Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa trưa nóng bức, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa tràn vào phòng, không khí ấm áp không giống mùa đông.

Phác Xán Liệt từ từ mở mắt, đồng hồ trên tường điểm mười hai giờ trưa.

Đã lâu không ngủ một giấc đến tận giờ này, đầu hơi nặng, mắt hơi đau, cơ thể lăn giường cả đêm đầy mệt mỏi, thế nhưng cánh tay đang chịu sức nặng... lại cảm thấy thỏa mãn không nói nên lời.

Nghiêng đầu sang, Biên Bá Hiền vẫn bình thản ngủ.

Người trong lòng an tĩnh mềm mại, hàng mi theo hơi thở khẽ run run, Phác Xán Liệt nhịn không được đưa tay vuốt tóc cậu, động tác rất nhẹ vì sợ làm cậu thức giấc.

Phác Xán Liệt ôm Biên Bá Hiền, người này từ nay về sau chính là omega duy nhất trong cuộc đời của hắn.

Đang lúc say mê hơi ấm người mình yêu, chợt từ giường trẻ em vang lên tiếng con khóc.

Nghe thấy tiếng động, Biên Bá Hiền hơi nhíu mày, Phác Xán Liệt ôn nhu hôn mắt cậu, xuống giường cẩn thận đắp chăn lên người cậu, xong xuôi mới đi tới giường trẻ em, khom người nắm lấy tay con đong đưa.

"Bảo bối không khóc... để daddy của con ngủ nào..."

Phác Xán Liệt chưa biết cách chăm con, hắn đoán đại tâm tư, dịu dàng lau nước mắt trên mặt con rồi nói.

"Có phải con đói bụng rồi không?"

Tiểu Tái Kiến nghe hiểu lời ba ba, cắn ngón tay biểu đạt bụng nhỏ trống rỗng, oa oa khóc.

Người trên giường còn co rút trong chăn, Phác Xán Liệt vội bế con lên, động tác không mấy thành thục. Hắn để Tái Kiến ngã đầu vào vai mình, vỗ vỗ lưng bé con.

Hai người ngày hôm nay đều dậy trễ, Tái Kiến cả hai bữa chưa được ăn, nằm trong lòng ba ba khóc đến tội nghiệp. Sợ Biên Bá Hiền bị đánh thức, Phác Xán Liệt tay chân vụng về ôm con rời khỏi phòng ngủ, chạy xuống bếp tìm đồ ăn.

Mà trước đó vì chuẩn bị đi Ý với Lâm Hạng Tây nên tủ lạnh nhà Biên Bá Hiền rỗng tuếch, không còn bất cứ thứ gì có thể ăn được. Phác Xán Liệt ôm con đi loanh quanh một vòng, cuối cùng hết cách đành phải gọi cho dì Diệp, nhờ dì nấu một ít mang tới.

"Dì chú ý mấy món tốt cho tiêu hóa ấy ạ, canh cá lần trước cũng làm nhiều một chút." Phác Xán Liệt một tay ôm con, vai kẹp điện thoại, tay còn lại cầm siêu chuẩn bị đun nước.

Trẻ con dễ buồn ngủ, cộng thêm đói bụng hơn nửa ngày, tiểu Tái Kiến ở trong lòng Phác Xán Liệt liên tục ầm ĩ. Chờ dặn dò xong hết mới an tâm cúp máy, hắn lúc này dùng toàn bộ tinh lực để dỗ con, chung quy khá chật vật.

"Tái Kiến nghe lời, đừng nắm tóc ba ba! Tái Kiến ơi..."

Một Phác Xán Liệt ở trên thương trường oai phong một cõi, là đổng sự của tập đoàn Vạn Hoa ai nghe danh cũng phải nể vài phần, hiện tại bị một đứa trẻ hai tuổi vò đầu bứt tóc, đúng là chỉ có con hắn mới dám làm vậy.

Tiểu Tái Kiến bận chơi đùa tóc ba ba đến quên cả khóc, Phác Xán Liệt thở phào, nắm tay con gỡ khỏi tóc mình, ai ngờ vừa tách ra con lại khóc lớn, giống như trách hắn kì cục tự nhiên không cho người ta chơi.

Trong phòng ngủ, Biên Bá Hiền đã thức giấc, bên cạnh không có ai cũng không có con, thế nhưng cậu không giống như mọi khi cảm thấy sợ hãi. Cậu ngồi trên giường chờ bản thân tỉnh táo, sau đó mở cửa xuống lầu...

Chân trần bước trên bậc thang, cơ thể sau một đêm lăn lộn đều là mùi tùng hương quen thuộc.

Thong thả đến phòng bếp, Biên Bá Hiền nhìn thấy hai bố con kia đang ôm nhau.

Kiểu tóc gọn gàng của Phác Xán Liệt bị tiểu Tái Kiến vò thành ổ quạ, Biên Bá Hiền đi tới thay hắn bế con, cứu hắn thoát khỏi "ma trảo" của con trai đầu lòng.

"Con đói bụng rồi, hai bữa chưa được ăn."

Trốn được con trai, Phác Xán Liệt đơn giản vuốt lại tóc, nước vừa lúc sôi, hắn lấy ly rót nước nóng vào, có khoảnh khắc ngẩng đầu thấy Biên Bá Hiền ôm con đứng trước mặt, hắn chợt ngây ngẩn.

Vẫn là người đó, mặt mũi không thay đổi, dáng vóc không thay đổi, cũng không phải lần đầu hắn thấy cậu dỗ con, chẳng qua không hiểu sao lại có cảm giác thật màu nhiệm.

Cậu mặc áo ngủ rộng thùng thình, lộ ra vài dấu hôn đêm qua lưu lại, mắt cậu lấp lánh ánh sao, ngoại trừ dịu dàng đối với con còn giống như chứa đựng một tia lửa tình.

Phát hiện Phác Xán Liệt nhìn mình chằm chằm, Biên Bá Hiền liền cho hắn ánh mắt "Làm sao vậy".

Phác Xán Liệt vội lắc đầu, không rõ vì sao, trong mắt hắn... cậu sau khi được đánh dấu đẹp hơn rất nhiều so với bình thường.

"Trong tủ lạnh không có đồ ăn, anh gọi dì Diệp chuẩn bị rồi."

Sợ xấu hổ, Phác Xán Liệt chỉ tủ lạnh qua loa giải thích.

Biên Bá Hiền lướt qua người Phác Xán Liệt, mở tủ, trong này thật ra còn một ít rau. Phác Xán Liệt ngượng ngùng xoa xoa hai bàn tay.

"Anh sẽ cố gắng học nấu ăn."

Biên Bá Hiền ôm con lắc lư, cảm nhận được tâm ý của Phác Xán Liệt qua lời nói này nên đóng tủ lạnh.

Hai người chen nhau ở căn bếp nhỏ xíu, giương mắt nhìn đối phương, ai cũng không dám tiến lên một bước.

Phác Xán Liệt muốn chủ động, hắn rất muốn được ở gần Biên Bá Hiền, sau một đêm cơ thể lặng lẽ thay đổi, mỗi một lỗ chân lông đều khát khao ôm lấy omega mình đã đánh dấu, chưa kể cậu bây giờ... còn xinh đẹp như vậy.

Mà Biên Bá Hiền cũng không hề nghĩ khác, cậu nhìn Phác Xán Liệt không hiểu tại sao cứ cảm thấy rung động, cố gắng đè nén nhịp tim bất thường, nhưng càng nhìn hắn... lại càng muốn chui vào ngực hắn...

Biết đây là phản ứng sinh lý sau khi đánh dấu, nên thôi!

Hai người đều giống như những tên ngốc, ngơ ngác đứng tại chỗ. Nếu không nhờ dì Diệp đến đúng lúc, không biết hai người sẽ tiếp tục nhìn nhau thêm bao lâu.

"Anh... anh đi mở cửa."

Dì Diệp sau khi nhận được điện thoại của Phác Xán Liệt, lập tức vào bếp chuẩn bị, cuối cùng mang qua một cái bọc lớn đủ món ăn.

"Tiểu thiếu gia, mau tới đây, dì toàn làm mấy món cậu thích đấy." Dì Diệp mở từng hộp giữ nhiệt bày ra bàn, Phác Xán Liệt cũng ra giúp một tay.

Biên Bá Hiền ôm con rời khỏi phòng bếp, tươi cười chào dì.

Dì Diệp thích con nít, vừa thấy tiểu Tái Kiến liền muốn ôm.

"Đứa trẻ đáng yêu quá! Không hổ là con của hai người."

Nghe dì Diệp nói vậy, tai Biên Bá Hiền đỏ bừng, cậu liếc trộm Phác Xán Liệt một cái.

Dì Diệp bắt được ánh mắt đó, tuổi đời của dì đủ rõ ràng tiểu thiếu gia đang muốn dựa dẫm Phác Xán Liệt, vậy mà cậu chủ cứ thản nhiên ở đằng kia bày chén đũa. Dì Diệp giả bộ xếp túi giữ nhiệt, tiến đến trước mặt Phác Xán Liệt, kéo người ra một góc thấp giọng nói.

"Tứ thiếu, tiểu thiếu gia bây giờ là của cậu rồi nhỉ?"

Dì Diệp hỏi khéo, Phác Xán Liệt hiểu ý dì, xoay mặt nhìn Biên Bá Hiền đang ôm con ngồi ở bàn ăn, gật đầu mỉm cười.

"Vâng, của cháu."

Dì Diệp nghe xong, nét mặt lộ vẻ "Tôi biết mà", trong lòng không khỏi vui lây.

"Omega đã được đánh dấu nghĩa là đời này chỉ có mình cậu, sẽ trở nên đặc biệt ỷ lại alpha của mình, nó không giống như lúc hai người mới nói chuyện yêu đương! Cậu phải đối xử với tiểu thiếu gia tốt hơn so với bình thường mới được!"

Phác Xán Liệt có chút xấu hổ, hắn và Biên Bá Hiền... chưa từng có khoảng thời gian tươi đẹp lúc mới yêu, cũng chưa từng có cơ hội đối xử tốt với cậu lúc "bình thường".

"Không thấy tiểu thiếu gia trở nên rất đẹp sao?" Dì Diệp tiếp tục nhắc nhở, "Đó là bởi bị cậu là alpha của cậu ấy! Cậu ấy vì cậu mà đẹp hơn!"

Bàn tay dì Diệp vỗ "bộp bộp" vào lưng Phác Xán Liệt, dân quê trời sinh bản chất nhiệt tình, cho nên vỗ cái nào là đau cái nấy.

Phác Xán Liệt đem "kinh nghiệm" dì Diệp vừa truyền cho cất kỹ, hắn ôn nhu nhìn Biên Bá Hiền, nghĩ tới chuyện cậu vì mình đánh dấu mới càng trở nên mê người, tâm tình không khỏi rung động.

Biên Bá Hiền không biết hai người họ đứng đằng kia thì thầm cái gì, nhưng từ lúc mới bắt đầu, ánh mắt cậu vẫn luôn dõi về phía Phác Xán Liệt.

"Được rồi, dì đây hoàn thành nhiệm vụ! Xin phép đi trước!" Dì diệp tới nhanh, đi cũng nhanh, không đợi Biên Bá Hiền kịp mở miệng giữ lại đã đẩy cửa đi mất.

"Dì Diệp không thay đổi tí nào cả." Biên Bá Hiền nhìn bóng lưng dì Diệp, trong lòng sớm xem dì giống như người mẹ đã qua đời của mình. Phác Xán Liệt múc một chén cháo dinh dưỡng, ngồi xuống bên cạnh cậu, tận tình thổi nguội.

"Nào, Tái Kiến, chúng ta ăn thôi."

Tiểu bảo bối bị bỏ đói tới trưa, nhanh chóng há miệng nuốt lấy muỗng cháo Phác Xán Liệt đút.

Lần đầu tiên chân chính đút con ăn thành công, Phác Xán Liệt cao hứng thừa thắng xông lên, múc một muỗng đầy rau và thịt.

"Biến hình, như một con hổ nhỏ, gao ồ!" Phác Xán Liệt học cách này ở trên mạng, người ta nói chịu khó đùa giỡn biến hình thành con này con kia trẻ con sẽ chịu ăn hơn, Tái Kiến đúng thật vui vẻ bắt chước Phác Xán Liệt, há miệng lớn ăn thêm một muỗng cháo.

Gần nửa chén cháo hết sạch, bụng Tái Kiến căng tròn, Biên Bá Hiền rút khăn giấy lau miệng cho con, vừa định ôm con đứng dậy, một muỗng cháo nữa lại đưa tới...

Lần này là đưa tới bên miệng cậu...

"Nào, đến em."

Phác Xán Liệt ngữ khí ôn hòa, cứ nghĩ Biên Bá Hiền sẽ lập tức ăn cháo mình đút, ai ngờ rằng cậu có chút do dự.

Phác Xán Liệt hiểu rõ, Biên Bá Hiền không thể chỉ bởi vì bản thân đã được đánh dấu, sau một đêm liền tiêu tan hết mọi nghi ngờ. Cậu cho phép hắn đánh dấu, là nguyện ý bắt đầu lại từ đầu, không bao gồm chuyện cậu quên đi chuyện ba năm đã trải qua...

Khối băng vướng mắc này không phải trong nháy mắt có thể biến mất được, phải cần thật nhiều thời gian, từ từ tan chảy.

Phác Xán Liệt thu lại muỗng cháo, đặt bên miệng thổi nhẹ, tiếp đó khẽ nói.

"Anh mong em cả đời này đừng tha thứ cho anh, như vậy anh mới có thể bù đắp cho em cả đời."

Lần thứ hai thử đưa muỗng cháo đến bên miệng Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt cực kỳ kiên nhẫn đợi.

"Daddy, ăn cháo!"

Không nghĩ tiểu Tái Kiến sẽ lên tiếng cứu vớt tình hình, bé con ôm mặt Biên Bá Hiền, hăng hái đem mặt cậu chuyển tới gần cái muỗng, gấp gáp muốn nhìn daddy ăn cháo ngon ba ba đút, "Ăn nhanh daddy, Tái Kiến muốn thấy daddy ăn.... ăn... cháo ba ba."

Trẻ con lúc nào cũng làm cho người lớn ngạc nhiên ngoài dự đoán, Biên Bá Hiền nhìn con, sửng sốt không biết từ khi nào con mình đã nói được một câu dài như vậy.

Phác Xán Liệt đương nhiên kích động không kém, mỗi lần nghe Tái Kiến gọi mình là "Ba ba", hắn thật sự quý trọng muốn khóc.

Con trai nhỏ mặt đầy hi vọng, bản thân Biên Bá Hiền cũng không định từ chối, cậu hơi cúi xuống, hớp lấy muỗng cháo Phác Xán Liệt đút cho.

Thấy daddy ăn cháo của ba ba, tiểu Tái Kiến vui vẻ vỗ tay.

Phác Xán Liệt xúc động dẫn đến tay chân lọng cọng, múc thêm một muỗng, Biên Bá Hiền vẫn nuốt vào.

Chén cháo thấy đáy, Phác Xán Liệt vô cùng vui vẻ, nhìn một lớn một nhỏ được mình cho ăn no, hắn mỉm cười.

Đây là omega và con trai của hắn, từ nay về sau, là người thân duy nhất của hắn trên thế gian này, loại cảm giác hiện tại so với ái tình vùi lấp ban đầu không giống nhau, bởi giờ đây nó mang theo cả trách nhiệm, ấm áp, và thiết thực.

Nhớ lời dì Diệp, Phác Xán Liệt càng nóng lòng muốn bù đắp, hắn dọn chén dĩa trên bàn, thử tới gần.

"Chúng ta có nên ra ngoài một chút không...?" Phác Xán Liệt hỏi rất nhỏ, suy tư thật lâu mới bỏ vào thêm nửa câu sau, "Một nhà ba người."

Hàng mi Biên Bá Hiền run lên, không dám nhìn alpha của mình, phải mất một lúc để gật đầu đáp ứng.

Thấy vậy, Phác Xán Liệt như trở về thời điểm là một tên nhóc mười tám tuổi lần đầu tiên tỏ tình, gấp gáp đứng dậy, trên mặt viết rõ ràng ba chữ "sướng muốn chết". Hắn chạy lên lầu, ôm ba bộ đồ xuống.

Trong ấn tượng của Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt chưa từng kích động như vậy, đường đường là ông chủ tập đoàn Vạn Hoa, nếu để nhân viên thấy bộ dạng này, đoán chừng cổ phiếu công ty sẽ nhanh chóng rớt giá.

Mặc quần áo tử tế ra khỏi nhà, Phác Xán Liệt thuộc lòng chuyện có con nhỏ nên ngồi phía sau, động tác lưu loát chăm nom một lớn một nhỏ, sau đó ngồi vào ghế tài xế, khởi động xe.

"Anh muốn đi đâu sao?"

Biên Bá Hiền bị dáng vẻ sốt ruột của Phác Xán Liệt làm lo lắng, không biết nguyên nhân, chỉ biết ánh mắt hắn nhìn cậu so với trước đây nhiệt ái hơn, cũng chân thành và tha thiết hơn.

"Chúng ta không phải chỉ tản bộ một chút để tiêu hóa thôi à?"

Nghe thấy Biên Bá Hiền hỏi, Phác Xán Liệt có chút mất mát, hắn muốn ra ngoài... vốn là đi hẹn hò.

Sau khi trở thành omega của đối phương, không chỉ ánh mắt luôn dõi theo Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền còn cảm nhận tâm tư hắn rất nhanh. Cậu phát hiện hắn hơi thất vọng, cúi đầu tỉ mỉ suy nghĩ một chút...

Nhiều năm trước đây, lúc cậu thầm mến hắn, cậu đã vô số lần tưởng tượng cảnh cả hai cùng nhau ra ngoài hẹn hò. Thời điểm đó cậu thậm chí biến trí tưởng tượng của mình chuẩn xác đến từng giây từng phút.

Mộng đẹp mà cậu chưa từng được thực hiện, hôm nay cơ hội đến gần, cậu khẩn trương nắm lấy tay tiểu Tái Kiến.

"Hình như gần đây có một bộ phim rất hay, nếu không chúng ta ———"

"Phim gì? Bây giờ anh mua vé."

Biên Bá Hiền nghe nói bộ phim có tên "Bán Hạ Nở Hoa" là một bộ phim về âm nhạc, thông thường có rất ít người nguyện ý đến rạp xem phim thể loại này, hơn hai tiếng không cao trào... thật sự làm gì có ai hứng thú.

"Hay là thôi đi..."

Xe dừng ở ngã tư chờ đèn tín hiệu, Phác Xán Liệt mượn cơ hội xoay người.

"Sao lại thôi, em muốn xem phim gì?"

Điện thoại mở sẵn trang điện tử của rạp chiếu phim, Phác Xán Liệt đưa cho Biên Bá Hiền chọn.

"Là một bộ phim về âm nhạc, sẽ rất buồn chán."

Xe được phép chạy, Phác Xán Liệt quay đầu tiếp tục lái xe.

"Em nói "Bán Hạ Nở Hoa" à?"

Biên Bá Hiền ngẩng đầu, không ngờ Phác Xán Liệt cũng biết, còn tưởng hắn không hứng thú với những thứ này chứ.

"Đúng rồi, anh xem chưa?"

"Chưa, thật ra anh rất muốn xem, mọi người bảo đạo diễn tập trung nội dung về nhạc cổ điển cho nên càng tò mò."

Nghe thấy Phác Xán Liệt có điểm mong đợi giống mình, Biên Bá Hiền mới chậm rãi nhớ tới, người đàn ông tiếng tăm lẫy lừng trong giới kinh doanh này... rất lâu trước đây đã chạy đến quán rượu nhỏ đánh đàn như một thiên tài piano xuất chúng.

Là đối tượng hợp tấu mà cậu từng ước ao.

Trái tim lần nữa rung động, Biên Bá Hiền mỉm cười, nhấp vào màn hình mua hai vé "Bán Hạ Nở Hoa".

Ba người đến rạp phim, vẫn còn dư nhiều thời gian trước giờ chiếu.

Đoàn người nhốn nháo, người lớn trẻ nhỏ nhộn nhịp tưng bừng, thêm nữa gần Tết Nguyên Đán, phim điện ảnh thay phiên sản xuất liên tục. Đại sảnh đông nghẹt người, ai nấy tay cầm bỏng ngô và nước ngọt, xanh xanh đỏ đỏ thu hút ánh mắt tiểu Tái Kiến.

Phác Xán Liệt thấy con cứ mải mê nhìn người qua lại, nghĩ trong lòng làm sao có thể để con mình nhìn miệng người người khác được?!

"Con muốn ăn không?" Phác Xán Liệt xoa đầu Tái Kiến, bé con cắn ngón tay thành thật gật đầu.

"Ba ba mua cho con nhé!" Phác Xán Liệt lấy ví ra, còn chưa kịp đi xếp hàng đã bị Biên Bá Hiền níu lại.

"Không được, toàn là đồ ăn kém vệ sinh."

Nghe thấy daddy phản đối, tiểu Tái Kiến làm vẻ mặt đáng thương ôm cổ Biên Bá Hiền, dùng tay nhỏ che miệng cậu, không cho nói nữa.

"Nghe lời, con không được ăn!" Biên Bá Hiền rất nghiêm khắc, mặt Tái Kiến càng ngày càng khó nhìn, ủy khuất muốn khóc.

Thời gian Phác Xán Liệt ở cùng con quá ngắn, con hơi ủ rũ đáng thương một tí hắn liền mềm lòng.

"Ăn một lần sẽ không sao đâu, mua xong anh ăn nhiều hơn là được."

Biên Bá Hiền ôm con không ngăn được, đành để Phác Xán Liệt tự ý đi tới hàng bỏng ngô.

"Xin chào quý khách, xin hỏi anh cần gì?"

"Một phần bỏng ngô và ba ly nước."

"Vâng, hiện tại ở đây chúng tôi đang có khuyến mãi, anh có thể dùng phần ăn gia đình này, anh thấy thế nào ạ?"

Phán Xán Liệt căn bản không quản "phần ăn gia đình" sẽ ra làm sao, hắn chỉ cần nghe hai chữ "gia đình" là đủ để gật đầu chọn.

Mua xong bỏng ngô cỡ bự, Phác Xán Liệt trực tiếp đặt vào lòng tiểu Tái Kiến, tay bé con không đủ dài, Biên Bá Hiền vội đỡ hộ sợ con đánh rơi.

Đúng là ba ruột cưng con tận trời... Biên Bá Hiền nhìn túi bỏng ngô, lại nhìn Phác Xán Liệt, trông vẻ mặt hắn hài lòng như vừa đạt thành tựu "Chỉ cần con tôi muốn thì nhất định sẽ có".

Đồ ăn đã có nơi nương tựa, riêng đồ uống bỏ đá lạnh nên Phác Xán Liệt không muốn để Biên Bá Hiền cầm, tự thân ôm đồm cả ba ly, ngước nhìn đồng hồ cuối cùng cũng đến giờ chiếu.

Dòng người hướng tới cửa soát vé, có vài bộ phim chiếu cùng giờ, dẫn đến nơi này đông nghịt. Xô xô đẩy đẩy một hồi, Biên Bá Hiền ôm con bắt đầu chật vật, sợ người xung quanh không để ý đụng trúng Tái Kiến.

"Em cầm cái này đi."

Phác Xán Liệt rốt cuộc vẫn phải đưa đồ uống cho Biên Bá Hiền, sau đó cắp nách tiểu Tái Kiến bế lên, để bé con ngồi trên vai hắn. Vậy là bây giờ bé con cao hơn những người xung quanh, không sợ chen chúc nữa.

Biên Bá Hiền nhìn con được bảo vệ, cảm giác có alpha bên cạnh thật an toàn. Trong lòng đột nhiên mềm nhũn, cộng thêm xung quanh quá nhiều người, cậu phải một mực theo sát Phác Xán Liệt, vô thức khoác lấy cánh tay hắn, cả người cũng tựa vào hắn, tránh người lạ va chạm.

Phác Xán Liệt rũ mắt, Biên Bá Hiền thế này, chính là biểu hiện cậu ỷ lại mình...

Hắn đan chặt tay cậu, cẩn thận dẫn cậu đi.

Sau khi tìm được ghế ngồi, bởi vì trong phòng quá tối, tiểu Tái Kiến theo thói quen muốn tìm Biên Bá Hiền ôm, lúc bế con qua giao cho cậu, tay hai người đồng thời cũng tách rời.

Bộ phim bắt đầu chưa tới mười phút, trong rạp dường như đã có người ngáy ngủ rồi, quả nhiên là một thể loại phim nhàm chán.

Qua thêm nửa tiếng, có thêm vài người đứng dậy. Người chọn phim này cơ bản không nhiều, nhìn tới nhìn lui... còn lại lẻ tẻ mấy cái bóng. Mà trong số những người ở lại này, chỉ có Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền là cực kỳ chăm chú xem phim.

"Đoạn này phối nhạc theo bản giao hưởng Bach Cello Concerto đúng không?"

"Nhất định là chương 4: đoạn thứ hai, hoàn toàn giống nhau như đúc, nếu không ghi rõ, anh còn nghi ngờ bọn họ sao chép nhạc công khai."

"Bất quá dùng cello phối đoạn này hay thật, nhân vật chính nản lòng thoái chí, rất hợp với tiếng đàn cello âm sắc trầm."

"Thật ra nếu thêm một chút violin nữa anh nghĩ sẽ mang lại hiệu quả tốt hơn."

"Thêm ở ô nhịp thứ hai!"

"Ừ!"

Hai người một nói một đáp, người ngồi phía trước bọn họ liên tục quay đầu, rõ ràng là một bộ phim rất vô vị, hai người này làm sao có thể hăng hái bình luận như thế.

Khán giả buồn ngủ mở điện thoại, quả nhiên... phim chiếu được một ngày, điểm douban chỉ có 7.5.

Nhưng vấn đề là với một bộ phim tệ hại như vậy, vẫn có hai người tâm linh tương thông, ăn nhịp với nhau cảm thấy tốt.

"Em xem, có thêm biến tấu của violin, càng dễ dàng thể hiện toàn bộ thống khổ của nữ chính."

"Nhưng cũng không thể quá nhanh, nếu không bi thương dễ biến thành lo lắng."

"Nhanh hay không không phải vấn đề, nếu như người hợp tấu piano có khả năng đuổi kịp, nó sẽ hoàn hảo."

"Tựa như năm đó em và anh sao?"

Ánh sáng từ màn ảnh mập mờ bao lấy khuôn mặt... Biên Bá Hiền quay đầu, nhìn vào mắt Phác Xán Liệt, nghe hắn nói.

"Tiểu thiếu gia, anh viết từ khúc cho em... Em có muốn nghe không?"

Đây là ước mơ xa vời mà Biên Bá Hiền từng tha thiết, dù trải qua bao nhiêu năm, cậu vẫn dễ dàng rung động tựa như những ngày đầu.

"Anh soạn từ khúc... cho em?"

Phác Xán Liệt cúi người tới gần cậu, ánh sáng màn ảnh nhấp nháy giữa hai người.

"Nói đúng hơn là anh và em cùng nhau viết ra từ khúc đó." Phác Xán Liệt cầm tay Biên Bá Hiền, đặt lên má mình, "Em muốn nghe không?"

Hắn hỏi lại lần nữa.

"Nếu như em muốn nghe... Đêm nay theo anh về nhà... được chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro