lỗi, tiểu thiếu gia..."

Đèn trần chớp nháy vài cái rồi bật sáng, lúc này đã có thể hoàn toàn nhìn rõ được người nằm trên sô pha. Cơ thể Biên Bá Hiền phiếm hồng, vết hôn rải rác khắp nơi, hai bên vai có chỗ bầm tím.

Mặc dù không đánh dấu, thế nhưng chuyện đêm nay quả thật khó lòng chấp nhận. Phác Xán Liệt đứng dậy, bế Biên Bá Hiền vào phòng mình.

Dội nước lạnh lên mặt, triệt tiêu mùi rượu, ngẩng đầu nhìn chính mình, Phác Xán Liệt vung một quyền đập bể tấm gương, từ những vết nứt phản chiếu ra nhiều khuôn mặt hắn, bàn tay bị mảnh vỡ thủy tinh đâm chảy máu, hắn thở hổn hển, không cảm thấy đau rát đặt tay dưới vòi nước lạnh.

Đợi vết thương ngừng ứa máu, Phác Xán Liệt chuyển sang nước nóng, làm ướt khăn lông.

Trở lại phòng ngủ, hắn cẩn thận lau sạch người giúp Biên Bá Hiền, sau đó đắp chăn cho cậu. Bình thường omega sau khi bị cưỡng chế phát tình sẽ bắt đầu sốt cao, hắn sờ trán cậu kiểm tra nhiệt độ, vẫn còn nóng.

Phác Xán Liệt lấy thuốc tiêm, nâng tay Biên Bá Hiền lên, trong lúc tìm mạch máu thì nhìn thấy vết sẹo nhỏ từ lần tiêm thuốc ức chế trước. Tay cầm ống tiêm có chút run rẩy, hắn do dự hồi lâu rồi đặt xuống, đổi sang thuốc viên.

"Ngoan, mở miệng."

Không nhét thuốc hạ sốt vào được, Phác Xán Liệt chỉ còn cách bỏ thuốc vào miệng mình, uống nước rồi hôn Biên Bá Hiền. Đối phương bắt đầu chống cự, Phác Xán Liệt khóa cổ tay cậu, cố gắng truyền thuốc, đến tận khi nghe được âm thanh nuốt xuống mới buông cậu ra.

Đối mặt hành động chạm môi bất ngờ còn bị người đè lên, Biên Bá Hiền vô thức lùi lại, liên tục lẩm bẩm:

"Đừng chạm vào tôi... Tôi không phải Tô Thanh... Tôi không phải..."

Phác Xán Liệt áy náy nằm một bên ôm chặt Biên Bá Hiền, dịu dàng xoa lưng cậu trấn an.

"Tôi biết, tôi biết..." Phác Xán Liệt cau mày, quan hệ giữa hắn và Tô Thanh vẫn chưa thu xếp rõ ràng, hắn không thể đáp lại tình cảm của Biên Bá Hiền được, nhưng hắn cũng không muốn buông cậu ra. Mâu thuẫn nội tâm quá lớn, hắn nhắm mắt lại, thủ thỉ bên tai cậu, "Cậu là Biên Bá Hiền, là tiểu thiếu gia."

Phác Xán Liệt khống chế bản thân phóng thích lượng tin tức tố vừa đủ, sau khi làm tình mùi của alpha sẽ giúp omega dễ ngủ hơn. Ngửi được trong không khí mùi tùng hương nhàn nhạt, Biên Bá Hiền dần dần cảm thấy yên lòng, ở trong ngực Phác Xán Liệt chìm vào giấc ngủ, bình bình thở ra hơi nóng.

Chờ Biên Bá Hiền ngủ say rồi, Phác Xán Liệt kéo chăn đắp kín người cậu, vào phòng tắm vắt khăn bằng nước lạnh, xong xuôi trở lại giường, đặt khăn lên trán cậu, kiểm tra nhiệt độ xem có hạ nhiệt chút nào chưa.

Đứng dậy đi tới ban công, trong bóng đêm rút ra một điếu thuốc.

Khói thuốc bao phủ, một điếu tiếp một điếu, chốc lát đã hết cả hộp.

Làm ra chuyện như vậy thì không thể vờ như chẳng có gì, Phác Xán Liệt quay đầu nhìn người trong phòng ngủ say, ngón tay kẹp điếu thuốc khẽ động.

Phác Xán Liệt tự cho rằng bản thân không xứng nhận được tình cảm của Biên Bá Hiền, may mà vừa rồi không đánh dấu cậu, trước khi tình hình trở nên mất kiểm soát phải nhanh chóng kết thúc mối quan hệ này, phải để Biên Bá Hiền tự do.

Để cậu tiếp tục học nhạc, để cậu rời khỏi Biên gia, để cậu cùng alpha của mình sống thật tốt...

Mối tình đầu đẹp đẽ của cậu cho dù bất luận là người nào, cũng không nên là hắn.

Trong đêm tối vắng vẻ không tiếng động, Phác Xán Liệt dập tắt điếu thuốc cuối cùng.

...

Sáng sớm tỉnh dậy, cả biệt thự vẫn còn im ắng, Ngô Thế Huân đẩy cửa phòng, khí tức alpha trong không khí đều đã tiêu tan...

Đồ đạc hỗn loạn trên sô pha, giữa bàn trà có một ly thủy tinh đầy sáp nến... Thứ quý giá nhất của Biên Bá Hiền lúc này đàn một bên hộp một bên. Ngô Thế Huân nhíu mày, coi như thành tích đánh giá không như ý thì tiểu thiếu gia cũng sẽ không trút giận bằng cách ném đàn đi đâu nhỉ...

Đang cố suy đoán tối qua xảy ra chuyện gì, Ngô Thế Huân thấy Phác Xán Liệt đi ra từ phòng ngủ, đôi mắt đỏ ngầu như là thức trắng cả đêm.

"Bá Hiền hôm qua chờ anh rất lâu, anh có biết không?"

Phác Xán Liệt nhìn Ngô Thế Huân, không biết chữ "chờ" này là nói đến buổi kiểm tra đánh giá hay chuyện cậu chờ hắn về nhà.

Muốn đi rót nước nóng cho Biên Bá Hiền uống thuốc, Phác Xán Liệt không trả lời Ngô Thế Huân, cứ thế lướt qua.

"Anh biết lúc bị anh cho leo cây, ở trường học có bao nhiêu người khinh Bá Hiền bằng nửa con mắt không?! Học bổng không có, thành tích cũng suýt chút nữa không đạt!"

Phác Xán Liệt dừng bước, cuộc gọi ngày hôm qua của Văn Hướng Triết đã được rõ ràng.

Ngô Thế Huân thu lại dáng vẻ tươi cười bình thường, cậu đi tới trước mặt Phác Xán Liệt.

"Ngày hôm qua anh đi đâu?"

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Phác Xán Liệt trầm mặc làm Ngô Thế Huân trầm mặc theo, sau đó Ngô Thế Huân giễu cợt cười một tiếng.

"Anh không nói em cũng đoán được, đi gặp Tô Thanh đúng không, anh ta trở về rồi đúng không?!"

"Nếu em biết vậy còn hỏi làm gì." Phác Xán Liệt phát ra thanh âm u ám, nghiêng người bỏ đi.

"Cái tên Tô Thanh đó rốt cuộc tốt chỗ nào mà anh lại không thể bỏ xuống được?" Ngô Thế Huân ngăn bước chân Phác Xán Liệt, lôi một cái máy quay từ trong túi ra, "Không nói một lời biến mất ba năm, vừa lúc anh kết hôn thì trở về, có nên xem là cố tình không?"

"Là trùng hợp, em ấy quá cảnh để bay sang Pháp thôi."

"Còn giúp anh ta tìm lý do, năm đó ở bên ngoài cắm sừng anh, trải qua ba năm, anh vẫn cố chấp tìm lý do cho anh ta à!"

"Em ấy cũng là bị... cưỡng ép." Nói đến đây, ánh mắt Phác Xán Liệt trầm xuống, "Omega thực sự không phản kháng được alpha..."

"Anh ta nói cái gì anh đều tin sao?! Nếu anh ta không làm chuyện sai trái thì mắc mớ gì phải bỏ chạy?"

"Anh không muốn ồn ào với cậu, mau tránh qua một bên."

Phác Xán Liệt thật sự đang rất đau đầu, chuyện của Tô Thanh, cả chuyện của Biên Bá Hiền, quá nhiều thứ làm đầu hắn đau như muốn nứt ra vậy.

"Em không ồn ào, tự anh xem đi, xem thật kỹ người bị anh bỏ lại như thế nào, nếu anh còn lương tâm, em khuyên anh trước khi kết hôn chính thức hãy dọn dẹp cho tốt chuyện với Tô Thanh."

Ngô Thế Huân vừa nói vừa đặt máy quay vào tay Phác Xán Liệt.

Ở trong phòng bếp chờ nước nóng, Phác Xán Liệt dựa bàn nhìn cái máy quay cũ kỹ, bật nguồn, danh sách video hiện ra, duy nhất một video dài hơn năm phút.

Mở video, âm thanh truyền đến đầu tiên là tiếng mưa xối xả. Khi đó thầy Khâu ngồi hàng thứ nhất, thành thử quay rất rõ hai người trên sân khấu.

Biên Bá Hiền kéo đàn violin, tuyệt nhiên không có tinh thần. Sắc mặt cậu tái nhợt, ánh mắt đờ đẫn, cả người như đang lạc vào cõi mộng. Phác Xán Liệt phóng đại gương mặt Biên Bá Hiền trong đoạn phim, biết cậu đang cố ngăn chặn dòng nước mắt mà không thành.

Nhìn quá nhập tâm, nước sôi lúc nào không biết, Phác Xán Liệt ngẩng đầu, vội đặt máy quay xuống chạy sang tắt điện, bị hơi nước nóng hổi phả vào tay.

"Ss!"

"Tứ thiếu?!!" A Bân nghe nghe thấy động tĩnh nên xông vào, thấy bàn tay Phác Xán Liệt đỏ lên thì vội mở tủ lạnh lấy nước đá.

"Không cần!"

Phác Xán Liệt cáu kỉnh đẩy A Bân ra, cầm bình nước trở về phòng.

"Mẹ nó thật đáng đời mình."

Trước khi mở cửa, Phác Xán Liệt đem tâm tình dằn xuống, lúc đi vào thì người trên giường đã tỉnh, cậu ngồi tựa vào đầu giường hướng về phía hắn.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc một lúc lâu.

"Uống thuốc trước đi, uống rồi ăn cơm mới có tác dụng." Phác Xán Liệt dời đường nhìn, rót nước trong bình vào ly, cầm hai viên thuốc hạ sốt đưa cho Biên Bá Hiền.

"Tay anh làm sao vậy?" Để ý tay Phác Xán Liệt sưng đỏ, Biên Bá Hiền lo lắng cất tiếng hỏi. Phác Xán Liệt liếc nhìn Biên Bá Hiền, tối hôm qua cậu bị hắn cưỡng chế phát tình, hiện tại còn có thể rộng lượng mà quan tâm hắn sao?

Biên Bá Hiền nắm chặt chăn, thấy Phác Xán Liệt phát giác tình hình khó xử giữa hai người. Dù sao Phác Xán Liệt cũng thật chu đáo, sáng mở mắt ra trên người cậu đã mặc bộ đồ ngủ gọn gàng, cơ thể thì sạch sẽ, ngoại trừ vài vết hôn đỏ thắm lưu lại, mấy thứ nhếch nhác đêm qua đều không còn.

Phác Xán Liệt chuẩn bị thuốc xong, cầm một quả táo lên gọt vỏ.

"Anh... Không có chuyện gì muốn nói với tôi à?" Đôi mắt Biên Bá Hiền khẽ run, Phác Xán Liệt lập tức dừng động tác, đáp lại.

"Có, cậu uống thuốc trước đi."

Biên Bá Hiền bỏ hai viên thuốc vào miệng rồi uống nước ấm nuốt xuống.

Chờ cậu ngoan ngoãn uống thuốc xong, Phác Xán Liệt chủ động nói chuyện:

"Lần này là tôi vi phạm thỏa thuận, tôi sẽ bồi thường toàn bộ tổn thất cho cậu, bao gồm học phí đến khi cậu tốt nghiệp, phí sinh hoạt, mặt khác cũng sẽ sắp xếp chỗ ở cho cậu, chúng ta... hủy bỏ thỏa thuận."

"Anh... muốn đuổi tôi đi?"

Vốn cho rằng chuyện Phác Xán Liệt nên nói phải là một lời giải thích vì sao không đến buổi kiểm tra đánh giá và vì sao hắn nhận nhầm người... Sau đó tới phiên cậu quyết định có nên tha thứ hay không... Cậu suy nghĩ rất nhiều, lại không nghĩ rằng hắn chỉ muốn cậu rời khỏi.

"Nếu không cậu vẫn muốn ở lại chỗ này à?"

Biên Bá Hiền nhìn Phác Xán Liệt, không biết trong đầu đang tồn tại suy nghĩ gì. Mặc kệ, hắn có suy nghĩ gì cũng đều không phải là thứ cậu mong muốn.

Biên Bá Hiền tiến tới gần Phác Xán Liệt, buộc hắn nhìn thẳng vào mắt mình.

"... Rời khỏi chỗ này... Anh bắt tôi phải đi đâu đây?"

Cơ thể Phác Xán Liệt thoáng chốc cứng đờ.

"Tiếp nhận tôi không phải là anh sao? Nói với ba tôi sẽ nuông chiều tôi, không phải là anh à?"

Phác Xán Liệt cảm thấy trái tim mình như bị Biên Bá Hiền bóp một cái. Đêm qua, tất cả những lời hắn đã nói cùng với việc hắn đã làm thật sự khiến bản thân hắn vô cùng hổ thẹn.

"Vì ở trước mặt người ngoài nên... tùy tiện nói."

"Nhưng tôi cho đó là thật."

Phác Xán Liệt ngẩng đầu, viền mắt Biên Bá Hiền lại đỏ.

Sau hồi lâu trầm mặc, Biên Bá Hiền nhỏ giọng thổ lộ:

"Phác Xán Liệt, tôi thích anh."

Tựa như một nốt nhạc rơi xuống mặt hồ yên ả, thoáng chốc tạo nên từng làn sóng gợn lăn tăn.

Nghe được lời này từ chính miệng Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt có chút hốt hoảng. Hắn nóng lòng muốn sắp xếp lại mối quan hệ, hiện tại chỉ vì một câu của cậu mà tuyến đường phải thay đổi phương hướng.

Hắn muốn chạy trốn, không ngờ người ta lớn mật can đảm chặn lối hắn đi.

"Tôi không có cách nào... đáp lại cậu."

"Tôi biết, trong lòng anh có người khác."

Nhớ đến đêm qua mình đã bị xem là "người khác" như thế nào, trái tim Biên Bá Hiền như bị dao đâm một nhát, mà con dao này so với chuyện Phác Xán Liệt muốn cậu rời đi không đáng để nói qua.

"Tôi sẽ chờ anh, chờ anh quên được người đó... sau đó quay đầu lại nhìn tôi."

"Nếu như không có ngày đó?"

Không có ngày đó sao? Biên Bá Hiền cắn môi...

"Tôi sẽ rời đi, không quấy rầy anh nữa."

Nhìn Biên Bá Hiền tiếp tục thỏa hiệp, Phác Xán Liệt thừa nhận rằng hắn cảm thấy đau lòng.

"... Ngu ngốc, cậu nên đi bây giờ vẫn hơn."

Biên Bá Hiền lắc đầu, lẩm bẩm trong miệng:

"Thích anh là chuyện của tôi, không liên quan đến anh."

...

Từ hôm Biên Bá Hiền thổ lộ tâm tình, Phác Xán Liệt không có cách nào thẳng thắn nhìn cậu, hơn nữa chuyện cho cậu leo cây vẫn chưa xin lỗi hay giải thích gì, đối mặt với cậu chỉ càng thêm phần hổ thẹn.

Tuy nhiên Biên Bá Hiền lại cảm thấy rất thoải mái bởi vì đã nói ra lòng mình, không cần phải tiếp tục che giấu cảm xúc với Phác Xán Liệt, giống như lúc này, hai người cùng ngồi dùng điểm tâm, Biên Bá Hiền vô cùng lộ liễu nhìn chằm chằm Phác Xán Liệt.

"Cậu nhìn tôi làm gì?"

Biên Bá Hiền thu hồi ánh mắt, cắt miếng xúc xích nhỏ giọng nói.

"Bởi vì anh đẹp."

Thanh âm hơi nhỏ nhưng Phác Xán Liệt vẫn nghe được, nếu không biết qua tính cách của Biên Bá Hiền, hắn nhất định sẽ hoài nghi cậu đang cố tình trêu chọc hắn.

Phác Xán Liệt giả bộ không nghe thấy gì, nhấp một ngụm cà phê.

"Tiểu thiếu gia, có thư gửi cho cậu." Dì Diệp mới đi siêu thị về, trong tay cầm phong thư phía trên viết tên Biên bá Hiền đưa cho cậu.

Biên Bá Hiền tò mò nhận thư, không biết là ai gửi.

Phác Xán Liệt đặt ly cà phê xuống bàn, làm như không thèm để ý, liếc mắt vài lần.

Vừa mở ra xem, hóa ra Phàm Tư Đặc gửi phiếu điểm đánh giá giữa kỳ, đây là truyền thống của trường sau khi kết thúc kỳ kiểm tra quan trọng.

Biên Bá Hiền nhìn phiếu điểm, thứ tự xếp hạng chót bảng, điểm hợp tấu thê thảm vô cùng. Thứ này làm gợi nhớ khoảnh khắc cậu bị Phác Xán Liệt bỏ rơi, trái tim cậu nhói lên một cái.

"Đó là gì vậy? Thư?" Thấy Biên Bá Hiền cầm tờ giấy trong tay, Phác Xán Liệt tò mò nội dung bên trong nên mở miệng hỏi.

"Không có gì." Không muốn khơi lại chuyện cũ, Biên Bá Hiền tạm thời giấu phiếu điểm đi.

Động tác này không qua mắt được Phác Xán Liệt, hắn cầm khăn giấy đưa lên miệng lau sơ, xong xuôi ném qua một bên, vươn tay đến chỗ Biên Bá Hiền.

"Đưa tôi xem."

"Thật sự không có gì."

"Nhanh lên."

Biên Bá Hiền chậm chạp đặt phiếu điểm lên tay Phác Xán Liệt.

Hàng cuối cùng, ba chữ Biên Bá Hiền, phía sau còn kèm theo một dòng chữ đỏ ghi chú "bãi bỏ học bổng".

Trong đầu Phác Xán Liệt lập tức hiện lên hình ảnh Biên Bá Hiền vừa diễn tấu vừa khóc mà hắn xem được trong video, hắn từng vô số lần thấy cậu khóc, tuy nhiên lần đó ánh mắt vô hồn của cậu làm hắn ám ảnh.

"Xin lỗi, hôm đó có việc nên lỡ hẹn với cậu... khiến cậu không được hạng nhất."

Biên Bá Hiền rút phiếu điểm từ tay Phác Xán Liệt, qua loa bỏ vào hộp đàn. Phác Xán Liệt thoáng thấy bên trong còn có móc khóa hình cây đàn piano hai người thắng trò chơi ở gian hàng đĩa nhạc.

"Không sao, tôi không trách anh." Biên Bá Hiền hiển nhiên không có tinh thần, ngay cả dùng nĩa ghim xúc xích cũng không xong.

Phác Xán Liệt nhìn cậu, chuyện này trước sau đều là lỗi của hắn.

"Hôm đó không đến diễn tấu với cậu như đã hẹn, tôi sai, cho nên tôi sẽ bù đắp." Phác Xán Liệt chỉ chỉ phiếu điểm cất trong hộp đàn, "Tôi có thể bồi thường số tiền tương đương giá trị học bổng."

"Không cần đâu." Biên Bá Hiền cúi đầu, vốn dĩ cậu muốn lấy học bổng là để trả lại cho Phác Xán Liệt khoản chi phí ăn uống hắn bỏ ra cho mình mà.

"Vậy cậu cứ nói điều cậu muốn."

Biên Bá Hiền ngẩng đầu nhìn biểu tình nghiêm túc của Phác Xán Liệt.

"Cái gì cũng được?"

"Ừ."

Lời vừa ra khỏi miệng, Phác Xán Liệt liền chột dạ, vạn nhất Biên Bá Hiền nói muốn hắn thích cậu thì sao...

Phác Xán Liệt khẩn trương quan sát Biên Bá Hiền đang nghiêm túc suy nghĩ.

Thật ra Biên Bá Hiền không cần món đồ gì hết, cậu biết thứ duy nhất cậu muốn... Phác Xán Liệt tạm thời không thể cho được.

Tô Thanh vẫn chiếm một phần quá lớn trong tim hắn, ở ngôi nhà này, chạm tay vào bất cứ đâu đều có thứ liên quan đến Tô Thanh.

Thật sự hi vọng mình cũng có thể lưu lại vết tích ở trên người hắn...

Nghĩ đến đây, Biên Bá Hiền nhìn Phác Xán Liệt một đường từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt rơi vào hoa tai bên phải của hắn, cậu chìa ngón tay ra, mở miệng:

"Vậy... anh có thể không đeo bông tai đó nữa có được không?" Biên Bá Hiền chớp chớp mắt, "Tôi đổi cho anh cái mới."

Biên Bá Hiền hoàn toàn không biết hoa tai này đối với Phác Xán Liệt mang ý nghĩa gì, chỉ thấy hắn vẫn luôn đeo nó, nghĩ đơn giản đây là vị trí tốt nhất để cậu lưu lại thứ liên quan đến mình ở trên người hắn thôi.

Phác Xán Liệt cũng biết Biên Bá Hiền không mang ý xấu, nhưng hoa tai...

—— Xán Liệt, anh là của em đúng không?

—— Đương nhiên

—— Vậy em muốn đánh dấu anh! Ở đây, em sẽ đánh dấu chỗ này, có được không?

Thấy Phác Xán Liệt không nói lời nào, Biên Bá Hiền rũ mắt, buồn chán cầm nĩa đâm nát miếng bắp cải.

"Không được thì thôi đi."

Phác Xán Liệt có thể nói câu xin lỗi ở trước mặt cậu đã đủ lắm rồi, quả nhiên dù là yêu cầu gì thì cũng không thể thực hiện được...

"Ăn nhanh lên."

Không có tâm trạng ăn uống, Biên Bá Hiền không thể bỏ vào miệng một muỗng nào.

"Lát nữa theo tôi đến chỗ này."

Biên Bá Hiền không hăng hái lắm, chỉ hỏi cho có lệ.

"Đi đâu?"

Phác Xán Liệt chớp mắt nhìn cậu.

"Mua hoa tai."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro